“Phong! Muội về rồi!” Ngoài cửa, tà áo lam ôm lấy tấm thân thiếu nữ yểu điệu xuất hiện, đôi mắt to linh động như bảo thạch tươi cười nhìn Diệp Phong.
Mỗi khi gã nhìn thấy gương mặt thanh lệ thoát tục đó, tâm tình liền bình lặng, vui vẻ hẳn, thể nội như có tia ấm nóng chảy qua, thấm vào cõi lòng.
“Thẩm Lan à, hôm nay sao muội về muộn thế?” Diệp Phong sửa sang lại lại thân thể đầy mồ hôi, sắc mặt vẫn bình đạm như trước. Tuy gã có cảm tình không nói ra được với thiếu nữ nhưng chưa từng biểu lộ bao giờ.
“Muội ra phố mua một lọ hoạt cân tán.” Thẩm Lan lấy trong túi ra một cái lọ sứ tinh xảo, bên trong đựng chất thuốc màu đỏ tía có thể thư gân hoạt huyết.
“Gần đây muội thấy cường độ rèn luyện của huynh ngày càng tăng, lọ hoạt cân tán này có thể sẽ giúp huynh nhanh chóng khôi phục thể lực.” Từ tay áo lam nhạt, cô thò cổ tay trắng như ngó sen, đưa lọ sứ đến trước mặt gã.
Diệp Phong thoáng cảm động, thiếu nữ thanh nhã này luôn hiểu ý người khác như thế. Gã không sao hiểu nổi vì sao cô lại đối tốt với gã như thế.
Ngơ ngẩn đón lấy lọ thuốc từ tay cô, vô tình chạm vào bàn tay mềm mại của đối phương, lòng gã run lên, cảm giác mịn màng từ ngón tay đưa lại khiến lòng gã xáo động… Sắc mặt cô đỏ ửng, càng tô thêm nét khả ái.
Hồi lâu gã mới thở dãi não nuột, ngượng ngùng rụt tay lại cùng ánh mắt ngơ ngẩn của Thẩm Lan, rồi cười trừ.
“Hì hì…”
Tròng mắt đen láy của Thẩm Lan mờ đi, dáng vẻ ngượng ngùng xen lẫn hoan hỉ trở thành thất vọng. Tình cảnh này không chỉ diễn ra lần đầu, mỗi lần cô cho rằng quan hệ giữa mình và Diệp Phong tiến thêm một mức thì bức tường dày trong tâm linh sâu thẳm của gã lại khiến cô công cốc.
Diệp Phong nhìn theo bóng dáng xinh đẹp cô độc của cô, lòng cũng ảo não, sau cùng tự tôn của nam nhân khiến gã thu lại ánh mắt. Những gì đẹp đẽ cần có thực lực để bảo vệ, gã hiện tại… còn chưa đủ tư cách.
Nhất thời im lặng, cả hai ăn cơm tối xong, màn đêm dần buông xuống.
Diệp Phong vẫn chìm đắm trong rèn luyện thể phách, Thẩm Lan lấy từ hộp gỗ cổ kính ra một sợi dây chuyền đeo lên cần cổ trắng ngần, sợi dây chuyền đính một viên bảo thạch tỏa ánh lam nhàn nhạt.
Ngồi xếp bằng trên giường, thiếu nữ nhắm mắt lại, hơi thở đều đặn, cùng với khí tức lúc cao lúc thấp, mũi cô lấm tấm mồ hôi. Tu luyện bằng khí hải là hút lấy linh khí trong trời đất chuyển hóa thành ngũ hành nguyên lực trong khí hải rồi nén xuống tại đó. Thuộc tính của nguyên lực liên quan với khí hải. Thẩm Lan đang tu luyện thủy nguyên lực.
Thiên địa linh khí tụ quanh cô thành một vũng xoáy, bị viên bảo thạch hút lấy, thoáng sau năng lượng màu lam nhạt - thủy nguyên lực - tràn ra, dần dà thủy nguyên khí tỏa như hơi sương quanh mình bị thân thể Thẩm Lan hút vào.
Màn đêm đã bao phủ Ngọa Lăng thành, trên thinh không, một bóng đen vun vút lao tới. Nếu cường giả trong thành nhìn thấy tất sẽ kinh hãi vô cùng, muốn ngự không phi hành, chí ít cũng phải đạt tới võ tôn. Tốc độ của bóng đen, dù một võ tôn cũng không thể nhanh như thế được.
“Dao động của Thủy lam chi tâm… Tốt quá, sau cùng cũng có tin tức về Lan nhi.” Bóng đen lẩm bẩm, mục quang lộ ra mừng vui, nhưng trong đáy mắt sâu thẳm vẫn ẩn chứa buồn bã: “Tố Thanh, hi vọng nàng bảo vệ cho con gái chúng ta bình an vô sự...”
Tốc độ phi hành của bóng đen xứng danh với hai chữ kinh nhân, như một tia sét đen ngòm không thể nhìn rõ lóe lên trên trời, chỉ vài hơi thở đã lướt đi mấy ngàn thước, thân hình chợt dừng lại trên nóc nhà Diệp Phong và Thẩm Lan cư trú.
“Đây rồi, ta đi khắp Vân Châu mới tìm được manh mối về Lan nhi… Lan nhi... Nó, nó còn sống…” Giọng nói thoáng run khiến người ta khó tin được người nói là cường giả tuyệt đỉnh cấp võ tôn có thể ngự không phi hành.
“Giờ ta cứ thế này xông vào? Không… không được.” Bóng đen lắc đầu, tỏ ra trù trừ.
“Dù Lan nhi còn sống… Hiện tại ta cũng không thể nhận nó. Nhưng… ta thật muốn gặp nó, không hiểu những năm qua nó có sống vui vẻ không!” Một cường giả có thể coi là tuyệt đỉnh ở Võ Nguyên đại lục lại quanh quẩn trên nóc nhà một bình dân, tựa hồ không biết nên làm gì.
Đang lúc ông ta chần chừ thì “kẹt”, cánh cửa được Diệp Phong mở ra. Khởi động nóng người ở trong nhà xong, gã ra sân, bắt đầu chính thức rèn luyện thân thể. Hai năm nay, gã chưa từng ngưng nghỉ.
Chìm đắm trong luyện thể, gã không nhận ra ánh mắt sắc bén đang quan sát mình thật kỹ.
“Ồ, lẽ nào Lan nhi ở cùng tiểu tử này?” Bóng đen thoáng trầm ngâm, lẩm bẩm bằng giọng chỉ mình nghe được: “Cổ quái! Cổ quái! Thiên tài như thế sao lại chọn cách luyện thể?”
Đồng tử vốn đen ngòm của ông ta chợt hiện lên một lớp u quang xanh thẫm từ từ quét qua thân thể Diệp Phong, lúc nhìn đến đơn điền gã mới tỉnh ngộ: “Hóa ra… y không có khí hải.”
Quan sát nửa canh giờ, ánh mắt bình thản của bóng đen sau rốt cũng tỏ vẻ hân thưởng. Luyện thể gian nan hơn tu luyện khí hải nhiều lần, rất nhiều người trời sinh khí hải yếu ớt hoặc khí hải thụ tổn thà cam tâm làm bình dân cũng không chọn luyện thể.
Tu luyện khí hải, chỉ cần lắng sâu tâm thần, cảm thụ thiên địa linh khí, rồi vận chuyển khí hải hấp thu năng lượng chuyển thành nguyên lực, tuy khô khan nhưng thân thể không phải chịu khổ, có chăng chỉ tốn thời gian. Dù vậy, ở đại lục cũng không mấy người có thể kiên trì mỗi ngày luyện hai canh giờ trong mấy chục năm liền.
Còn luyện thể cần người tu luyện không ngừng đột phá cực hạn nhục thể khiến thân thể liên tục được rèn luyện, mài giũa. Phương thức rèn luyện này, mỗi ngày hoàn tất tu luyện thì thân thể đều trong tình trạng cực độ mệt mỏi đau đớn, cơ hồ không thể chịu đựng được, kiên trì được một năm đủ coi là nghị lực hơn người.
“Theo tình huống của tiểu tử này, e rằng đã huấn luyện ít nhất cũng hai năm rồi… Có thể đào tạo được.” Bóng đen gật đầu, nét khen ngợi khó lòng phát hiện loáng qua con ngươi.
“Nhưng không biết y có quan hệ gì với Thẩm Lan, đã có manh mối rồi, ta không cần vội vàng…” Thở dài mấy tiếng, bóng đen tựa hồ đã quyết định, nhìn Diệp Phong một lần nữa, thân hình tan biết trên lưng chừng không.
Thẩm Lan ở trong nhà và Diệp Phong đang rèn luyện hoàn toàn không hay biết mọi sự.