Mục lục
[Dịch] Hỗn Nguyên Vũ Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Làm thế nào đây? Tốc độ của Diệp Phong đã tới cực hạn. Nếu bỏ truy kích, đợi khi thương thế của Hỏa thánh sứ phục nguyên thì chờ đợi gã là những đợt báo thù lôi đình vô tận.

Tuyệt đối không thể để đối phương chạy thoát. Gã cố gắng nghĩ ra đối sách.

“Hỏa thánh sứ chạy về phía đông bắc Yêu ma sâm lâm. Nếu…” Lòng gã chợt sáng lên, vội móc chiếc lông vũ để thông tin cho Phong loan ra.

Lúc ở ngục sơn, vì chướng ngại năng lượng nên gã không thể qua sợi lông này mà liên hệ với Phong loan. Nhưng bây giờ đã ra ngoài, dùng tâm thần chi lực kích hoạt sợi lông thì lại có hồi đáp.

Phong loan lúc đó cũng đang lòng như lửa đốt, nhận được tin của Diệp Phong thì thập phần kích động.

Liên hệ qua sợi lông, hai bên không thể hiểu nhau như nói trực tiếp, nhưng qua cảm ứng tâm thần yếu ớt đó cũng hiểu được phần nào ý đồ muốn truyền đạt. Diệp Phong truyền đạt cho Phong loan thông tin:

Mỗ cần trợ giúp, mong Phong loan hỏa tốc đuổi theo phương hương này.

Diệp Phong còn cách Hỏa thánh sứ không đầy năm dặm, với đích năng lực cảm ứng hoàng cấp của Phong loan, tất phát hiện được Hỏa thánh sứ đang bỏ chạy. Tuy nó vị tất là đối thủ của lão nhưng chỉ cần dùng tốc độ chặn lão một chốc thì gã và Sát Hoàng đã tới nơi.

Phong loan có cảm ứng đặc thù với lông vũ mình để lại, nên đoán được vị trí của Diệp Phong rất dễ.

Nhận được câu trả lời của Phong loan, Diệp Phong hơi yên tâm hơn. Gã lại toàn lực vận dụng chân nguyên phát ra khí thế kinh nhân khiến Sát Hoàng cũng lấy làm lạ.

Sát Hoàng không đoán được Diệp Phong định lợi dụng khí thế của ông ta làm tọa tiêu chỉ đường cho Phong loan.

Song phương lao đi vun vút chừng hơn mười phút, khi Hỏa thánh sứ cách phía đông bắc Yêu ma sâm lâm không đầy trăm dặm thì từ phía đối diện dấy lên mấy đạo hoàng cấp khí tức chặn đường.

Diệp Phong vừa kinh ngạc vừa mừng, không ngờ không chỉ Phong loan mà mấy đỉnh giai yêu thú khác của Yêu điện đều khí thế hung hung như muốn nuốt sống người ta.

Hỏa thánh sứ đang cắm đầu chạy, phát hiện trước mặt có yêu hoàng chặn được thì biến hẳn sắc mặt, quỹ tích phi hành vòng một đường cực lớn, định vòng qua.

Nhưng Sát Hoàng và Diệp Phong, cả các yêu hoàng nữa, đều tinh minh có thừa. Hai bên vốn kẹp Hỏa thánh sứ vào giữa, thấy lão đổi hướng thì chúng nhân cũng cấp tốc điều chỉnh hướng truy kích, hình thành một vòng vây lớn.

Hỏa thánh sứ kinh hãi vô vàn, toàn bộ lĩnh vực năng lượng đã được kích phát, liều mạng tả đột hữu xung hòng thoát khỏi vòng vây. Nhưng bọn Diệp Phong đông đảo, sáu hướng đều có người vây ráp khiến lão hết đường chạy.

Vòng vây thu hẹp lại, khu vực để Hỏa thánh sứ trốn tránh cũng ngày càng ít, đến lúc vòng vây hoàn toàn khép lại, lão sẽ biến thành ba ba trong rọ.

Nhận định như vậy, Hỏa thánh sứ quyết định không thể đợi chết, phải dốc sức đột vây.

Đột vây từ vị trí nào? Câu hỏi này cực khó với lão. Lão không thể dây dưa quá lâu, tốt nhất là nhất kích đắc thủ rồi chạy tiếp, nên phải chọn được truy binh kém nhất ở đây.

Thần niệm của lão vừa quét ra, lập tức đặt mục tiêu vào Diệp Phong.

Lão đã lĩnh giáo thực lực của yêu hoàng Yêu điện, tự nhủ đang lúc trọng thương không thể một đòn đẩy lùi được. Yêu hoàng đều có thiên phú thần thông, không thể xem nhẹ. Trước đó lão lãnh một đòn kiếm phệ hư không của Sát Hoàng, giờ vẫn e dè.

Nên chỉ có Diệp Phong. Trong mắt lão, gã là vị trí kém nhất. Từ tuổi tác và tu vi của gã mà phán đoán thì như thế không sai, hà huống lão trúng một bổng của gã nhưng không uy hiếp gì lớn. Nên vì thế lão quyết định đột vây từ vị trí của gã.

“Cút ngay.” Sau lưng lĩnh vực của Hỏa thánh sứ rực lên hỏa quang khiến tốc độ của lão tăng vọt, như vì sao băng vút vào Diệp Phong.

“Đến hay lắm.” Gã không hề sợ hãi, khí pháo dưới chân nổ tung, phi thân nghênh đón.

Thấy Diệp Phong “không biết tự lượng sức”, Hỏa thánh sứ nở nụ cười nhạp tàn nhẫn. Bàn tay còn lành lặn của lão kết thánh ấn, nguyên lực quanh lĩnh vực cấp tốc tụ lại.

"Thánh ấn, hỏa!" Còn cách Diệp Phong không đầy trăm thước, một đạo hỏa ấn nóng bỏng bổ ra, uy thế kinh nhân.

"Cự hình Chân không pháo!" Gã biết mình không thể lùi, phỉa ngạnh tiếp, bằng không Hỏa thánh sứ tất nhiên sẽ nhân cơ hội gã tránh né mà thoát khỏi vòng vây.

Âm! Hai đòn công kích với tính chất khác hẳn nhau va chạm dữ dội. Thực lực của Diệp Phong vẫn kém hơn một chút, khí trụ Chân không pháo bị chấn tan, khí lưu quanh đó rung động, dấy lên gợn sóng không gian mạnh mẽ.

Dư uy của hỏa ấn vẫn còn, ngừng lại một chốc trên không rồi tiếp tục bổ vào Diệp Phong.

Gã giơ như ý bổng, vận thiết bì thuật giữ vững vị trí. Thánh ấn mang theo nhiệt độ kinh hồn đổ tới, hỏa quang sáng rực trên không.

"Tiểu điện chủ!"

"Tiểu Phong!"...

Chúng yêu hoàng đều biến sắc kinh hô, sát cơ bừng lên lẫm liệt, tốc độ truy kích tăng thêm mấy phần. Mắt Sát Hoàng ánh lên tinh mang, kiếm khí lại cấp tốc xoay tròn.

“Hừ! Không biết lượng sức.” Hỏa thánh sứ tuy bị Chân không pháo dẫn động gợn sóng không gian làm chậm tốc độ nhưng không ảnh hưởng đến việc lão thuận lợi đột vây. Diệp Phong trúng thánh ấn, e rằng không chết cũng trọng thương. Vòng vây khuyết một lỗ, lão có thể thoát thân được.

Thân hình Hỏa thánh sứ loáng lên, định thoát đi từ phía Diệp Phong.

"Nhất Bí!" Trong màn hỏa quang chưa tan hết, một cây cự bổng múa tít đập vào Hỏa thánh sứ.

“Bộp!” Hỏa thánh sứ chỉ kịp ngưng tụ lĩnh vực trước mặt, lực đạo hồn hậu ép tốc độ của lão xuống còn bằng không, dừng sững tại chỗ.

"Cự hình Chân không pháo!" Tiếp đó một đạo khí pháo trắng xóa bắn tới, uy lực kinh nhân khiến Hỏa thánh sứ biến sắc.

Âm! Hỏa thánh sứ bị hất văng lại thập phần thê thảm, chút lĩnh vực hộ thân sau cùng bị Chân không pháo bắn tan, lực đạo kinh nhân khiến mọi bộ vị trong thể nội lão cơ hồ lệch vị trí.

Vù, vù, vù!

Chỉ trong tích tắc hai người giao phong, các yêu hoàng và Sát Hoàng đã đuổi đến, vây chặt Hỏa thánh sứ.

“Vương bát đản! Lão tử xem ngươi chạy đi đâu.” Lục túc thanh văn giao ngoạc miệng chửi.

Diệp Phong từ từ thoát khỏi dư ba của hỏa ấn, điền vào chỗ khuyết cuối cùng của vòng vây.

“Tiểu Phong, không sao chứ?” Phong loan cấp thiết hỏi.

“Bị thương vặt thôi, không sao.” Thân mình Diệp Phong còn bốc khói, có nhiều dấu bị đốt cháy, cũng may thánh ấn do Hỏa thánh sứ phát ra không còn nổi một phần ba uy lực bình thường, bằng không kết quả đã khác.

Sát Hoàng hơi kinh ngạc trước việc Diệp Phong quen các yêu hoáng, bất quá không không để ý, mà giơ trường kiếm lên, quang kiếm nhanh chóng ngưng thành, định chém vào Hỏa thánh sứ.

“Chậm đã.” Bạch hổ đột nhiên lên tiếng ngăn cản. Nó tuy không biết Sát Hoàng, nhưng đối phương cùng Diệp Phong truy kích Hỏa thánh sứ thì không phải là địch nhân.

Sát Hoàng liếc nhìn Bạch hổ, tựa hồ không để ý.

"Đô Đô đại nhân!?" Tiếng Cửu vĩ hồ kinh hô vang lên kiều mị, nó nhìn lên cự đại quang kiếm trên không đang tăng dần uy thế, con mắt như nước hồ thu thấy Sát Hoàng thì kích động vạn phần.

Sát Hoàng run người, cái tên này mấy trăm năm rồi không nghe ai gọi ông ta. Không mấy ai biết được cái tên đó. Ông ta ta nhìn sang phía Cửu vĩ hồ, ngẩn người hồi lâu rồi hỏi với vẻ không xác định: “Ngươi là… Kiều Kiều?”

“Đô Đô đại nhân! Đúng là ngài, quả thật ngài không chết.” Tấm thân to lớn của Cửu vĩ hồ nhanh chóng thu lại, biến thành một con hồ ly nhỏ xù bông, lao vào lòng Sát Hoàng khóc: “Kiều Kiều còn tưởng cả đời không gặp lại đại nhân nữa.”

Chúng nhân hiển nhiên bị biến cố hoạt kê này khiến cho ngẩn người, Diệp Phong thì phì cười. Uy phong lẫm lẫm, đường đường nhất đại võ hoàng cường giả đỉnh nhọn mà cũng có tên thân mật lúc nhỏ như ‘Đô Đô’. Gọi là Kiều Kiều như Cửu vĩ hồ còn nghe được. Ông ta và Cửu vĩ hồ hiển nhiên quen nhau từ lâu, quan hệ cũng không tệ.

Tuy có thêm việc chen vào nhưng bọn Diệp Phong không quên chính sự. Mọi yêu hoàng khác nhanh chóng thắt chặt vòng vây, Hỏa thánh sứ liên tuc trúng đòn của Diệp Phong, giờ đã hoàn toàn mất hết nhuệ khí, tuyệt vọng đứng giữa chúng nhân, ngực phập phồng dữ dội.

Chợt thấy người quen cũ, Sát Hoàng tỏ vẻ thâm tinhf hiếm thấy, dìu dàng ôm Cửu vĩ hồ, mục quang không còn lăng lệ như trước mà toát lên ôn hòa.

“Đô Đô đại nhân! Lão tặc này rất quan trọng với Yêu điện, điện chủ của Kiều Kiều bị hắn ám toán, phải từ miệng hắn tìm được phương pháp giải cứu. Hy vọng Đô Đô đại nhân giao hắn cho Yêu điện.” Cửu vĩ hồ tuy quyến luyến Sát Hoàng nhưng vẫn nhớ việc chính.

“Sư phụ thụ thương?” Diệp Phong cả kinh hỏi gấp.

“Tình hình của điện chủ không chỉ mấy câu mà xong, đợi khi bọn ta bắt được lão tặc này, tiểu điện chủ cùng về Yêu điện, dọc đường, lão hổ sẽ giải thích cặn kẽ.” Bạch hổ trầm giọng nói, mục quang tỏ rõ nét trầm trọng.

“Nể tình Kiều Kiều, giao hắn cho các ngươi.” Sát Hoàng không để ý đến Hỏa thánh sứ nữa, quay sang bảo Diệp Phong: “Chúng ta chưa phân thắng bại, nhưng giờ ngươi có việc cần làm, không thể chuyên tâm giao đấu. Ta và Kiều Kiều cũng có việc cần nói, chi bằng lùi trận chiến này lại.”

Diệp Phong lo lắng cho an nguy của sư phụ, Sát Hoàng kiến nghị như vậy chính hợp ý gã. Bọn Bạch hổ cũng gật đầu với Cửu vĩ hồ, hàm ý mọi việc sẽ xử lý được, Cửu vĩ hồ cứ yên tâm đi ôn lại chuyện cũ với Sát Hoàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK