“Việc đó… thật sự không có.” Ánh mắt cả ba cô đổ vào, Diệp Phong không chống chọi được. Đông Phương Minh biết ý đi mất từ lâu, sắp xếp chỗ ở cho Diệp Phong và nhị nữ.
“Hừ, những lời này của huynh chỉ lừa được Thẩm Lan muội muội và Hồng Diệp thư thư chứ không lừa được muội.” Mộ Dung Tử Thanh hếch mũi, nói với vẻ gian trá: “Ai không biết chứ Mộ Dung gia hiện tại còn một cô đấy.”
“Cái gì, muội bảo là ai?” Diệp Phong nhất thời cũng hồ đồ, Mộ Dung gia từ lúc nào có một nữ tử nữa có quan hệ với gã? Sao gã không có ấn tượng gì. Nhưng Mộ Dung Tử Thanh nói năng dõng dạc như vậy thì không phải nói dối.
“Huynh quên hả? Trước khi thoát thân khỏi ngục sơn, huynh nhờ gia gia chiếu cố cho một thư thư ở thánh sơn, nếu huynh không thích ngươi ta thì sao lại quan tâm?” Mộ Dung Tử Thanh nói thế lập tức khiến hai người kia cảnh giác. Hồng Diệp vốn chỉ định đùa gã, không ngờ lại bóc trần được bí mật.
“Không phải, chỉ vì Vũ Hân cô nương có ơn với huynh lúc ở ngục sơn, tâm địa nàng ta cũng tốt, nên huynh không muốn liên lụy đến nàng ta mà thôi. Huynh và Vũ Hân chỉ là bằng hữu, tuyệt đối không phải quan hệ đó.” Diệp Phong lập tức phủ nhận, trán xì khói đen, hỏi: “Lão gia tử đưa cả Vũ Hân về Mộ Dung gia?”
“Còn nói nữa, hôm đó huynh bỏ lại gia gia mà đi, sau đó thánh sơn đại loạn, gia gia được huynh nhờ bảo vẹ an toàn cho vị thư thư đó, để tránh cho người ta bị các võ hoàng của ngục sơn giết, gia gia đành cùng đồng bạn đưa thư thư về Mộ Dung gia.” Tử Thanh bĩu môi bất mãn: “Lúc huynh ra khỏi ngục sơn, sao không đến báo tin bình an, để muội phải đằng đẵng chờ suốt năm năm… Diệp Phong, muội nhớ huynh quá…”
Nói đoạn Mộ Dung Tử Thanh lao vào lòng gã nức nở.
“Được rồi, được rồi.” Gã cảm khái vuốt tóc cô, dịu giọng: “Sau mày ta không bao giờ không nói gì mà bỏ lại mọi người, không còn sức mạnh nào chia lìa được chúng ta nữa.”
Hồng Diệp và Thẩm Lan tựa vào vai gã, bốn người gần gũi nhau, ngọt ngào vô cùng.
oOo
“Ồ, Tử Thanh, tu vi của muội cũng đạt đến thiên tôn cơ à…” Người ngọc trong lòng, Diệp Phong vô tình dùng hỗn nguyên lực chảy một vòng khắp người cô, mới phát hiện tu vi của Mộ Dung Tử Thanh lại cao đến thế.
Nên biết trong ba người, tư chất Mộ Dung Tử Thanh bình thường nhất, cô không có thể chất cực phẩm như Thẩm Lan hay huyết mạch ưu tú như Hồng Diệp, chỉ biết dự vào tu luyện tự thân. Dù có vạn niên linh ngọc dịch gã để lại nhưng trong mấy năm ngắn ngủi không thể từ sơ giai võ tông vượt liền ba cấp đạt tới thiên tôn. Hơn nữa gã nhận ra mộc nguyên khí hải của cô thập phần thuần chính, không phải do dựa vào ngoại lực mà chín ép.
“Hi hi, gia gia về Mộ Dung gia thấy muội thì lắc đầu nói cái gì mà tu vi của muội quá thấp, là tôn nữ của Mộ Dung Yên và là nữ nhân của… Diệp Phong, tuyệt đối không thể tệ như vậy.” Mộ Dung Tử Thanh mỉm cười: “Nên gia gia cùng hai đồng bạn xông vào Thanh Mộc tông cướp mộc nguyên tinh tủy mà họ định dùng để bồi dưỡng thánh tiềm giả để cho muội luyện hóa. Sau đó… tu vi của muội cứ tăng mãi, nếu không gặp chướng ngại võ hoàng thì cứ việc tu luyện nhẹ nhàng thế thôi.”
Mộc nguyên tinh tủy? Diệp Phong tỉnh ngộ, tuy không so được với tiểu hỏa đồng có tiên thiên chi lực nhưng mộc nguyên tinh tủy là thánh phẩm hiếm thấy để mộc nguyên khí hải võ giả luyện hóa rồi nâng cao tu vi. Lão gia tử hành sự quả nhiên thập phần bá đạo, Thanh Mộc tông không hiểu hao phí bao nhiêu tâm huyết mới có kỳ bảo này, nhất định tức đến thổ huyết.
Nhưng được lợi là nữ nhân của mình, gã cũng không rỗi hơi bất bình cho Thanh Mộc tông, hà huống hiện tại còn đối địch với Ngũ hành tông, có thể giảm bớt sức mạnh của địch là việc đáng mừng.
“Lão gia tử quả nhiên không mất đi bản sắc năm xưa, ha ha.” Diệp Phong cũng cười vang.
“Còn huynh? Tu vi đạt đến võ hoàng cấp nào rồi?” Tử Thanh và Hồng Diệp đều hiếu kỳ đầy khả ái, mở lớn mắt hỏi gã.
“Ta hả… Cách phân chia đẳng cấp của võ giả không thể đánh giá được tu vi của ta.” Gã nhún vai cười ha hả.
“Là sao hả?” Cách phân cấp thực lực thông dụng của Võ Nguyên đại lục không thể đánh giá tu vi của gã, vậy thì thực lực của gã thật ra đạt tới mức nào?
Gã liếc Thẩm Lan, cô đỏ mặt ghé tai Hồng Diệp và Tử Thanh thì thầm mấy câu, cả hai cực kỳ hổ thẹn nhưng ánh mắt nhìn Thẩm Lan chứa đầy hâm mộ.
Thẩm Lan bổ sung: “Phong vốn tu luyện một môn kỳ công, khác hẳn công pháp của mọi võ giả ở đại lục, sau đêm đó huynh ấy lĩnh ngộ được cảnh giới thập phần huyền diệu, công lực cũng đạt tới mức độ rất phức tạp, khác hẳn tiêu chuẩn chung. Nên bảy cấp mà Võ Nguyên đại lục dùng để đo lường một cảnh giới hoàn toàn không hợp để tính toán tu vi của Phong.”
Diệp Phong gật đầu: “Bất quá phân tầng cảnh giới của Võ Nguyên đại lục cũng có thể nói lên tu vi của ta. Tỷ như hiện giờ, ta vẫn ở mức võ hoàng, nếu cứ ép đẳng cấp vào thì không sánh được thánh giai nhưng vượt xa thất giai võ hoàng.”
“Không so được với thánh giai, nhưng vượt xa thất giai võ hoàng?” Hồng Diệp và Tử Thanh đều chấ kinh, có nghĩa là dưới thánh giai thì Diệp Phong vô địch.
Tu vi không phải là thực lực, trước đây thực lực của gã miễn cưỡng xếp trong nhóm võ hoàng đỉnh nhọn, nhưng tu vi không đạt hoàng cấp. Giờ tu vi của gã cũng vượt hoàng cấp thì thực lực thật sự đạt đến mức nào?
Họ đều biết trong tay gã còn những thủ đoạn nghịch thiên như Thần thông biến, Tru Thần cung, một khi thi triển há chẳng đấu được thánh giai hay sao?
“Diệp Phong, nếu huynh gặp thánh sứ thì thắng bại thế nào?”
“Nếu toàn lực ứng phó chắc có thể thắng được.” Gã khẽ đáp tự tin.
“Thánh giai cũng không phải đối thủ của đệ?” Đông Phương Hồng Diệp hớn hở, chẳng phải thế thì gã vô địch rồi sao?
“Thư thư ngốc ạ, thánh giai cũng chia thành thứ bậc.” Điểm này chỉ gã hiểu nên lắc đầu thở dài: “Đệ chỉ thắng được hư thánh thấp nhất trong thánh giai mà thôi, còn địa thánh và thiên thánh thì đệ vẫn không thể chống chọi nổi.”
Ba cô lúc đó mới hiểu, Đông Phương Hồng Diệp tỏ ra tự hào: “Nhưng mấy lão quái vật thánh giai đều sống cả nghìn, cả vạn năm, đệ đệ còn trẻ như vậy, tiềm lực hơn xa họ, sẽ có ngày vượt trên họ, trở thành cường giả xuất chúng nhất.”
“Đúng, bọn muội đều tin huynh.” Hai cô cũng phụ họa.