Mục lục
[Dịch] Hỗn Nguyên Vũ Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấm thoát, thời gian trôi qua, Thẩm Lan đã đi được qua ngày.

Bên ngoài căn nhà tranh gã cư trú, dương quang rải xuống như ánh bạc trút lên làn da thiếu niên, có phần chói mắt.

Trong sân, quanh mình Diệp Phong vấn vít linh khí, thao luyện Ngũ Cầm quyền như hành vân lưu thủy. Tu luyện mấy tháng nay khiến gã cảm ngộ sâu hơn về pho động tác Nghĩ hình này, nối thông với thiên địa càng tự nhiên hài hòa.

“Gần như… đã đột phá đến võ đồ đệ nhị giai rồi.” Cảm thụ thể nội đang dâng đầy nguyên nguyên lực, gã lẩm bẩm với vẻ không chắc chắn hoàn toàn. Tấn nhập võ đồ, tăng mỗi cấp đều cần cực nhiều nguyên nguyên lực, qua một tháng gã mới cảm thụ thấy thời cơ đột phá.

Kinh mạch căng lên, thiên địa linh khí trút vào chậm hơn, nhưng gãn vẫn điên cuồng hút năng lương từ tứ phía, cực hạn là để phá. Sau cùng như chạm vào điểm quan trọng, trong óc gã vang lên tiếng bộp khe khẽ, thân thể hơi run lên, kinh mạch trong khoảnh khắc như trương to gấp mấy lần, linh khí lại hùng dũng chảy vào thân thể.

Thành rồi! Đột phá tiểu giai đoạn là quá trình tích lũy lượng, một khi đạt đến sẽ biến đổi chất.

Khẽ thở ra một hơi trọc khí, gã nhắm mắt cảm thụ cốt cách, nhục thể và cả kinh mạch đang được tẩy sạch, tăng cường. Cảm giác đầy sức mạnh từ từ dâng lên, mặt gã khẽ nở nụ cười.

“Nhị giai võ đồ, phối hợp với khí hải bình dân tứ giai, thực lực thật sự tương đương với tứ giai võ đồ…” Mãn ý duỗi người, gã hạ giọng lẩm bẩm. Nguyên lực do khí hải bình dân tứ giai cung cấp vốn không đủ cho thực lực của Diệp Phong vượt hai cấp, nhưng thổ nguyên và Hùng thế dung hợp lại khiến sức mạnh của gã tăng nhiều lần. Khi khí hải và nhục thể cân bằng, dù gã không đột phá cũng có thể tăng được một cấp.

Đó là điểm mạnh của Nguyên Thần quyết, cùng đẳng cấp thì gã gần như không có đối thủ.

Hơn nữa trong tay gã còn có một môn lục phẩm thổ hệ võ kỹ. Một kí khí hải cũng đột phá võ đồ là có thể tu luyện, có võ kỹ cấp cao trợ giúp, uy lực một đòn đủ khiến đối thủ cao hơn bốn cấp cũng khó lòng đón đỡ được.

“Quả thật đáng chờ đợi.” Nắm chặt ngọc bội chứa võ kỹ trong tay, gã khẽ mỉm cười.

oOo

Chân Bạch Thủy Ưng bị gãy sau cùng cũng lành, hai năm nay làm tiểu bá vương ở Ngọa Lăng thành nên giờ hắn rất không vui. Nguyên nhân là vì suốt ngày bên tay vang lên cái tên hắn không thích nghe nhất: Diệp Phong.

Thiếu niên đó từng mất đi vinh quang, bị hắn dẫm dưới chân mà vô lực phản kháng, là đống rác từng bị gã vũ nhục đủ đường mà không phản ứng lại, là phế vật bị hủy khí hải chỉ còn cách chọn luyện thể, không có tiền đồ.

Vì sao? Tiêu điểm chú ý của mọi người lại về với gã…

Hiện tại các thiếu gia tiểu thư của các gia tộc nhỏ từng tìm cách lấy lòng hắn đều giữ cự ly…

Những thiếu nữ mà gã chỉ vẫy tay là lao vào giờ không thèm để ý đến nữa, thậm chí có người quay sang câu dẫn tên Diệp Phong đáng ghét đó. Quả là một toán nữ nhân hạ tiện đáng hận.

Người Diệp gia thấy hắn không còn sợ hãi, tránh né mà nghênh ngang đi qua…

Khác biệt quá lớn khiến người ta điên cuồng khiến tâm lý Bạch Thủy Ưng cực độ bất bình. Nếu hai năm nay hắn không được tôn sùng đến thế, có lẽ hắn còn nhẫn nại, lãnh tĩnh được… Thứ lọt vào tay lại bị đoạt, sao hắn cam lòng.

Mặt mũi âm trầm, Bạch Thủy Ưng dẫn theo hai hộ vệ đi dạo trên phố. So với cảnh tượng tiền hô hậu ủng trước kia quả một trời một vực.

Một toán hộ vệ tuần tiễu của Diệp gia đi ngược chiều, Bạch Thủy Ưng nhìn ra nét gây hấn trong mắt họ.

“Cẩu nô tài Diệp gia, các ngươi nhìn cái gì!” Lửa giận âm ỉ mấy ngày bùng lên, Bạch Thủy Ưng nhảy lên gầm hét.

“Ơ, chân Bạch Thủy thiếu gia khỏi mau vậy ư?” Cười trào phúng, hộ vệ đi đầu hỏi.

“Ngươi dám gây hấn với ta?” Bạch Thủy Ưng chộp cổ áo viên hộ vệ, thể nội khí hải cấp tốc chuyển động, mặc kệ thực lực của đối phương đã là nhị giai võ đồ.

“Bạch Thủy Ưng, ngươi định làm gì?” Diệp gia hộ vệ vây lại.

Diệp Phong kích bại Bạch Thủy Ưng khiến Diệp gia chịu ấm ức hồi lâu sau cùng cũng nở mày nở mặt. Mấy năm nay người Diệp gia cố gắng tránh Bạch Thủy Ưng, một là vì khí thế kém đối phương, tất nhiên không còn mặt mũi gây hấn, nhưng hiện tại Diệp Phong đoạt lại ngôi quán quân khiến Diệp gia một lần nữa lực áp Bạch Thủy gia. Đang lúc khí thế lên cao này mà Bạch Thủy Ưng còn dám gây sự thì họ đời nào chịu để cho hắn huênh hoang như trước.

Hộ vệ của Diệp gia và Bạch Thủy gia gần đó cũng nhanh chóng vây lại. Đám đông đứng xem đông lên nhanh chóng.

“Thiếu gia! Có việc gì thế?” Thủ lĩnh hộ vệ Bạch Thủy gia không hiểu, lên tiếng hỏi.

“Hừ, Ưng thiếu gia thể hiện uy phong ở đây.” Hộ vệ bị Bạch Thủy Ưng chụp tay thoát ra được, không hề khách khí đáp.

“Thiếu gia.....” Thủ lĩnh hộ vệ Bạch Thủy gia nhỏ tiếng: “Đây là ngoài đường, hai nhà có hiệp định không được tranh đấu ở đây.”

Bạch Thủy Ưng hít sâu hai hơi mới khiến đầu óc bình tĩnh lại. Tuy hắn công tử nhưng chưa đến mức đầu óc ngu xuẩn, vì một hộ vệ khiến hai gia tộc tranh đấu thật sự không phải việc thông minh.

“Xảy ra chuyện gì?” Giọng nói ôn hòa thuần hậu từ sau lưng Diệp gia hộ vệ vang lên.

Vì muốn cải thiện quan hệ với Diệp Phong, Diệp Thừa Thiên sắp xếp cho phụ thân gã vào vị trí tổng quản hộ vệ trên phố. Tuy phụ thân gã là bình dân, nhưng trên phố là khu vực hòa bình giữa hai nhà, khách nhân lại càng hiếm khi dám gây sự ở đây, dù có việc gì thì chỉ cần hộ vệ ra mặt là được.

Phụ thân Diệp Phong vốn không cần ra mặt, chỉ vì ông thật thà, hôm nay thấy có chuyện không nhỏ nên ra mặt hỏi han.

“Ngươi là cái thá gì?” Bạch Thủy Ưng liếc xéo, tuy không nhận ra thực lực của đối phương nhưng nhận ra chỉ là bình dân, lời lẽ của hắn có phần coi thường.

“Đây là thủ lĩnh hộ vệ mới của bọn ta, cũng là phụ thân thiếu gia Diệp Phong.” Một Diệp gia hộ vệ lỗ mãng giới thiệu nhằm khoe khoang.

Đột nhiên nghe thấy tên Diệp Phong, sắc mặt Bạch Thủy Ưng vừa bình tĩnh lại sầm xuống. Quan sát kỹ quả thật vị đại thúc này có mấy phần giống Diệp Phong, từ đáy lòng Bạch Thủy Ưng dấy lên lửa giận vô danh, đốt cháy hận ý.

“Ngươi dám sai thủ hạ gây hấn với bản thiếu gia? Tưởng ta dễ bắt nạt hả?” Mắt Bạch Thủy Ưng bắn ra hung quang, nanh ác thốt lên: “Đánh cho ta.”

“Đợi đã, e rằng có hiểu lầm.” Phụ thân Diệp Phong vội vàng hô lên. Ngay cả chuyện gì xảy ra mà ông còn chưa rõ, hai nhà chưa từng xảy ra xung đột gì ở con phố này, ông mới nhậm chức vài ngày, xảy ra việc lớn thì ăn nói với Diệp Thừa Thiên thế nào.

“Các ngươi còn ngẩn ra làm gì?” Thấy hộ vệ đứng sau lưng còn ngẩn người, Bạch Thủy Ưng đột nhiên quát: “Hậu quả do ta chịu, động thủ mau.”

Thoáng chốc, đường phố náo loạn, hộ vệ hai nhà tích oán đã lâu, giờ được bộc phát. Phụ thân Diệp Phong tuy có lòng muốn ngăn nhưng mới nhậm chức chưa được mấy ngày, chưa đủ uy vọng ngăn cản chúng nhân.

Bạch Thủy Ưng oán hận Diệp Phong, không hề khách khí tung cước đá bay người chỉ có thực lực bình dân ngũ giai.

oOo

“Thật ra là chuyện gì?” Diệp Phong điên cuồng nhìn Diệp Thừa Thiên, thể nội phát ra sát phạt chi ý khiến người khác lạnh mình, tuy nhân sĩ cấp cao Diệp gia có mặt ai cũng có thực lực cao hơn gã, nhưng vẫn bị sát ý làm chấn động tâm thần.

Phụ thân chết rồi. Người thân nhất của gã, người gã tôn trọng nhất, kính yêu nhất đã chết.

Không, đó không phải là sự thật.

Chợt nghe tin, toàn thân Diệp Phong như bị sét đánh, hồi lâu vẫn không định thần lại được, ngay cả người hầu Diệp gia đến báo tin ho mấy tiếng mà gã không phản ứng gì.

“Ta xin lỗi… thật không ngờ Bạch Thủy Ưng lớn mật như vậy.” Diệp Thừa Thiên lắc đầu hổ thẹn: “Sớm biết như vậy, ta đã không sắp xếp cho phụ thân con vào chức vị đó.”

“Vì sao lại xảy ra việc này! Chẳng phải ngài đồng ý chiếu cố cho phụ thân con sao?” Diệp Phong nổi giận, ngôn ngữ băng hàn vô cùng. Cũng may gã còn giữ được một chút lý trí, biết việc này không thuộc trách nhiệm của Diệp Thừa Thiên, bằng không đã phát cuồng rồi.

“Lúc đó cục thế thập phần hỗn loạn, không ai chú ý đến phụ thân con. Đợi khi giao tranh kết thúc thì phát hiện phụ thân con đã đoạn khí…” Diệp Thừa Thiên ngần ngừ một chốc rồi nói: “Ta hoài nghi… do Bạch Thủy Ưng cố ý hạ độc thủ.”

Bạch Thủy Ưng? Con người Diệp Phong co rút lại, đôi mắt hơi nheo phát ra sát ý lầm liệt.

“Tuy ta không hiểu vì sao Bạch Thủy Ưng hạ thủ nặng như vậy với phụ thân con, nhưng từ ba mươi lăm vết thương này mà đoán thì người hạ thủ có mối oán hận cực sâu với phụ thân con. Trừ Bạch Thủy Ưng, những hộ vệ Bạch Thủy gia khác không ai đủ gan.”

“Bạch Thủy Ưng...” Diệp Phong thốt từng chữ, đại sảnh Diệp gia chìm trong sát khí lạnh lùng, thân thể gã hơi run lên, hung quang trong mắt như muốn nuốt sống người khác, hai tay nắm chặt khiến xương kêu lách cách, nền đá bị ấn xuống sâu hoắm…

“Diệp Phong, tuyệt không thể khinh cử vọng động...”

Diệp Thừa Thiên chưa nói xong, Diệp Phong đã lạnh lùng cắt ngang: “Thù này bất cộng đái thiên! Bất kể Diệp gia chuẩn bị thế nào…”

“Con nhất định bắt Bạch Thủy Ưng phải chết.” Sát ý như lưỡi đao lướt qua lòng người Diệp gia tại trường, băng lạnh thấu xương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK