Mục lục
[Dịch] Hỗn Nguyên Vũ Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ừ… sư tôn đến rồi hả?” Uy áp này khẳng định chỉ võ hoàng cường giả mới có. Võ hoàng nhận được tin mà đến ngày trừ sư tôn thì còn ai? Nhưng khí tức này khác hẳn với sư tôn khiến Trương Bất Bại nghi hoặc.

Nháy mắt sau, chủ nhân khí tức đã tới nơi. Trương Bất Bại nhìn kỹ mới thấy không phải là Quỳ Hoa sư tôn.

Dung mạo… tựa hồ rất quen?

“Trương Bất Bại, chúng ta lại gặp mặt.” Diệp Phong đã tra thám Trương Bách Cường, trừ hơi hư nhược thì không có gì đáng ngại. Tuy gã không biết nữ tử ở bên nhưng chắc nhờ nàng ta mà Trương Bất Bại không động đến Trương Bách Cường được, nên gã chú ý đến Trương Bất Bại trước.

“Ngươi là… Diệp Phong?” Trương Bất Bại biến sắc, sau cùng nhớ lại kẻ từng phá hoại kế hoạch nhất thống Vân Châu của hắn rồi bức hắn trốn chui trốn nhủi như con chó nhà có tang mấy tháng, há chẳng phải xú tiểu tử này hay sao?

Nhưng chỉ mấy năm ngắn ngủi, tiểu tử từng có tu vi chỉ võ tông đó đã đạt tới cảnh giới võ hoàng, sao lại thế được? Tiến độ tu vi này, hai từ yêu nghiệt không đủ để hình dung. Trương Bất Bại từng có tu vi cao hơn gã, bái làm môn hạ Quỳ Hoa lão nhân rồi, được bí tịch tu luyện phần sau của Quỳ Hoa thần công thì tu vi một ngày nghìn dặm, điên cuồng tăng tiến; dù vậy vẫn rơi lại xa lắc sau tiểu tử này. Cách biệt không thể lý giải nổi đó khiến hắn nhất thời không tin được vào sự thật

“Xem ra yêu nhân ngươi còn nhớ được tiểu gia, tiếc là tựa hồ ngươi không coi tiểu gia ra gì? Tiểu gia chưa tìm ngươi trút giận mà ngươi dám truy sát Trương huynh... có phải chán sống rồi không?” Diệp Phong không cần xuất thủ, chỉ riêng khí thế cũng khiến Trương Bất Bại thở không ra hơi.

Trương Bất Bại tỉnh khỏi cơn kinh ngạc, hai chân run lên, thực lực Diệp Phong hiện giờ giết hắn như giết một con kiến, hai con mắt ti hí của hắn đảo lia lịa, không hiểu định thoát thân kiểu gì?

“Ngươi đang đợi vị sư phụ võ hoàng?” Lời Diệp Phong khiến Trương Bất Bại rùng mình, không hiểu đối phương muốn gì?

“Thế thì ngươi phí công rồi, sư phụ ngươi vĩnh viễn không đến được nữa.” Diệp Phong cười lạnh tanh trào phúng, nói bằng giọng nhạt nhẽo cực độc

“Không… không thể nào… sư tôn nhất định nghĩ cách cứu ta.” Trương Bất Bại kinh hoàng lùi lại hai bước, gầm lên không tin.

Sư tôn là thất giai võ hoàng cường giả, dù Diệp Phong thiên tư trác tuyệt tấn nhập võ hoàng cũng không thể một mạch đạt đến trình độ như lão nhân gia. Hà huống võ hoàng với nhau, trừ phi thực lực quá cách biệt, bằng không không dễ dàng lấy mạng đối thủ, hơn nữa tốc độ của sư tôn xứng danh đại lục đệ nhất, nếu không địch nổi gã thì cũng ít nhất không gục ngã, Diệp Phong nhất định đang hù dọa hắn.

Quỳ Hoa lão nhân là hi vọng duy nhất của hắn, nếu hy vọng này không còn thì Trương Bất Bại hắn hôm nay chết không có đất chôn. Hắn không sao ngờ được một võ tông tiểu tử không có gì đặc biệt giờ lại đạt đến tầm hắn không thể vươn tới, thậm chí coi thường cả sư tôn hắn.

Kỳ thật hắn đã có dự cảm, sư tôn mãi không đến còn Diệp Phong xuất ở đây, nhất định sư tôn dã gặp phải biến cố gì khiến tình thế biến đổi hoàn toàn.

“Không tin tùy ngươi.” Diệp Phong khẽ xòe tay, nhắm vị trí Trương Bất Bại rồi nắm lại, khí lưu ngưng kết lập tức hình thành một cái lồng kiên cố, nhốt hắn lại.

Trương Bất Bại chỉ mới có tu vi thiên tôn, sao chống nổi khí vực không gian cả võ hoàng cũng khó chống cự? Dù Diệp Phong không dùng toàn lực, nhưng áp lực từ tứ phía dồn về phong tỏa chặt chữ mọi hành động của hắn. Hắn lại không có lĩnh vực hộ thể, chỉ dựa vào lớp nguyên lực khải giáp dù dày thì với áp lực khủng khiếp của khí vực không gian, lớp kim quang hộ thể đó bị ép thành mỏng như tờ giấy, dính sát vào thân thể trương lên đỏ sậm, cơ hồ lúc nào cũng có thể sụp đổ.

Trương Bất Bại dốc toàn lực cũng không thoát được khỏi khí lưu cấm cố, chỉ còn biết dốc nguyên lực trong khí hải ra chống lại áp lực trí mạng.

“Để ngươi nếm chút mùi đau khổ đã, đợi ta hỏi Trương huynh xong sẽ quyết định phát lạc ngươi kiểu gì?” Diệp Phong hừ lạnh, đảo mắt nhìn Trương gia tộc nhân, nhãn thần lạnh lẽo đó khiến ai nấy run như cầy sấy, không dám thở mạnh, sợ bất cẩn dính họa sát thân.

“Ai muỗn chạy cứ thử xem sao.” Gã ném lại một câu rồi chuyển hướng mục tiêu sang khu vực thanh vụ độc khí.

Gã đổi sắc mặt, ngữ khí cực kỳ khách khí gọi to: “Vị cô nương ở trong, uy hiếp đã giải quyết xong, xin hay triệt độc vụ.”

Tuy thực lực của gã có thể xông vào nhưng đối phương mà bằng hữu đã cứu Trương Bách Cường, gã không thích mạo phạm.

Nữ tử nhìn Trương Bách Cường, thấy y gật đầu. Trương Bách Cường lúc này đã hoàn toàn xác định Diệp Phong ở ngoài, tuy tu vi kinh nhân của gã khiến y ngạc nhiên nhưng từ khi quen nhau, gã không chỉ một lần khiến y kinh ngạc, nên trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà gã vượt được ngưỡng võ hoàng cũng không có gì lạ lùng lắm.

Nữ tử lấy ra một cây gậy xanh khẽ phất, lục vụ quanh đó như bị hút lại, lập tức chảy hết vào, thoáng sau không khí chung quanh biến đổi, trở lại trong trẻo, chỉ còn cây cối khô héo thể hiện từng bị kịch độc chi khí cấp xâm thực.

“Trương huynh, tiểu đệ đến muộn.” Diệp Phong vội bước lên xem xét tình hình của Trương Bách Cường, lập tức tha thập phần kinh ngạc. Trương Bách Cường từng thi triển bí thuật lại thân thụ trọng thương nhưng chỉ mấy ngày đã như chưa bị thương bao giờ.

“Cũng nhờ Tạ cô nương nên mỗ mới lành lại nhanh như vậy.” Trương Bách Cường hơi đỏ mặt khi nhắc đến họ nữ tử.

Diệp Phong hiểu ngày, thầm mừng cho huynh đệ, ánh mắt nữ tử nhìn Trương Bách Cường đầy quan tâm, hiển nhiên có ý riêng, đã vậy gã cũng không bóc trần ra làm gì.

“Cô nương họ Tạ? Là người Bách Thảo cốc?” Diệp Phong hỏi đầy ẩn ý.

“Không sai!” Nữ tử có phần giới bị, đó là bản năng kính sợ cường giả nhưng nàng ta vẫn tỏ ra ngang ngạnh, mím môi đáp.

“Đa tạ cô nương cứu Trương huynh, nhân thể cho Diệp Phong hỏi thăm gia gia cô nương.” Gã không chấp nhặt thái độ của đối phương, cười bảo.

“Ta thích thì cứu y, cần gì ngươi đa tạ.” Nữ tử hếch mũi bất mãn: “Ngươi quen gia gia ta?”

“Cốc chủ Bách Thảo cốc đích xác có duyên mấy lần gặp mặt với Diệp Phong.” Gã mỉm cười, cốc chủ Bách Thảo cốc họ Tạ, lúc ở thánh sơn gã từng gặp mặt nữ tử họ Tạ, tu vi khá cao lại có mấy món hộ thân độc bảo hiếm có, bảo là không liên can đến cốc chủ là việc không thể nào.

Gã thuận miệng đoán lại trúng phóc.

“Dù ngươi quen gia gia ta, sao lại biết ta là ai?” Lần này đến lượt nữ tử kinh ngạc, hổ thẹn như thể bí mật bị bóc trần, khẽ liếc Trương Bách Cường.

Diệp Phong phì cười sờ lên mũi, nữ tử này tuổi ngang với Trương Bách Cường nhưng cực kỳ đơn thuần ngây thơ, lần này coi như y vớ được bảo vật.

“Cô nương là tôn nữ của Bách Thảo cốc cốc chủ?” Trương Bách Cường há hốc miệng ngạc nhiên.

Nữ tử cắn môi lẩm bẩm biện giải: “Không phải ta cố ý giấu, rõ ràng ngươi không hỏi, ta và ngươi lại không có quan hệ gì…”

Trương Bách Cường cười ngốc nghếch tự xoa đầu: “Là ta không hỏi, ta không hỏi, không liên quan đến cô nương.”

“Trương huynh, định xử trí yêu nhân này thế nào?” Diệp Phong quay lại chính đề.

Trương Bách Cường lập tức sầm mặt, nghiến răng phẫn hận: “Tại hạ hận không thể ăn gan uống máu hắn, nhưng như Diệp huynh đệ nói, nếu không tự tay giết hắn, sau này mỗ sẽ ân hận, nên mỗ phải tự tay đánh bại hắn rồi giết đi để an ủi vong linh phụ thân trên trời.”

“Bất kể huynh đệ quyết định thế nào, mỗ cũng ủng hộ.” Gã vỗ vai Trương Bách Cường, lấy ra một viên Sinh hóa đơn nhét vào miệng y: “Hồi phục rồi thì đấu một trận công bằng với hắn.”

“Sao cần phải phiền hà thế, nhân lúc hắn không phản kháng được, rải cho chút độc phấn, toàn thân hắn rữa nát ra có phải đơn giản hơn không.” Nữ tử lấy ra một bình dược phấn, nhét vào tay Trương Bách Cường.

Hai nam nhân cười khổ, biết không phải Tạ cô nương tàn nhẫn, mà cô từ bé đã ở Bách Thảo cốc, quen với cảnh dụng độc sát nhân nên không thấy có gì không ôn. Trương Bách Cường không tiện cự tuyệt, đành nhận hảo ý của đối phương, nhưng không định nhân cơ hội độc sát Trương Bất Bại mà phải dùng sức mình báo thù cho phụ thân.

Dược lực Sinh hóa đơn được giải phóng, Trương Bách Cường xếp bằng dưới đất, bắt đầu điều tức.

Mắt Diệp Phong ánh lên ranh mãnh, nhìn sang phía Trương Bất Bại còn đang giãy giụa.

Trong khí vực không gian của gã, thực lực của Trương Bất Bại chỉ miễn cưỡng giữ được trong thời gian ngắn không bị khí áp khiến có mất mạng, nhưng mức tiêu hao nguyên lực cực nhanh. Đợi khi Trương Bách Cường điều tức hoàn tất, thực lực của Trương Bất Bại khó nói được là còn mấy phần.

Một trận công bằng gì đó, Diệp Phong không hề cứng nhắc. Trương Bách Cường chỉ có tu vi tứ giai võ tôn, không được gã giúp sức thì muốn thắng rồi giết chết Trương Bất Bại cơ hồ là việc bất khả thi. Gã không thi triển đôi chút thủ đoạn thì hết đời này, Trương Bách Cường cũng khó trả được thù, chỉ cần gã không nói rõ thì y cũng không có gánh nặng tâm lý gì. Cần nhất là giúp huynh đệ báo cừu, hoàn thành tâm nguyện, những việc khác đều là thứ yếu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK