Mục lục
[Dịch] Hỗn Nguyên Vũ Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng ngự cấm chế, hơn mười tuần sát sứ và số võ hoàng còn lại của Ngũ hành tông đang đầm đìa mồ hôi tụ tập ở trận nhãn. Cứ năm người một tổ tạo ra bốn ngũ hành chiến trận.

Ở trận nhãn, thiên địa linh khí liên tục được hút vào rồi nhanh chóng được chuyển hóa thành năng lượng của phòng ngự cấm chế, đẩy lên lớp chướng ngại. Bốn tổ ngũ hành chiến trận, theo phương pháp đặc thù, dốc hết nguyên lực tụ tập được vào trận nhãn để phòng ngự cấm chế càng kiên cố.

“Các vị, nhất định phải kiên trì. Chúng ta có linh khí cả thánh sơn làm hậu thuẫn, chỉ cần đối phương không được phòng ngự cấm chế, nhất định sẽ không dai sức bằng chúng ta.” Một tuần sát sứ nghiến răng cật lực nói.

“Đòn ban nãy qua đáng sợ, nếu không có chúng ta liều mạng tiếp sức, e phòng ngự cấm chế không ngăn nổi.” Một võ hoàng khác nhăn nhó; hơn trăm võ hoàng cường giả và Diệp Phong ngang với thánh giai liên thủ cùng nhau, hiển nhiên không dễ ứng phó.

Trận thế phòng ngự này lấy linh khí từ thánh địa tiết xuống làm căn cơ, rồi rút linh khí trong cả thánh sơn làm năng lượng, bao trùm ngọn núi. Cường độ chỉnh thể thì dù Diệp Phong lợi hại gấp mười cũng không thể hủy được cả đại trận.

Nhưng ở một điểm thì nếu có đủ uy lực công kích, chưa hẳn đã không phá được cấm chế. Nên thánh sơn võ hoàng cần gánh đỡ việc thao túng năng lượng cấm chế, ngưng tụ nhiều hơn ở một điểm đề phòng đối phương vào được.

Song phương giao phong lần đầu, thánh sơn hơi chiếm ưu thế, không để bọn Diệp Phong đắc thủ. Nhưng thắng lợi đó không dễ dàng.

“Các vị bất tất quá lo lắng, Diệp Phong có bao nhiêu nguyên lực? Lẽ nào so được với linh khí của cả thánh sơn? Đợi khi hắn hao tận năng lượng thì sẽ biết khó mà rút.”

“Không sai, dù hắn có năng lượng hùng hậu nhưng hơn trăm võ hoàng kia khẳng định không gánh đỡ được công kích ở đẳng cấp đó lâu. Chúng ta nghiến răng thì có thể chống chọi được.” Chúng võ hoàng có lại lòng tin, không có hơn trăm võ hoàng kia trợ lực, công kích của mình Diệp Phong không tạo thành uy hiếp quá lớn với họ.

Một tia hào quang rực rỡ từ trận nhãn rực lên, tràn vào trận nhãn. Tia hào quang di chuyển quanh khu vực bọn Diệp Phong công kích, lúc nào cũng sẵn sàng đón đỡ địch nhân xuất thủ.

“Không ổn. Đối phương lại phát động công kích, các vị cố gắng lên.” Cảm ứng được khí thế của Diệp Phong từ trên không, các võ hoàng thánh sơn đều biến sắc. Đòn này chắc còn lợi hại hơn nhiều lúc trước.

Được mọi võ hoàng nỗ lực, hào quang phòng ngự lại ngưng kết lại.

"Lạc nhật thần tiễn, xuất!" Chân nguyên lan tràn bên ngoài thân thể gã bị Tru Thần cung hút hết vào, một vầng tử kim sắc tiểu thái dương treo ở mũi tên, xé không khí ràn rạt lao vào phòng ngự cấm chế. Chúng võ hoàng cũng cực kỳ phối hợp phát ra đợt công kích thứ hai.

Ầm, ầm. Lạc nhật thần tiễn bắn trúng cấm chế, lập tức tranh đoạt kịch liệt với năng lượng phòng ngự củ cấm chế.

Cấm chế lún vào. Lạc nhật thần tiễn như bánh xe vàng tía, ngoài rìa liên tục phát ra uy lực kinh nhân khiến phòng ngự cấm chế rung chuyển, từng lớp từng lớp phòng ngự bị bóc ra, cấm chế liên tục mỏng đi.

Tiếp đó, đòn công kích mạnh nhất của chúng võ hoàng giáng vào cấm chế, lực đạo không kém gì Lạc nhật thần tiễn, chỉ tiếc là chúng nhân cùng phát ra, độ ngưng tụ không thể bằng Diệp Phong, song cũng không thể coi thường.

Hào quang phòng ngự do thánh sơn võ hoàng tích tụ đang đợi sẵn, lập tức hành động. Ở điểm cấm chế và Lạc nhật thần tiễn giao kích, hào quang năm sắc rực lên, cấm chế tổn hao quá nửa từ từ tu bổ lại. Đòn liên thủ của hơn trăm võ hoàng không phát huy nhiều tác dụng với đạo hào quang này, từ từ bị phong ngự nuốt chửng rồi tiêu tan…

“Nổ.” Diệp Phong quát khẽ, thời khắc quan trọng đã tới.

Sau tiếng nổ kinh thiên, tiểu thái dương trên đầu mũi tên chợt bắn ra kim quang chói lòa, tiễn khí bị bao bọc bên trong hoàn toàn phát ra. Khu vực cấm chế lập tức bị trùm trong tử kim năng lượng hình cầu, chướng ngại phòng ngự nhanh chóng bị ăn mòn.

“Chư vị, liều thôi.” Cảm nhận được năng lượng dao động kịch liệt ở trận nhãn, thánh sơn võ hoàng biết tình hình không ổn, mặc kệ có đỡ tiếp được nữa hay không, dốc hết năng lượng ở khí hải lên, để phun trào ra ngoài.

Lại một đạo hào quang ngưng kết hơn lóe lên, lao vào khu vực cấm chế mà song phương giao phong.

Ánh mắt Võ hoàng đồng minh lúc này đều tập trung lên nửa quả cầu tử kim sắc. Phòng ngự cấm chế bị vô số đạo giảo sát tiễn khí công phá, cấp tốc thu nhỏ lại, tuy có năng lượng liên tục bổ sung nhưng không thể vãn hồi thế yếu đã quá rõ ràng.

Cách, cách. Cấm chế phòng ngự sau cùng cũng thủng một lỗ, đường thông lên thánh sơn đã được mở ra.

Chúng võ hoàng đều hớn hở, chỉ là thông đạo bị Lạc nhật thần tiễn phát ra tiễn khí bao trùm nên chưa dám lại gần. Khóe môi Diệp Phong cũng nhếch lên vừa ý.

Ngay khi tiễn khí sắp tan, Diệp Phong và các võ hoàng định tràn vào thì một tia hào quang bắn chéo tới, như cái kim khâu lại vết thương trên phòng ngự cấm chế.

Chát, chát, chát. Liên tục mấy vị võ hoàng va vào đạo hào quang, không phòng bị nên bị chấn lùi.

“Đáng ghét.” Lúc đó Diệp Phong đã biết phía sau phòng ngự cấm chế đang có người khống chế, hào quang nếu xuất hiện sớm hơn thì đã bị tiễn khí nghiền nát, căn bản không có tác dụng kháng cự, nhưng nó lại nhân lúc uy lực kết thúc mà bay ra chặn đường chúng nhân. Đó là thủ đoạn mà một vật chết như trận thế không thể có.

Bị hào quang ngăn trở, phòng ngự cấm chế có thời gian bồi bổ, lỗ khuyết cực lớn được năng lượng bổ sung nên từ từ khép lại.

Chân nguyên còn lại của gã không còn bao nhiêu. Lạc nhật thần tiễn đã hút hết chân nguyên bạo phát của gã, giờ muốn tụ lại năng lượng thì không thể hoàn thành trong tích tắc được.

Chúng võ hoàng cũng tương tự, họ không bớt lại chút xíu nguyên lực nào, nên dù cường độ vầng hào quang hữu hạn nhưng đủ ngăn họ không thể vào được. Vết thủng ở cấm chế lành lại đến mức độ nhất định thì hào quang rực lên nhập vào, vá lành nốt khe hở sau cùng.

Lần này tất cả há hốc miệng, thông đạo vất vả lắm mới mở được mà lại biến mất như thế? Chúng nhân mới thi triển hai lần công kích, nhưng đều dốc toàn lực, giờ họ không còn ở trạng thái hoàn mỹ, khó lòng phát ra được thế công như vừa rồi nữa.

Diệp Phong tuy khá hơn nhưng Lạc nhật thần tiễn tiêu hao quá nhiều chân nguyên của gã, mũi thứ hai tuyệt đối không sánh được với uy lực mũi trước.

"Minh chủ, làm sao bây giờ?"

“Tiếp tục tấn công thì đối phương đã chuẩn bị tâm lý, ngay cả đòn mạnh nhất của chúng ta mà chúng cũng đỡ được, nếu tấn công loạn xạ chỉ e lãng phí khí lực!” Diệp Phong cũng ngần ngại, lẽ nào phải mời các yêu hoàng Yêu điện đến mới phá được cái mai rùa này?

“Minh chủ xem kìa.” Một võ hoàng chợt sáng mắt lên, chỉ vào một khu vực cấm chế hô to.

Gã nhìn theo, trong khu vực cấm chế đó thấp thoáng một nhóm người, chỉ vì cấm chế năng lượng che chắn nên không nhìn rõ. Nhóm người này tuy thân phận bất minh nhưng trong cấm chế lại bùng lên tiếng nổ, rồi hào quang phòng ngự liên tục lóe sáng, hiển nhiên đang công kích phòng ngự từ bên trong.

“Chư vị, dùng chiêu cuối cùng nào.” Gã biết không thể để lỡ thời cơ, lập tức gầm lên quyết đoán: “Liên hợp mọi lực lượng, lập tức tấn công điểm này.”

Cấm chế có hiệu quả cực kỳ hữu hạn với công kích từ phía trong. Bọn Diệp Phong liên thủ vốn còn thiếu một chút là hoàn toàn phá được phòng ngự, giờ bên trong có người hiệp trợ, thật sự là trời ban thời cơ. Phản ứng của cấm chế cho thấy nhân thủ công kích có thực lực tựa hồ ở mức võ hoàng, có họ phối hợp, phá cái mai rùa này cũng đơn giản hơn nhiều.

"Lạc nhật thần tiễn!" Gã lại kéo dây Tru Thần cung, chân nguyên hùng hậu nhanh chóng tràn vào, tuy uy thế kém lần đầu nhưng uy lực thì dù giết một hư thánh cũng không thành vấn đề.

Chúng võ hoàng thi nhau phát động lần công kích thứ ba. Qua hai lần phối hợp, tuy tổng thể năng lượng giảm đi nhưng độ ăn rơ lại tăng lên. Thành ra lực phá hoại thật sự không giảm mà tăng.

Âm! Lần thứ ba bọn Diệp Phong liên thủ, phòng ngự cấm chế sau rốt cũng bị khoét một lỗ lớn hơn. Các thánh sơn võ hoàng ở trận nhãn đều nhợt nhạt mặt mày ngồi thụp xuống, ánh mắt đầy tuyệt vọng.

“Đám man nhân này lại nhân lúc này mà gây thêm loạn. Trời không giúp thánh sơn.” Một tuần sát sứ bất cam tâm gầm lên.

Đồng thời chỗ thủng của thánh sơn cấm chế, một tấm thân xinh đẹp nhanh chóng thoát ra, lao đến chỗ Diệp Phong…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK