Tiếng động đùng đục vang lên, tiếp đó là tiếng hô thảm thiết. Vương Bá ôm chân phải đầm đìa máu gào lên thống khổ, máu trào ra từ kẽ tay hắn. Chân hắn có mấy vết thương sâu đến tận xương, cực kỳ thê thảm.
“Mười chiêu của ngươi e rằng không được rồi. Chi bằng thế này, ta chỉ dùng một chiêu, nếu không đánh cho ngươi quỳ xuống cầu xin thì coi như ta thua.” Diệp Phong cười lạnh, quyền đầu mọc ra thứ nhận giáp lởm chởm khiến người ta lạnh mình.
Ba tráng hán được Vương Bá biến sắc, thứ giáp này chỉ riêng lực phòng ngự đủ khiến đại công tử bị thương như thế, nếu bị chủ động kích trúng thì không chỉ đơn giản như quỳ xuống cầu xin. Mà là mất mạng. Cả ba cũng nhảy ra chặn trước mặt gã.
“Thế nào? Các vị định cậy đông bắt nạt hả?” Ngữ khí lạnh lùng của gã như gió lạnh thổi qua lòng đối phương.
“Tiểu tử, báo sư môn hoặc gia môn ra. Tại Mộ Quang thành mà dám đả thương Đồ Lang bang đại công tử thì ngươi chán sống rồi.” Tráng hán ngoại hiệu Hắc Hùng gầm lên.
Cả ba chỉ là sơ giai võ sư, thực lực tám lạng nửa cân với Vương Bá. Diệp Phong có thể dễ dàng đánh bại Vương Bá thì cả ba liên thủ cũng vị tất thắng được gã. Trừ phi lão bang chủ hoặc mấy trưởng lão đến đây, bằng không chẳng ai là đối thủ của gã.
Hắn bảo Diệp Phong tự báo sư môn và gia môn, kỳ thật là chuẩn bị đường xuống nước cho Vương Bá. Đối phương trẻ như vậy mà có thực lực này, chắc rằng bối cảnh không tệ tí nào, chưa biết chừng còn có thể lôi kéo giao tình. Đây là địa bàn Đồ Lang bang, nếu bảo chúng trực tiếp cúi đầu nhận thua, sau này chúng làm cách nào đứng vững trong bang. Hơn nữa Vương Bá còn là người vừa được chỉ định kế thừa chức bang chủ.
“Các ngươi không đủ tư cách biết sư môn hoặc gia môn của ta. Nhưng ta chắc rằng nếu Vương đại công tử đánh cho ta quỳ xuống cầu xin thì sau này tuyệt đối không có nhân vật lợi hại nào giúp ta đòi lại danh dự, cứ yên tâm đi.” Diệp Phong chế giễu.
“Ngươi định làm gì?” Thấy gã bước thêm một bước, bọn Hắc Hùng đều khẩn trương vận nguyên lực.
“Đơn giản lắm, đánh cược còn chưa kết thúc. Nếu y chịu được một đòn nữa của ta mà không quỳ xuống cầu xin thì ta thua… thế nào?” Diệp Phong nở nụ cười ác ma, lớp gai trên tay càng sáng hơn.
Sắc mặt Vương Bá nhợt đi, đùa hả, ngọn quyền này mà giáng xuống thì cái mạng hắn không giữ được, còn quỳ xuống cầu xin cái gì? Hiện giờ hắn chân chân chính chính hối hận, không làm rõ thân phận đối phương đã động thủ. Việc này mà đồn ra thì hắn còn mặt mũi nào ở Đồ Lang bang?
“Ngươi… ngươi dám giết ta, cha ta sẽ không tha cho ngươi.”
“Ngươi dám uy hiếp ta?” Mắt Diệp Phong ánh lên lạnh lẽo.
Con ngươi Vương Bá co lại, lòng lạnh buốt. Lời Diệp Phong khiến hắn cảm giác được nguy hiểm, hắn tin rằng thiếu niên chưa đầy hai mươi này tuyệt đối nói được làm được. Thầm nuốt nước bọt, hắn nuốt những lời uy hiếp xuống.
Mối sỉ nhục này nhất định phải rửa, nhưng hiện tại đợi thiếu gia ta điều tra rõ đã rồi sẽ cho ngươi xấu mặt.
Nghiến răng nuốt giận, Vương Bá chịu nhún: “Thật ra ngươi muốn gì?”
Khẽ liếc hắn, Diệp Phong biết hắn còn tâm tư khác, nhưng một Đồ Lang bang không đang cho gã lo lắng. Gã có kế hoạch khác, hiện giờ không tiện giết Vương Bá.
“Tức là ngươi nhận thua?”
“Ta…” Vẻ mặt Vương Bá biến đổi liên tục, hồi lâu mới phẫn hận: “Ta nhận thua.”
“Dã vậy thì ngươi mang sính lễ cút mau, sau này không được quấy nhiễu Yến Ny.” Diệp Phong nhếch môi lạnh lùng, gần như ra lệnh.
“Chúng ta đi.” Biết hôm nay đã thất bại, Vương Bá dẫn ba thuộc hạ cúp đuôi đi mất.
“Mộc Phong, vừa rồi uy phong quá. Muội chưa từng thấy Vương Bá như thế bao giờ.” Yến Ny từ trong nhà lao ra, đỏ mặt hưng phấn nói.
“Mộc tiểu huynh đệ lẽ nào đã là cao giai võ sư?” Yến Sơn thầm kinh hãi, gã trong chỉ mười bảy, mười tám tuổi, sao thực lực lại đáng sợ như thế?
“Đâu có, chỉ tam giai võ sư mà thôi. Bất quá tiểu điệt còn tinh thông luyện thể chi đạo nên lợi hại hơn phổ thông võ sư đôi chút.” Diệp Phong nhún vai. Yến Sơn không hiểu, bán tín bán nghi chấp nhận lời giải thích đó.
“Vương Bá e sẽ không dễ dàng bỏ qua, lão phu sợ y sẽ gây bất lợi cho Mộc tiểu huynh đệ.” Yến Sơn lo lắng.
“Loại cắc ké đó không uy hiếp được tiểu điệt đâu. Trước khi nắm chắc đối phó được, chắc hắn không khó dễ Yến Ny.” Diệp Phong vuốt cằm nói: “Bá bá nên đồn đãi rộng rãi việc này trong bang để Vương Bá không còn mặt mũi nào tới hỏi cưới nữa.”
“Chủ ý này không tệ!” Yến Ny hoan hỉ.
Yến Sơn cũng thầm gật đầu, tâm trí gã không ngờ lạ lợi hại như vậy. Việc để thua một học viên mười bảy tuổi được loang ra, Vương Bá mặt dày đến đâu cũng không dám tới cầu thân nữa. Với địa vị của ông ta trong bang, hắn chắc cũng không dám làm gì quá mức.
“Nhưng Vương Bá còn là người kế thừa Đồ Lang bang ngày nào thì vẫn là mối uy hiếp, tiểu điệt không thể bảo vệ Yến Ny mãi, nên… muốn diệt trừ mối uy hiếp này, còn cần Yến bá bá phí chút tâm tư.” Diệp Phong cười ý vị.
“Để lão bang chủ đổi người kế thừa đâu có dễ. Vương Bá còn có Lục Lâm bang chống lưng, địa vị ổn như Thái sơn!” Yến Sơn hiểu ý gã nhưng vô năng.
“Nếu bá bá có thể giúp tiểu điệt gặp tam công tử, việc đó chưa hẳn không thể…”
“Huynh đệ muốn giúp tam công tử?” Yến Sơn già đời nên biết ngay gã có ý đồ khác, nhưng không tìm được nguyên do. Nghĩ đến việc gần đây Vương Bá bức ép nhà mình và ý đồ của hắn với Yến Ny thì ông ta cứng lòng lại, gật đầu: “Việc này dễ thôi, ngày mai lão phu sẽ dẫn huynh đệ đến gặp tam công tử. Với thân thủ của huynh đệ, tam công tử nhất định không cự tuyệt!”
“Tiểu điệt không bảo là sẽ giúp y. Bất quá... sẽ có người đến.” Diệp Phong cười cao thâm mạc trắc.
Gã ở lại Mộ Quang thành hai ngày nữa, gặp Đồ Lang bang tam công tử Vương Khuê rồi mới về Võ Dung học viện, tìm Lý Ngọc bàn luận hơn một canh giờ. Trước khi đi, y tỏ vẻ hớn hở ra mặt.
Tụ Nghĩa xã sau rốt cũng đánh trận đầu.
Y và Lăng Vân, mặt sẹo đều thuộc lớp tốt nghiệp, có thể chọn lựa không tham gia thi, cộng thêm những võ sư như Lý lão và Lăng Thiên gia nhập thì Vương Khuê tất nhiên vui đến phát cuồng. Có thực lực này, bọn Vương Bá có là gì? Dù quét sạch của Đồ Lang bang cũng được.
Lý Ngọc còn mang theo một viên Phá chướng đơn trợ giúp y đột phá võ sư, rút ngắn khoảng cách với Vương Bá. Vương Khuê hoàn toàn hội đủ điều kiện thay thế đại ca, thứ y thiếu chỉ là cơ hội. Muốn làm người kế thừa bang phái một cách danh chính ngôn thuận không phải cứ thực lực mạnh là đoạt được.
Nhưng theo lời Diệp Phong dặn dò, bọn Lý Ngọc trong lúc ở Đồ Lang bang cố gắng xúi bẩy vị tam công tử có đôi chút dã tâm đó. Đồ Lang bang sắp bước vào thời kỳ nội loạn.
Diệp Phong vì phải tham gia kỳ thi tấn cấp vào mười ngày sau nên phải ở lại Võ Dung học viện. Thực lực của gã không đủ chính diện đối chọi với Lục Lâm bang, nên phải giữ được thân phận học viên này.
oOo
“Khốn kiếp, đáng ghét.” Vương Bá đại phát lôi đình trong phủ đệ. “Nhóm người bịt mặt áo đen ở bên lão tam có lai lịch gì? Hắn tìm đâu ra nhiều cao thủ như thế? Ai cho ta biết?”
“Ai biết được, chúng cứ như từ dưới đất chui lên.” Hắc Hùng tựa hồ hoàn còn hoảng sợ: “Trước đây không hề có dấu hiệu gì là tam công tử có lực lượng như thế trong tay. Nếu y có thực lực đó, khi bang chủ chọn người kế thừa chắc y không chịu ngồi yên.”
“Đúng vậy, đám người đó tựa hồ đều có thực lực võ sư, hai người xuất thủ hôm trước e rằng không kém hơn các trưởng lão bao nhiêu…”
“Mẹ nó chứ, sao vận tốt lọt hết vào tay lão tam thế nhỉ.” Sắc mặt Vương Bá xanh lét, lạnh giọng: “Kế hoạch uy bức Yến Sơn của chúng ta đã phán sản khiến lão thất phu đó hiện tại luôn đối đầu với ta, còn nghiêng về lão tam. Lão tam giờ định thay đổi tình thế chăng.”
“Tuy chúng ta nắm trong tay hơn nửa thực lực bản bang nhưng toán hắc y nhân đó không thuộc về bang phái, e rằng là biến số… Lão bang chủ biết rõ chuyện này nhưng làm lơ, chắc có ý muốn xem hai huynh đệ so tài. Công tử và tam công tử đều là con của lão nhân gia, tất nhiên lão nhân gia muốn chọn ai có năng lực hơn?” Một lão giả râu bạc nói.
“Đằng trưởng lão, ta nên làm thế nào?” Vương Bá hỏi lão giả với vẻ tôn kính.
“Chuyện tranh quyền đoạt vị, lão bang chủ sẽ không can thiệp, bất quá lão nhân gia cũng có giới hại.” Nhị trưởng lão mỉm cười: “Thứ nhất, không được làm hại bang phái. Thứ hai, hai huynh đệ không được tương tàn. Chỉ cần trong phạm vi này, công tử cứ thoải mái đối phó với lão tam.”
“Nhưng thực lực trong tay lão tam hơn ta nhiều. Ta đấu với y thế nào được?”
“Sức mạnh của lão tam là ngoại lực, lẽ nào công tử không có?” Nhị trưởng lão cười lạnh hỏi.
“Ý… trưởng lão là mượn sức Lục Lâm bang?” Vương Bá tỉnh ngộ, nhưng lại do dự: “Nhưng Cát thành chủ có để ý đến việc nội bộ của Đồ Lang bang không?”
“Toán người của lão tam không phải huynh đệ tỏng bang, vậy công tử cho rằng ý đồ của y là gì? Lão phu không cho rằng lão tam đủ mị lực khiến những cao thủ đó cam tâm ra sức. Tuy không rõ họ và lão tam có ý định gì nhưng công tử có mồm, báo với Cát thành chủ thế nào chắc công tử biết rồi?” Nhị trưởng lão cười âm lạnh: “Lục Lâm bang không ưa nhất là việc bị tổn hại lợi ích, hà huống lúc này họ đang gặp nguy cơ kinh tế, cứ xúc xiểm một chút, lo gì họ không ra mặt? Công tử thất thế thì Cát thành chủ cũng không có lợi lộc gì.”
“Không sai.” Vương Bá lại thấy hưng phấn: “Lão tam tìm được mấy võ sư thì sao? Chỉ cần Lục Lâm bang ra mặt, giết chúng có khác gì mấy con kiến.”
Hắn đi đi lại lại trong phòng một lúc rồi hỏi: “Hắc Hùng, ta bảo ngươi điều tra tiểu tử được Yến Ny đưa về, có tin gì chưa?”