“Trước đây cậu chẳng bảo dùng võ lực là hành vi của kẻ dã man sao?” Quỷ Vô Cực trợn tròng trắng, lời Diệp Phong chẳng phải có ý là sẽ bắt nạt Hắc Mịch bang sao?
“Tại hạ không bảo là dùng võ lực.” Diệp Phong nháy mắt: “Tại hạ chỉ muốn mượn hai gian phòng khách của Hắc Mịch bang mà thôi.”
“Cậu cho rằng chúng sẽ nhường?” Quỷ Vô Cực buồn bực, lẽ nào lại đoán sai tâm tư gã.
“Chúng chắc cũng biết nói lý lẽ chứ.” Gã cười nhạt.
“Chắc thế…”
Diệp Phong nghênh ngang đi đến trước khách điếm, hai cao giai võ sư đứng ở cửa liền nghiêm mặt hung hăng ngăn lại quát: “Xú tiểu tử ở đâu hả, chỗ này là của Hắc Mịch bang, biết điều thì cút mau.”
“Mỗ muốn nói chuyện với bang chủ các vị, về việc tá túc tại khách phòng của quý bang.” Gã bỏ qua thái độ của đối phương, thản nhiên nói.
Hai võ sư ngạc nhiên rồi nổi giận: “Tiểu tử, ngươi ngứa ngáy da thịt rồi nên dám đến tiêu khiển bản đại gia hả!”
Vù. Một võ sư tung thiết quyền, không khí rít lên đùng đục, đám đông quanh đó còn chưa tản đi, không ít người tỏ ra thương xót, tựa hồ tiếc cho sự ngu xuẩn của Diệp Phong.
Diệp Phong lách người, nhẹ nhàng tránh khỏi công kích, thần thái vẫn thản nhiên, nói khẽ: “Lẽ nào các vị không vào thông báo hộ một tiếng?”
“Thông báo cái đầu ngươi.” Một võ sư khác tỏ ra khinh bỉ, quát to vung hai tay chụp vào vai Diệp Phong như chớp. Thời cơ và phương vị công kích mà hắn chọn đều thập phần tinh diệu, phối hợp với vị trí của đồng bạn, trừ phi Diệp Phong lùi lại, không thì không còn chỗ tránh.
Chát, gã quả nhiên trúng chiêu, vai bị đối phương bóp chặt.
“Cho ngươi nếm chút khổ đau. Gia gia dạy ngươi sau này đừng mục trung vô nhân nữa.” Đối phương gằn giọng, tay vận nguyên lực định bóp vỡ xương vai gã.
"A!" Tiếng hô thảm thiết vang lên khiến người khác bất ngờ, không phải do Diệp Phong phát ra mà là võ sư vừa động thủ.
Vai gã mọc đầy một lớp gai vàng tua tủa dài chừng nửa thước, đâm thủng lỗ chỗ tay hắn, máu túa ra.
“Chà chà, có kẻ dám gây sự với Hắc Mịch bang.” Một võ sư khác gầm lên: “Các huynh đệ, có địch nhân.”
Xoạt, xoạt, xoạt, hơn mười tráng hán từ phòng khách ở trên lầu cũng như dưới lầu lao ra, tồi nhất cũng là trung giai võ sư, hai người đạt đến võ tông, lập tức phát ra khí thế không giận mà oai.
“Hai các ngươi không đối phó nổi trẻ con, mất mặt Hắc Mịch bang quá.” Một võ tông tỏ vẻ khinh thị.
“Lệ đường chủ, tiểu tử này rất lợi hại.” Võ sư thụ thương nghiến răng, tay hắn vừa nãy vận tới tám phần nguyên lực vẫn bị gai trên tay Diệp Phong dễ dàng đâm thủng, từ đó là thấy thực lực đối phương vượt xa, ít nhất cũng là cao giai võ sư.
Tuy rất khó tin nhưng cơn đau từ tay truyền lên cho biết sự thật là thế.
“Một xú tiểu tử lợi hại đến đâu.” Võ tông đó liếc Diệp Phong với vẻ khinh thường, hừ lạnh: “Bắt hắn, tra hỏi ý đồ.”
Chúng nhân vây gã lại, ai nấy hung hăng trừng mắt nhìn.
Gã ngoẹo cổ, ra vẻ tự trào: “Mỗ chỉ muốn mượn hai gian phòng, bang chủ các ngươi không mời ra được sao?”
“Thừa lời, xông lên.” Sau tiếng hạ lệnh, người Hắc Mịch bang cùng vận khí hải, ngũ hành nguyên lực lưu chuyển, khí thế kinh nhân.
“Quỷ lão, xem ra nói chuyện đạo lý không thông rồi.” Gã xòe tay: “Mời Quỷ lão dùng đạo lý của Thần châu thôi.”
“Nên như vậy mà.” Quỷ Vô Cực được gã liếc mắt ra hiệu, hừ đầy bực dọc.
Thân hình y loáng lên, hắc ảnh như quỷ mị lướt đi, thoáng sau chỉ thấy thấp thoáng bóng đen, cả hai võ tông cũng không nhìn rõ động tác của y.
"Phập!..."
Hơn mười người đồng thời văng đi, rơi phịch xuống đất kêu gào. Quỷ Vô Cực được Diệp Phong ra hiệu nên chỉ trừng trị nhẹ, không trọng thương đối phương.
Tiếp đó cổ hai võ tông lạnh ngắt, tay y khẽ chụp lấy yết hầu chúng…
“Tiền bối tha mạng.” Cả hai nhũn đầu gối, suýt nữa quỳ sụp xuống.
“Giờ các ngươi chị dẫn kiến ta với bang chủ của các ngươi chưa?” Diệp Phong cười mỉm.
“Quý khách đến, lão phu không đón kịp. Thất lễ, thất lễ!” Trên lầu của khách điếm vang lên giọng nam tử hồn hậu, thoáng sau một trung niên nam tử vận y phục đen xuất hiện ở đại sảnh.
Hắn vòng tay với Quỷ Vô Cực rồi giận dữ mắng thủ hạ: “Bọn ngu xuẩn có mắt không tròng, mạo phạm quý khách, đáng tội gì đây.”
Chúng nhân thi nhau bồi lễ, hai võ tông bị Quỷ Vô Cực chế trụ vội vã rạp mình lấy lòng.
Quỷ Vô Cực cười ha hả, thả hai người ta: “Hắc Mịch bang bang chủ, kênh kiệu gớm nhỉ, công tử nhà ta mấy lần mời mà không chịu hiện thân.”
Trung niên nam tử hơi đỏ mặt nhưng bình thản lại ngay. Lúc liếc nhìn Diệp Phong và hai võ sư xung đột, hắn đã biết việc gì xảy ra nhưng tự thị thân phận nên không vì được một thiếu niên mời mà chịu hiện thân. Hơn nữa Diệp Phong thân phận bất minh, hắn cũng muốn dò xem đối phương có ý gì.
Đợi khi Quỷ Vô Cực thể hiện thực lực, hắn mới cả kinh thất sắc. Có tùy tùng là võ tôn, Diệp Phong khẳng định lai lịch không nhỏ. Chỉ mình Quỷ Vô Cực cũng đủ đàn áp cả Hắc Mịch bang, nên hắn vội bước ra nghênh đón.
Hắn nhìn quanh, biết Quỷ Vô Cực không nặng tay thì lòng nhẹ hẳn, biết đối phương không có ác ý, cười cười nói: “Không hiểu hai vị tìm Hắc Mịch bang có chuyện gì?”
“Không có gì quan trọng, bọn mỗ định nghỉ mấy ngày ở Mộ Dung thành nhưng trong thành không có chỗ thích hợp nên muốn tìm quý bang mượn hai gian phòng khách, không hiểu có vấn đề gì không?” Diệp Phong tỏ ra thập phần ôn hòa, khách khí.
“Hai gian phòng khách, chuyện nhỏ.” Hắc Mịch bang bang chủ phất tay, dặn một võ tông: “Lấy hai gian phòng tốt nhất cho quý khách sử dụng.”
“… Phòng của bang chủ và thuộc hạ hình như tốt nhất khách điếm này.” Võ tông đó nhỏ giọng.
“Ngu ngốc, ý ta là bảo ngươi chuẩn bị hai gian phòng đó. Chốc nữa bản bang sẽ chia lại phòng, không đủ thì bảo hạ nhân chịu chật chội một tí là xong.” Bang chủ có vẻ giận, kỳ thật chỉ diễn trò cho Diệp Phong và Quỷ Vô Cực biết Hắc Mịch bang thập phần trọng thị họ.
Quả nhiên gã gật đầu hữu hảo, không khách khí nữa, cùng Quỷ Vô Cực vào phòng.
“Tiểu Phong, Hắc Mịch bang là thế lực của Âu Dương gia, sao cậu khách khí với chúng như vậy? Lão phu tưởng cậu mượn cớ đó hạ chúng luôn.” Vào nhà, Quỷ Vô Cực mở một lớp chướng ngại năng lượng, vội vàng hỏi. Vốn y đã chuẩn bị đại sát tứ phương, ai ngờ Diệp Phong lại dùng chiêu hóa can qua thành ngọc bạch khiến y không hiểu được.
“Hắc Mịch bang nhỏ xíu này, trừ đi hay không cũng không quan trọng. Quỷ lão có cho rằng Hắc Mịch bang xuất hiện tại Mộ Dung thành chỉ là xảo hợp không?” Diệp Phong nằm trên giường, thư thái hỏi.
“Cậu cho rằng Hắc Mịch bang đến vì tỷ võ chiêu thân của Mộ Dung gia?”
“Một Hắc Mịch bang chưa có lá gan đó. Mộ Dung gia tuy sa sút nhưng không phải thứ chúng dám trêu vào.” Diệp Phong bình thản: “Theo mỗ, trong hôm nay còn có thế lực khác của phe Âu Dương gia vào Mộ Dung thành thi triển đối sách với lần tỷ võ chiêu thân này. Hắc Mịch bang chỉ đến thăm dò phản ứng của Mộ Dung gia.”
“Có lý, một Hắc Mịch bang không có lý do nào dám ngông nghênh như vậy trên địa bàn đối đầu.” Quỷ Vô Cực gật đầu: “Tiểu Phong, Mộ Dung gia sẽ phản ứng thế nào.”
“Mộ Dung thành hiện giờ cực kỳ hỗn loạn. Mộ Dung gia mà định đối phó Hắc Mịch bang thì tình hình càng khó khống chế. Trong thành nhiều khả năng còn con bài ngầm của Âu Dương gia phái đến, nếu xung đột phát sinh thì chúng sẽ thừa cơ gây loạn. Mộ Dung gia khó lòng cử hành tỷ võ chiêu thân.” Diệp Phong nói tiếp: “Nếu Mộ Dung gia mặc kệ, nhân mã Âu Dương gia sẽ vào tiếp, đến lúc tỷ võ chiêu thân cử hành, chúng cũng sẽ phá hoại.”
“Tức là Mộ Dung gia phản ứng thế nào thì Âu Dương gia đều có đối sách.”
“Chính thị! Nói trắng ra là về thực lực. Mộ Dung gia hiện tại thế yếu, khó tránh ”bị đối phương áp chế.
“Vì sao cậu không đến bái phỏng, tăng thêm thanh thế cho Mộ Dung gia?”
“Song phương xung đột đến nơi rồi, mỗ và Mộ Dung thế gia không thân thuộc, tìm đến có khi lại gặp phiền hà.” Diệp Phong cười lạnh: Ttuy võ hoàng không còn nhưng Mộ Dung gia ai cũng mắt để trên trán, bằng không với những gì võ hoàng để lại, sao lại bị bức đến mức này?”
“Với thực lực của cậu, lẽ nào Mộ Dung gia còn không vừa ý?” Quỷ Vô Cực trợn tròng trắng.
“Ai biết được.” Gã nhún vai cười: “Mộ Dung gia dù gì cũng là gia tộc của Tử Thanh, mỗ không thể đánh tới tận cửa.”
“Hiện tại thế lại càng hay, chúng ta coi như ở nhóm trung lập, chốc nữa Hắc Mịch bang bang chủ sẽ đến bái phỏng, đợi khi chúng ta dò được kế hoạch của Âu Dương gia sẽ chuẩn bị trước đối sách. Đến khi tỷ võ chiêu thân, tình hình rõ ràng, mỗ đứng ra giúp Mộ Dung gia, dẹp uy phong của Âu Dương gia tất sẽ được Mộ Dung gia tín nhiệm và hảo cảm, không khiến Tử Thanh khó xử. Nhất cử lưỡng tiện, sao lại không làm?”
.