Mục lục
[Dịch] Chung Cực Truyền Thừa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lập tức đối với đầu Tiễn Ngư đã bị lam mang đâm chết kia nói:

- Vốn phải cảm tạ ngươi mà buông tha ngươi. Không nghĩ tới cuối cùng ngươi vẫn chết. Ai...Coi như ngươi vận khí không tốt đi sao! Vì kỷ niệm ngươi, chiêu thức này liền gọi là Tiễn Chỉ đi.

Sau khi nói xong, thân hình Lâm Dịch nhảy lên, dưới lĩnh vực bổ sung, thi thể Tiễn Ngư cũng bị Lâm Dịch mang tới không trung, đi tới tiểu đảo.

Trên đảo, do Thư Mộng nhóm lửa.

Tiến nhập Ma Nguyên Động Quật, sau đó Lâm Dịch đã biết dị năng của Thư Mộng là Hỏa Dị Năng. Hơn nữa còn là Hỏa hệ thuần nguyên tố Dị Năng Giả hiếm có!

Đem thân thể Tiễn Ngư phá vỡ, lấy ra nội tạng, cắt sạch miệng dài có kịch độc. Dùng một cây thông qua Thủy Dị Năng gia trì qua, đặt trên lửa, không cần bao lâu, mùi thịt đã bốc lên.

Mọi người nhất thời triển khai. Mấy ngày nay là khoảng thời gian khoái nhạc nhất từ sau khi mọi người tiến nhập Ma Nguyên Động Quật. Trong lúc nhất thời mọi người nói nói cười cười, hoàn toàn không có cái loại lục đục như lúc đầu tranh đoạt danh ngạch.

Mọi người ăn xong, Trương Diệc Vũ mới mở miệng nói rằng:

- Đã thời gian dài như vậy. Chúng ta cũng nên đi thôi.

Mọi người nghe vậy đều là sửng sốt. Chợt bầu không khí vui vẻ trong nháy mắt có chút ngưng trọng. Con đường phía trước, là sống hay chết? Là yên bình hay nguy hiểm? Trong lòng mọi người cũng không dám khẳng định.

Nhưng mà tất cả mọi người là tinh anh trong tinh anh. Mất mát ngắn ngủi qua đi, mọi người lấy lại tinh thần. Lang Sa gật đầu:

- Đúng, ngày mai liền đi đi thôi!

Ngày kế mọi người mới từ trong mộng tỉnh lại, liền xuất phát.

Bởi vì không biết không gian này cụ thể có bao nhiêu lớn, tùy tiện để Lâm Dịch dẫn mọi người phi hành thực sự không phải một lựa chọn sáng suốt. Cũng may ở hải vực này thoạt nhìn tuy rằng phi thường lớn, nhưng là có vẻ đặc biệt yên bình. Cũng là mọi người lợi dụng khoảng thời gian nghỉ ngơi này dùng cây cối trên tiểu đảo làm một bè gỗ giản dị. Bè gỗ tuy rằng giản dị, nhưng cũng coi như chắc chắn. Hải vực tương đối yên bình, nên cũng không sợ bị sóng gió đánh tan.

Cứ như vậy, mọi người bước trên bè gỗ, xuất phát.

Gió thổi trên biển mang theo hương vị nhàn nhạt, thổi qua mặt mọi người. Mấy ngày nay ở trên đảo nhỏ, mọi người đã quen loại cảm giác này, nhưng vẫn cảm thấy rất là thư sướng.

Tên Lý gia đệ tử kia ngồi ở sau cùng bè gỗ. Tay phải gõ từng cái lên mặt nước. Đón cổ động lực này, tốc độ di động của bè gỗ cũng không chậm.

Cứ như vậy, trong gió êm sóng lặng, vượt qua thời gian hơn mười ngày. Mệt mỏi nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi, đói thì ăn một ít thịt khô đã chuẩn bị tốt ở trên đảo nhỏ. Khát thì do một trong hai người Lâm Dịch hoặc giả Thủy Linh Lung ngưng tụ chút Thủy Nguyên Tố. Tuy rằng đường xá tương đối dài, mọi người cũng không lo lắng.

Không thể không nói, một tầng diện tích này so với tầng sa mạc thứ nhất thì rộng rãi hơn nhiều! Trừ mọi người lần đầu tiên thấy tiểu đảo ra, thời gian dài như vậy, mọi người không thấy tiểu đảo thứ hai nào nữa.

Lại vượt qua thời gian vài ngày như vậy.

Hôm nay, vẫn là trời yên biển lặng, vận khí của mọi người vô cùng tốt. Từ lúc xuất phát, bọn họ ngay cả một đầu ma thú cũng không có gặp phải.

- Di?

Khải Hi kinh nghi nói:

- Phía trước là cái gì?

Mọi người nghe vậy cũng không nhịn được hướng phía trước nhìn lại! Chỉ thấy tại khoảng không giữa trời và biển, xuất hiện một mảnh không gian mây đen bao phủ! Trong mây đen mông lung, từng dòng tử sắc điện xà xen kẽ trong đó, xa xa truyền đến từng đợt thanh âm ầm ầm trầm thấp.

Lâm Dịch nhíu mày, không xác định nói:

- Nơi đó...sẽ không phải là một tầng không gian truyền tống nữa chứ?

Trương Diệc Vũ gật đầu đồng ý nói:

- Rất có thể. Tới gần một chút xem sao!

Lập tức, bè gỗ đẩy nhanh tốc độ. Ước chừng hơn nửa tiếng đồng hồ sau, phía trước mây đen đã gần ngay trước mắt.

Đùng! Ầm ầm! Tiếng sấm đinh tai nhức óc. Lúc này, mọi người đã có thể thấy rõ ràng tình cảnh bên trong!

Địa phương này bị mây đen bao phủ, lại là một tiểu đảo! Vừa rồi ở xa căn bản không thấy rõ địa phương bị bao phủ. Mà lúc này tới gần, cũng có thể thấy rõ ràng. Tiểu đảo này so với tiểu đảo ban đầu mọi người nhìn thấy không thể nghi ngờ là hoang vu hơn rất nhiều. Bên trong căn bản không có thực vật gì! Một mảnh trơ trụi! Một tòa đại sơn cao cao ở trên tiểu đảo. Trên núi, không có bất cứ thực vât gì. Từng dòng điện xà xuyên qua giữa tầng mây, chỉ nhìn đã khiến da đầu tê dại!

Nhưng mà mọi người đối với hoàn cảnh ác liệt này, thật ra không có cảm giác gì. Chỉ là thấy tiểu đảo bên trong, sau đó hầu như đều đã xác định. Ở đây hẳn là cánh cửa truyền tống không gian đi thông tầng thứ tư.

- Xem ra chính là ở đây. Chúng ta đi tới đi sao!

Trương Diệc Vũ mở miệng nói rằng. Chợt, bè gỗ chậm rãi tiến nhập trong phạm vi mây đen bao phủ!

Vừa mới tiến vào, mọi người nhất thời cảm giác được bầu trời hoàn toàn biến sắc! Ở bên trong mây đen, căn bản hoàn toàn thấy không rõ lắm tình cảnh bên ngoài! Ngẩng đầu nhìn, từng đạo thiểm điện tựa như muốn đem cả thiên không cắt đứt, là từng cái tử sắc điện xà cỡ cánh tay xuyên qua tầng mây. Lĩnh vực của Lâm Dịch đã trong nháy mắt mở ra. Tinh lam sắc quang hoa, nhất thời lóe ra tại một mảnh không gian âm u này.

Bè gỗ chậm rãi cập bờ, mọi người lần lượt từ phía trên đi xuống. Ngẩng đầu nhìn đại sơn trên tiểu đảo.

Đại sơn cao khoảng sáu bảy trăm mét! Một tòa trơ trọi! Ở đỉnh đầu, dưới tử sắc điện xà chiếu rọi, thoạt nhìn tựa như một con ác thú ăn thịt người, tản ra khí tức âm trầm khiến người ta tim đập nhanh.

- Hẳn là ngay trên ngọn núi này.

Trương Diệc Vũ ngẩng đầu nhìn nhìn. Sau đó nói rằng.

Chợt, mọi người liền dưới lĩnh vực của Lâm Dịch dẫn dắt, chậm rãi hướng không trung bay đi.

Bay ở không trung, bên tai tiếng sấm càng kịch chấn mang nhĩ đau nhức. Mặc dù mọi người đều là chiến sĩ ngoài Thất cấp, vẫn là không khỏi hơi nhíu mày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK