Mục lục
[Dịch] Hỗn Nguyên Vũ Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không ngoài dự liệu của Diệp Phong. Các võ hoàng ở phía bắc vì lòng riêng tư mà không toàn lực ngăn chặn Hỏa tông, để đối phương đột phá trốn vào thánh sơn. Gã thầm nhớ vụ bất mãn này lại, đợi giải quyết thánh sơn xong, các ngươi sẽ hối hận.

“Minh chủ, hiện tại chúng ta nên làm gì?” Cả toán võ hoàng đều hổ thẹn, Diệp Phong và Tiểu Hôi đều hoàn thành nhiệm vụ, còn họ đông nhất nhưng lại vô dụng. Bất quá họ sợ nhất là bị gã trách phạt.

Giờ gã cũng không còn lòng dạ truy cứu họ không tận lực, quan sát chướng ngại một lúc rồi nheo mắt: “Không biết phòng ngự cấm chế này chắc chắn đến mức nào…”

Một võ hoàng bước lên giới thiệu: “Lúc từ ngục sơn thoát thân, võ hoàng của cả mười bảy ngục phong toàn bộ hợp lực mới phá được chướng ngại này để đi ra. Diệp minh chủ thực lực kinh nhân, hơn cả thánh giai, lão phu thấy phá được chắc không khó.”

Diệp Phong từ từ lắc đâu: “Có lẽ công kích của mỗ không kém các vị liên thủ, nhưng lúc trước các vị công kích từ bên trong, mà chướng ngại này mạnh về phái ngoài. Nếu có sức mạnh gấp mấy lần hơn trăm võ hoàng liên thủ thì e khó phá được đạo phòng ngự cấm chế này.”

“Các vị tránh ra, để mỗ thử xem sao.” Khí tức của gã lại dâng lên, các võ hoàng đều lui xuống, bay đi thật xa, chờ đợi gã hành động.

Khí trường quanh gã rung lên, không gian đầy cảm giác nặng trịch, điểm kỳ diệu của hỗn nguyên lĩnh vực là có thể mô phỏng bất kỳ loại nào trong bốn nguyên lực, hơn nữa chân nguyên cũng dung hợp thập phần hoàn mỹ.

Đòng thời, thân hình gã lớn bổng lên, dưới ánh mắt kinh hãi của các võ hoàng, biến thành một cự nhân cao hơn hai trượng. Như ý bổng cũng dài ra thành mấy chục thước, đường kính cực kỳ đáng sợ. Dù thân hình gã đã gấp mấy lần nhưng như ý bổng trông vẫn không khác nào một cây bổng chùy cực lớn.

Một đạo tử hắc chân nguyên liên tục chảy trên thân bổng, sức mạnh hồn hậu liên miên bất tuyệt tụ lên như ý bổng. Đứng xa cảm thụ mà các võ hoàng cũng kinh hãi, khí thế này không khác nào một ma thần thông thiên triệt địa.

"Nhất Bí!" Gã lách đi, như ý bổng mang theo thổ hệ chân nguyên kinh nhân giáng vào phòng ngự cấm chế.

"Ầm ầm!" Cả khu vực thánh sơn rung lên. Chỗ cấm chế bị gã công kích rực hào quang bảy màu, hóa giải quá nửa lực phá hoại đáng sợ đó. Cấm chế thậm chí không nứt nẻ gì, chứng tỏ lực phá hoại của gã còn xa mới phá được tầng phòng ngự này.

“Quả nhiên không dễ.” Gã thu người lại, ánh mắt thêm phần ngưng trọng.

“Ha ha! Các hạ bất tất phí công, phòng ngự cấm chế của thánh sơn có thể chống nổi thánh giai. Các hạ tuy có thực lực không kém thánh giai nhưng muốn phá được chướng ngại này là không thể nào.” Kim tông chợt bật cười.

“Lão tặc, im ngay cho lão tử.” Võ hoàng trông coi lưỡng tông tặng cho Kim tông một quyền, bất mãn mắng.

“Đòn này lão phu nhớ kỹ, sau này có cơ hội sẽ trả gấp đôi.” Kim tông lạnh lẽo nói với võ hoàng đối diện khiến đối phương rùng mình.

“Ngươi cho rằng các ngươi còn cơ hội?” Diệp Phong nhạt nhẽo chế nhạo.

“Thực lực của Diệp Phong các hạ, lão phu thập phần bội phục, nhưng chi cần các hạ không công phá được thánh sơn, thánh điện sẽ sai tân thánh sứ xuống. Lúc đó có lẽ các hạ còn sức chống cự, nhưng chúng… Ha ha!” Kim tông cười âm lạnh.

Chúng nhân đều lạnh buốt trong lòng, Kim tông nói không sai, chỉ cần thánh sơn không bị phá, thánh sứ sau này giá lâm, biết được chân tướng sẽ đời nào tha cho nhóm tù phạm bạo động như họ. Nghĩ vậy, chúng nhân đều hướng mục quang sang Diệp Phong.

“Không cần chúng xuống, mỗ tự lên tìm.” Gã hừ lạnh.

“Các hạ… định tiến nhập thánh địa?” Kim tông kinh ngạc rồi bật cười: “Đừng nói hiện tại các hạ không phá được thánh sơn, dù thánh sơn thật sự lọt vào tay các hạ thì làm cách nào các hạ biết cách an toàn qua được đường hầm năng lượng? Không có thánh sứ trợ giúp, vào đó chỉ tổ chết uổng.”

“Vào thánh địa thế nào là việc của mỗ, không cần các hạ phí tâm.” Diệp Phong tất nhiên không giải thích với Kim tông, lạnh lùng nói: “Còn về phòng ngự cấm chế của thánh sơn tuy hơi phiền hà nhưng không hẳn không có cách phá được. Các hạ nói nhiều như vậy, lẽ nào định cầu xin?”

“Các hạ là người thông minh, thực lực cũng hơn xa phổ thông võ hoàng. Tại hạ có một lời, mong các hạ cân nhắc.” Ngữ khí Kim tông đột nhiên chậm lại: “Ở đại lục này, có lẽ các hạ đã vô địch, dù sau này có tân thánh sứ thì tại hạ cũng nghĩ là họ khó làm gì được các hạ. Nhưng khi đối diện với lực lượng thánh điện thì các hạ vẫn chỉ là một đại lục cường giả nhỏ bé, căn bản không uy hiếp được gì đến thánh điện. Tại hạ thấy các hạ không có chí xưng bá, sao phải khổ sở đối địch với thánh điện?”

Gã liếc mắt, nhạt nhẽo hỏi: “Thật ra ngươi định nói gì?”

“Lão phu muốn nói là dù các hạ từng giết người thánh tộc, hiện tại giết cả Thủy tông, dù các hạ từng tạo ra bạo loạn tại thánh sơn ngục phong, mạo phạm thêm nhiều thứ mà với các võ hoàng khác là không thể tha thứ. Nhưng với tiềm chất và thực lực các hạ có, thì những điều đó với thánh điện cũng không phải việc không thể bỏ qua.”

Kim tông thấy gã không phản ứng thì nói tiếp: “Hiện tại các hạ quay đầu vẫn còn kịp. Chỉ cần các hạ hiệp trợ thánh sơn chấn chỉnh trật tự ở đại lục, đưa nhóm võ hoàng đó thành lực lượng của thánh sơn thì sau này thánh điện sứ giả xuống đây, các hạ cũng chỉ có công mà thôi. Với tư chất của các hạ, tiến nhập thánh địa sẽ có tiền đồ không ước lượng được. Chuyện đó... dù gì cũng hơn là đối địch với thánh điện chứ?”

“Các hạ cho rằng mỗ sợ bị thánh điện truy cứu những việc từng phạm nên mới bất đắc dĩ đối kháng thánh sơn?” Diệp Phong thầm cười lạnh nhưng ngoài miệng không để lộ.

Đngs như sư phụ đoán, chỉ cần thánh điện không biết, quan hệ giữa và và Yêu điện, không biết gã kế thừa Nguyên Thần quyết của Yêu vương thì từ quan điểm ‘ái tài’ của thánh điện, những việc gã phạm không đáng gì.

“Lẽ nào không phải?” Kim tông nhíu mày lấy làm lạ, những võ hoàng phản kháng thánh sơn, trừ có cừu hận với Ngũ hành tông thì cơ bản đều sợ sau này bị thánh sơn truy cứu.

“Ngươi cứ việc nghĩ thế.” Gã đương nhiên không cần giải thích với đối phương, nhạt nhẽo đáp: “Bất quá ta sẽ hành sự theo cách của mình…”

Kim tông nói thế cũng là một cách để an toàn tiến nhập thánh địa, nhưng Sinh mệnh điêu linh trên mình Yêu vương sắp đến kỳ bạo phát, ai biết lúc nào thánh điện mới phái thánh sứ xuống? Gã không thể lấy an nguy của sư phụ ra mạo hiểm. Công chiếm thánh sơn, đột nhập vào thánh địa mới là cách nhanh nhất.

“Ngươi sẽ hối hận.” Kim tông thấy gã không mảy may động lòng, bất giác thầm rủa.

Gã cười nhạt ngó lơ đối phương, dặn chúng võ hoàng: “Tạm thời chúng ta lui lại, đợi tập hợp xong lực lượng sẽ công chiếm thánh sơn.”

Hiện tại ngũ tông đã mất một, tứ tông còn lại bị bắt sống hai, chỉ cần phòng ngự cấm chế của thánh sơn bị công phá, thì bị chiếm là tất nhiên. Cần thiết bây giờ là tìm ra cách phá cấm chế.

Diệp Phong và chúng võ hoàng nhanh chóng quay về, đến chỗ đại chiến với ngũ tông lúc trước, thấy ngay cảnh bất ngờ.

Hỏa Vân tà hoàng và các cao giai võ hoàng vây chặt bọn Vệ lão, còn Vũ Hân đang đầm đìa nước mặt chặt trước mặt họ. Bọn Hỏa Vân tà hoàng sát khí đằng đằng, nếu không có Thẩm Lan ở sau lưng Vũ Hân chắc họ đã động thủ rồi. Ban nãy Diệp Phong đánh tan ngũ hành chiến trận, vì thực lực tiêu tan hết, bị Võ hoàng đồng minh bắt sống.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Diệp Phong thấy dáng vẻ Vũ Hân, đoán được nguyên do, bất giác thở dài.

“Diệp Phong, xin ngươi đấy. Đừng để họ sát hại tộc nhân, bọn ta chỉ vâng lệnh quản lý thánh sơn mà thôi.” Vũ Hân thấy gã thì như thấy cứu tinh, lập tức lao đến ôm tay cầu xin.

“Minh chủ, không hiểu nữ nhân này là…” Chúng võ hoàng biết Thẩm Lan nhưng không biết Vũ Hân. Vốn cô ở bên Thẩm Lan thì họ cũng mặc nhưng giờ cô lại ra xin xỏ cho bọn Vệ lão, xem ra có quan hệ với thánh sơn tuần sát sứ thì thật họ không hiểu được.

“Nàng ta là bằng hữu của mỗ, có việc gì các vị cứ nói.” Gã phất tay.

“Thế này, năm con chó săn thánh sơn này, để lại cũng vô dụng, để trừ hậu hoạn, bọn tại hạ thấy đem ra xử tử hết là hơn, nhưng vị bằng hữu này của minh chủ lại ngăn cản, không cho động thủ…” Hỏa Vân tà hoàng không biết thái độ của Diệp Phong nên từ từ nói: “Lan tiên tử tuy không bảo vệ người thánh sơn nhưng bảo bọn tại hạ không được thương tổn vị cô nương này, thật không hiểu có ẩn tình gì chăng.”

“Cho các vị biết cũng không sao, Vũ Hân vốn là tuần sát sứ cấp thấp trong thánh sơn.” Gã không giấu, với thực lực và địa vị của gã, không ai dám nghi ngờ ý kiến.

“Cừu địch của các vị là Ngũ hành tông, trước đây thánh sơn tuy tù cấm các vị nhưng không lấy tính mạng nên thánh sơn tuần sát sứ không có cừu hận ghi xương với các vị. Chi bằng Diệp mỗ đưa ra một phương án xử lý, các vị thấy có được không?” Gã nói vậy, các võ hoàng sao dám dị nghị, cứ nghe xem thế nào đã.

Diệp Phong lấy một chuỗi cấm cố thánh khí trong nguyên trạc ra mỉm cười: “Họ từ cấm các vị mấy trăm năm, hôm nay chúng ta cũng tù cấm họ lại, đợi trăm năm nữa sẽ theo tình hình mà thả ra, chư vị đồng ý không?”

Các võ hoàng nhìn nhau, gã xử lý như vậy đúng là trút được cục tức cho họ, quan trọng nhất là Vũ Hân tiểu cô nương này có quan hệ không tệ với gã, họ cũng không cần thiết phải lấy mạng bọn Vệ lão, đắc tội với Diệp Phong để làm gì? Vũ Hân cũng nói chỉ cần giữ được tính mạng của tộc nhân là cô vừa lòng rồi. Hiện tại chiến bại là phía thánh sơn, mong Diệp Phong tha cho họ là không thực tế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK