Mục lục
[Dịch] Chung Cực Truyền Thừa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Dịch Thủy Linh Lung. Thủy Linh Lung nghĩ một hồi rồi nói:

- Đơn giản mà nói. Chính là một cường giả trước thời điểm tử vong dùng phương thức nào đó truyền thừa lực lượng của bản thân mình cho người khác. Đó chính là huyết hạn truyền thừa, nhưng mà loại bí thuật nàu không có tính điều khiển, tức là vị cường giả đó không thể khống chế lực lượng truyền thừa của hắn cho ai. Có thể là con của hắn, cũng có khi là cháu trai, chắt gái...Dù sao chỉ cần trong hàng hậu nhân của hắn có một người kế thừa được lực lượng này là được. Lực lượng này bất đồng với sự thức tỉnh của dị năng giả, khi mà huyết mạch truyền thừa thức tỉnh chỉ cần vị cường giả đó là Thánh cấp thì hậu nhân của hắn không cần tu luyện cũng tự nhiên đạt tới Thánh cấp.

Nghe Thủy Linh Lung nói như vậy, Lâm Dịch lập tức hiểu rõ. Ánh mắt hắn nhìn về phía Thư Mộng. Lúc này nàng đã lên bình đài trên cao. Đại khái là lúc Lâm Dịch giúp đỡ Khải Hi chữa trị nàng đã đi lên. Vì thế hắn không được chứng kiến huyết hạn truyền thừa của Thư Mộng là gì.

- Chúng ta cũng lên đi.

Thủy Linh Lung đột nhiên nói với Lâm Dịch.

Lâm Dịch lấy lại tinh thần, sau đó cau mày hỏi:

- Như vậy chúng ta ai sẽ đi lên, Khắc Lý Tư đã chiếm được một cái danh ngạch, chỉ còn lại ba cái thôi.

Với lĩnh vực thần kỳ của mình, Lâm Dịch hoàn toàn có khả năng đưa tất cả mọi người của học viện Ngũ Hành đi lên bình đài trên cao, nhưng danh ngạch thì có hạn, hiện tại Khắc Lý Tư đã chiếm mất một cái.

Thủy Linh Lung cũng nhíu mày, sau đó nói:

- Ngươi đi lên trước đi, không cần lo cho chúng ta.

Lâm Dịch ngẩn người hỏi lại:

- Không cần lo cho các ngươi?

Thủy Linh Lung nói lời này tự nhiên là suy nghĩ thay cho Lâm Dịch. Bởi vì lúc này hắn mang bất kể người nào của học viện Ngũ Hành lên, cũng không công bằng với những người khác, làm cho họ cảm thấy không thoải mái. Nếu đã vậy thì dứt khoát không mang ai theo, có thể đoạt được danh ngạch hay không phải dựa vào bản lĩnh của mình, nếu không thể đặt chân lên bình đài trên kia cũng không thể trách ai được.

Huống hồ. . . Ma Nguyên động quật cũng không phải là vùng đất bình yên gì. Từ xưa đến nay, người tiến vào động phủ này có mấy người sống được mà đi ra. Tuy rằng cơ hội khó có được, nhưng dù sao cũng có nguy cơ vô cùng.

Lâm Dịch có nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, đã minh bạch ý tứ của Thủy Linh Lung. Hắn không nói gì nữa mà gật nhẹ đầu nói:

- Ta chờ ngươi ở phía trên.

Sau khi nói xong, hắn nhìn thoáng qua phương hướng dị năng học viện, lập tức lĩnh vực bỗng nhiên bùng phát.

Không gian lĩnh vực màu xanh da trời tăng vọt, lấy Lâm Dịch làm trung tâm một không gian với bán kính trăm thước bao phủ lấy.

Người của dị năng học viện thấy thế lập tức kinh hãi, họ cho rằng Lâm Dịch muốn đối phó với mình. Hiện tại đám người này cách Lâm Dịch khoảng ba mươi thước, lập tức trên người bùng lên hào quang bay ngược về phía sau.

Nhưng mà động tác của bọn hắn có nhanh cỡ nào cũng không thể thoát khỏi lĩnh vực của Lâm Dịch.Trong nháy mắt, tất cả đã bị lĩnh vực màu xanh da trời bao phủ vào bên trong.

Bất quá cũng may Lâm Dịch không phải muốn giết chết bọn hắn. Mà là để cho bọn hắn thối lui khỏi lĩnh vực không gian này. Từ bên trong chạy ra, sắc mặt của họ trở nên cực kỳ khó coi, hiện nhiên cảnh tượng thê thảm của Thác Nại Nhĩ khi chết để lại ấn tượng rất sâu trong lòng họ.

Lâm Dịch nhìn bọn họ một lần nữa, sau đó lại nhìn Thủy Linh Lung, cuối cùng gật nhẹ đầu với nàng, thân hình hắn lơ lửng trên không trung sau đó vọt tới bình đài trên cao.

Uy lực lĩnh vực của Lâm Dịch rất rõ ràng, người của học viện dị năng cũng hiểu, nếu như Lâm Dịch có ý muốn bay lên thì họ cũng không có biên pháp ngăn cản. Vì thế khi Lâm Dịch lơ lửng trên không trung, không có một ai dám phát động công kích với hắn.

Cứ như vậy, dưới ánh mắt của các chiến sĩ và dị năng giả, Lâm Dịch mang theo lĩnh vực màu xanh da trời bay đến bình đài bên cạnh vị thanh niên Thánh cấp. Khắc Lý Tư đứng phía sau lưng thanh niên Thánh cấp vẻ mặt hết sức âm trầm...

- Dịch tử...

Thân ảnh của Lâm Dịch vừa hạ xuống thì một thanh âm thân thiết vang lên, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trương Tạp đã sớm mang theo thần sắc kích động nhào tới hắn.

Trong mắt Lâm Dịch cũng toát ra vẻ kích động, hắn gian hai tay ra ôm lấy Trương Tạp.

- Trương Tạp!!!

Thần sắc hai người rất kích động từ nhỏ có thể nói cả hai thân với nhau như hình với bóng. Tình cảm từ thời nối khố rất tha thiết và chân thành. Tám năm không gặp, nhưng tình cảm giữa hai huynh đệ không vì thế mà suy giảm, ngược lại càng thêm thắm thiết.

Thư Mộng đứng bên cạnh hai người, trên mặt mang theo nụ cười không màng danh lợi. Ba người đều từ trấn nhỏ Hi Mạn mà ra, lúc trước khi Trương Tạp cùng Thư Mộng đồng thời ly khai thị trấn nhỏ thì chỉ còn một mình Lâm Dịch ở lại. Xa cách tám năm, gặp nhau tại địa phương này, chỉ bất quá tình cảm của ba người không hề có sự biến hóa nào.

Cười với Trương Tạp nửa ngày, Lâm Dịch mới nhớ tới bên cạnh còn có Thánh cấp Bạch đại nhân, lập tức hắn quay đầu lại khom người chân thành nói:

- Lâm Dịch tạ ơn đại nhân viện thủ.

Thánh cấp thanh niên cười cười, sau đó khẽ lắc đầu cười nói:

- Không cần cám ơn ta cái gì. Ta cũng chỉ nói thật mà thôi.

Hiện tại thái độ của vị Thánh cấp này với Lâm Dịch rõ ràng tốt hơn trước rất nhiều. Nhưng Lâm Dịch vẫn tiếp tục chắp tay cảm ơn thêm một lần nữa. Thanh niên Thánh cấp thủy chung chỉ cười nhạt mà không nói gì. Lúc này, Lâm Dịch mới cùng hai người Trương Tạp và Thư Mộng hàn huyên. Khắc Lý Tư ở bên cạnh lạnh lùng nhìn hắn cũng bị hắn vứt sang một bên.

Người của học viện Ngũ Hành thấy Lâm Dịch bay lên bình đài trên cao, Khố Tư Lạp có chút sững sờ hỏi:

- Sao Lâm Dịch đã lên rồi, vì cái gì hắn không mang theo mấy người nữa lên?

Thủy Linh Lung nói:

-Tranh đoạt danh ngạch phải dựa vào chính mình, nếu ngay cả danh ngach cũng không đoạt được thì có tư cách gì tiến vào Ma Nguyên động quật. Chúng ta không thể chờ Lâm Dịch che chở mãi được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK