Mục lục
[Dịch] Chung Cực Truyền Thừa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Dịch không khỏi nhíu mày một cái, âm thầm nói - từ khi nào Lục Giai chiến sĩ cư nhiên không đáng giá như vậy?

Bất quá hắn thật không có ý nghĩ cứu người - loại chuyện này, mỗi một nơi trên Thiên Giới thật sự là quá bình thường. Bất quá cứu hay không phải xem tâm tình thế nào.

Mà hôm nay tâm tình Lâm Dịch không xấu, nhưng cũng không tốt, do đó lựa chọn bỏ mặc.

- Hỗn đản!

Đúng lúc đó, trung niên nhân thô lỗ đang bị truy sát kia cực kỳ tức giận rít gào một tiếng, lại mạnh mẽ xoay người vung kích lên!

Năng lượng ba động ầm ầm đại thịnh. Chỉ thấy một mảnh không gian sụp đổ - Lục Giai hậu kỳ, tuy rằng bị trọng thương, nhưng một kích toàn lực này vẫn mạnh khiến người ta kinh hãi.

Nhưng mà, chỉ thấy tên thanh niên trung kỳ mặc giáp kia tại trước mặt đám người truy sát, giơ tay lấy ra một đạo đạo kim sắc quang hoa. Mảnh không gian kia sụp xuống, vừa tiếp xúc với quang hoa nhất thời biến mất vô tung vô ảnh.

Người bị truy sát phẫn nộ rít gào một trận, nhưng lại không dừng lại chút nào, tiếp tục bỏ chạy.

Nhưng vì thân bị trọng thương, dù là hắn muốn bộc phát ra toàn lực cũng lực bất tòng tâm. Căn bản không có biện pháp chạy trốn những người truy sát này.

Khi hắn gập người lại, phía sau nhưng tên truy sát kia lại tiếp tục công kích. Khiến người bị truy sát rít gào một trận, lại không có biện pháp nào.

Nhưng mà mắt Lâm Dịch lại sáng ngời...Lấy thị lực của hắn, tự nhiên không khó nhìn ra, quang hoa kia hẳn là từ một hư thần khí!

- Không nghĩ tới gia hỏa Lục Giai trung hậu kỳ này cư nhiên còn có hư thần khí.

Lâm Dịch không khỏi nhíu mày, lập tức cũng lao ra.

Hư thần khí, thành thật mà nói, đối với Lâm Dịch vẫn rất có lực hấp dẫn. Tuy rằng hiện tại hắn có Lôi Đình Chi Linh. Nhưng có nhiều chút vẫn tốt hơn. Ai biết lúc nào có thể dùng được?

Lâm Dịch còn muốn đi gặp quỷ Bạo Loạn Tinh Hải. Nơi đó trình độ nguy hiểm tương đối kinh người. Do đó, Lâm Dịch phải vì bản thân chuẩn bị mấy đồ vật bảo mệnh.

Chân thần kỳ, các loại thần khí khác căn bản là chỉ ngộ mà không thể cầu. Mà đồ vật như hư thần khí, chỉ cần phát hiện. Nào có lý để hắn trốn thoát.

Về phần nói, sự tình như "giết người đoạt bảo.

đối với Lâm Dịch mà nói căn bản chưa phải tội ác gì - Thiên Giới này chính là như vậy. Ngày đó Lâm Dịch không phải bị người truy sát một lần hay sao?

Nghĩ tới đây, thân hình Lâm Dịch nhất thời hóa thành một lưu quang, bay thẳng đến chỗ mười mấy người kia, ẩn giấu khí tức của mình.

Cường giả cấp bậc Hư Thần Cảnh muốn che giấu khí tức của mình. Lục Giai chiến sĩ kia tuyệt đối không có khả năng phát hiện. Do đó Lâm Dịch căn bản không lo lắng bị phát hiện.

Tên đại hán kia còn đang đau khổ kiên trì. Trong thời gian ngắn, trên người hắn lại dính thêm vài vết thương. Hắn tựa hồ cũng có chút cường tráng, bị năng lượng bắn trúng, cũng không có tạo thành nhiều thương tổn.

- Hỗn đản a!

Trung niên đại hán có khi nào phải chịu loại cảm giác uất ức này? Hắn là Lục Giai đỉnh phong a. Ngoại trừ cường giả Hư Thần Cảnh ra, hắn chính là mạnh nhất. Nhưng lúc này, bởi vì một hư thần khí tính phòng ngự đáng chết, cư nhiên khiến hắn rơi vào cảnh này! Khiến hắn làm sao không uất ức?

Càng đáng trách là, những kẻ này cư nhiên còn có một hư thần khí công kích bản thân...Đây quả thực chính là một pháo đài di động. Đây có cách nào đánh tiếp?

Đâu chỉ không có cách nào đánh lại, tránh né không tốt, tính mệnh của mình sẽ bị mất ở đây.

Nghĩ tới đây, trong lòng đại hán hơi phát lên vẻ buồn bã.

Tay hắn không khỏi nắm lấy giới chỉ, thầm nghĩ:

- Đế Quân. Ngưu Kháng khiến người thất vọng rồi...

- Ầm!

- Phốc!

Trong chiến đấu thất thần hiển nhiên là sai lầm phi thường nghiêm trọng. Phía sau lưng đại hán bị một cỗ năng lượng thật lớn bắn trúng, trực tiếp phun ra một ngụm tiên huyết, thân thể bắn ra ngoài.

Xuất thủ chính là tên thanh niên nhân trung kỳ so với hắn yếu hơn một chút kia. Con mắt trong mũ giáp nhất thời hơi phát sáng, lộ vẻ vui mừng.

- Đại nhân...

Những người khác nhất thời cũng là lộ ra sắc mặt vui mừng.

- Thành chủ đại nhân nhiệm vụ cuối cùng cũng hoàn thành...

Nghĩ đến đây, đám người kia không khỏi con mắt đều phát sáng.

- Các huynh đệ, giết chết đầu man ngưu này...Chúng ta có thể kiếm được hơn vạn linh thạch a!

Tên xuất thủ kia lớn tiếng hô lên.

- Sát a!

- Ha ha. Giết hắn!

- Ha ha...

Mấy tên mặc áo giáp xanh khác nhất thời hưng phấn hô to. Trong tay năng lượng phun ra bắn về phía thân thể đại hán.

Nhưng mà đại hán tuy rằng bản thân bị trọng thương. Nhưng sao lại dễ dàng tha thứ đối phương công kích mình không kiêng nể gì cả như vậy?

Gầm lên giận dữ, đại hán kia mặc kệ tất cả, căn bản không để ý tới năng lượng công kích qua, điên cuồng hét lớn một tiếng. Sau đó, năng lượng toàn thân tập trung lại, kim sắc năng lượng giống như một tiểu thái dương, ầm ầm phát sáng trước người hắn. lập tức phun ra một đạo năng lượng quang trụ thô tráng vô cùng, hướng phía đám giống hỏa kia xuyên qua.

- Ha ha. Ở trước mặt Kim Linh Thuẫn, ngươi muốn công kích chúng ta? Thực sự là không biết tự lượng sức mình a. Ha ha...

Tên thanh niên nhân trung kỳ mặc áo giáp màu xanh kia cười lớn. Tùy ý đối phương công kích, chỉ giơ tay lên, không tránh không né, trước người hắn nhất thời xuất hiện một tầng kim sắc quang mang.

- Ầm!

Tiếng nổ lớn vang lên. Gia hoả kia còn muốn kêu to vài tiếng, lại đột nhiên biến sắc. Lập tức chỉ nghe "phốc" một tiếng, phun ra một ngụm tiên huyết lớn. Trên mặt tràn ngập biểu tình không thể tin tưởng.

- Không. Không có khả năng...Sao có thể? Sao có thể như vậy?

Cường độ công kích của đối phương vượt quá tưởng tượng của hắn. Kim Linh Thuẫn kim quang cư nhiên dưới một kích vừa rồi, hoàn toàn ảm đạm xuống, hắn đã bị trọng thương.

- Thực sự lợi hại!

Lâm Dịch có chút kinh ngạc. Một kích vừa rồi tuy rằng không phải toàn lực. Nhưng là dùng ba phần lực. Nhưng mà ba phần lực của Lâm Dịch cư nhiên cũng không thể xuyên qua một tầng kim sắc quang hoa kia! Lực phòng ngự thật khiến người ta kinh ngạc.

Phải biết rằng, hầu hết hư thần khí đều là dựa theo năng lực mạnh yếu của người sử dụng để quyết định năng lực lớn nhỏ của nó.

Người này chỉ là Lục Giai trung kỳ mà thôi, cư nhiên có thể chống đỡ ba phần lực của Hư Thần Cảnh. Chỉ có thể nói hư thần khí này e là một bảo vật phòng ngự hiếm có.

Nghĩ tới đây, Lâm Dịch không khỏi vui vẻ, xem ra quyết định của mình quả nhiên không sai.

Bất quá Lâm Dịch không dự định lập tức hiện thân, bởi vì hắn vừa mới nghe được một câu nói "vật phẩm nhiệm vụ của thành chủ đại nhân.

Dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết, kẻ được Lục Giai trung kỳ gọi là Thành chủ đại nhân vô luận thế nào cũng là một Hư Thần Cảnh đi? Mà đồ vật có thể bị Hư Thần Cảnh nhìn trúng, sao có thể là đồ bỏ đi cho được?

Do đó, Lâm Dịch dự định chờ đối phương đem đồ vật trong tay đại hán kia đoạt lấy, lại động thủ lần nữa.

Lâm Dịch ẩn thân một bên, không ai phát hiện, những người truy sát kia còn tưởng rằng lực công kích của đại hạn đột nhiên trở nên cường đại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK