Mục lục
[Dịch] Chung Cực Truyền Thừa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Hắc Hổ, Lôi Ngạo...

Vân Tinh lẩm bẩm một tiếng, ánh mắt chuyển hướng về phía Lâm Dịch bên trong hôi sắc quang mang đang bắt đầu khởi động một cách điên cuồng dưới quang tráo bảo vệ của mọi người. Đôi mắt xinh đẹp của nàng hiện ra một tia ôn nhu, sau đó nàng hít vào một hơi thật sâu, chậm rãi nói:

- Từ giờ đến lúc Đại nhân thức tỉnh vẫn còn một chút thời gian nữa, trong khoảng thời gian này tuyệt đối không thể để cho người bị quấy rối. Đến lượt ta đi tiếp.

- Tinh tỷ.

Hân Dao nhất thời nhìn về phía Vân Tinh, mở to hai mắt nhìn.

Vân Tinh nhẹ nhàng lắc đầu cười, nhìn Hân Dao nhẹ nhàng nói:

- Không cần nhiều lời nữa, hiện nay người có thực lực mạnh ở đây chỉ sợ cũng phải kể tới ta mới đúng phải không? Mặc dù đối phương là Chung cực thần, ta cũng có vài phần nắm chắc kéo dài thêm một chút thời gian... Ngươi ở lại chiếu cố tốt cho hắn.

- Tinh tỷ...

Hốc mắt Hân Dao nhất thời hồng lên, nắm chặt lấy tay Vân Tinh.

Vân Tinh lại tiếp tục cười cười, sau đó hít vào một hơi thật sâu, nhìn sắc mặt buồn bã của tất cả mọi người xung quanh:

- Các ngươi phải bảo vệ Lâm Dịch thật tốt... Chung cực thần quá mạnh mẽ, ta không biết có thể kéo dài thời gian được bao nhiêu lâu nữa. Nếu như đến lúc ta gặp bất hạnh ngã xuống mà đại nhân vẫn còn chưa tỉnh thì còn phải tiếp tục nhờ các ngươi... Ta tin tưởng mục đích của chúng ta đều như nhau, coi hai vị đại nhân như phụ mẫu. Nếu không có đại nhân thì cũng sẽ không có chúng ta ngày hôm nay. Hiện nay đã là lúc chúng ta báo đáp lại người rồi.

Mọi người đều ngơ ngác nhìn người nữ tử phiêu nhiên như tiên nữ phía trước mặt, tất cả đều không nhịn được mà hiện lên vẻ kính nể đối với nàng... Nàng hoàn toàn xứng đáng là Đại tỷ của Tây Bắc Thiên.

- Ha ha ha, ta đi cùng với ngươi.

Lúc này đột nhiên truyền tới tiếng cười của Chu Vân, Vân Tinh không khỏi liếc nhìn về phía hắn.

Chu Vân lười biếng duỗi người, trên mặt mang theo một tia tươi cười khó hiểu, nói:

- Hắc Long đại nhân cũng là phụ mẫu của ta. Hiện tại phụ thân cần đến, người làm nhi tử như ta chẳng lẽ lại tìm cách né tránh? Huống chi...

Hắn hơi dừng lại một chút, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên lớn hơn nữa:

- Hai vị Hắc Hổ và Lôi Ngạo đều đã kiến thức được sự cường đại của Chung cực thần, ta không cam lòng tụt phía sau lưng bọn họ như vậy.

Vân Tinh hơi run lên một chút, lập tức nhìn hắn rồi hơi cười khẽ, gật đầu.

Trong lúc mọi người còn chưa phản ứng được thì hai người đã hóa thành hai đạo lưu quang, dùng tốc độ rất nhanh bay về hướng đám người Thanh Long thần.

Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của hai người... Tại giờ khắc này, sức thu hút của hai người Chu Vân và Vân Tinh thật lớn. Hai người vẫn mang theo vẻ tươi cười, mặc dù biết bản thân mình tới đó thì chỉ có một con đường chết mà thôi, nhưng hai người lại không hề sợ hãi một chút nào, cũng giống như Hắc Hổ và Lôi Ngạo dũng mãnh đi chịu chết như trước vậy.

Long Dương ngơ ngác nhìn về phía hai người vừa biến mất, nàng nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại. Khi đôi mắt nàng mở ra, trong đôi mắt hiện lên thần sắc sáng sủa chưa bao giờ có, khuôn mặt nàng hiện lên dáng vẻ tươi cười ấm áp như ánh mặt trời.

- Nếu đã như vậy rồi thì chúng ta hãy cứ vui vẻ mà đối mặt đi. Hắc Hổ, Lôi Ngạo, Chu Vân, Vân Tinh đã có thể làm được, chúng ta cũng có thể làm được. Bọn họ thất bại cũng không sao cả, chúng ta sẽ tiếp tục làm. Chúng ta sẽ nói cho cả Thiên giới này biết chúng ta không phải là kẻ nhu nhược... Mặc dù phụ thân của chúng ta không có mặt nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta dễ dàng bị khi dễ.

- Đúng vậy, mặc dù lực lượng của chúng ta không cường đại bằng bọn họ, có thể đối với bọn họ thì chúng ta chỉ là bọ ngựa cản đường bánh xe ngựa mà thôi. Nhưng ít ra thì... Chúng ta dám.

- Chúng ta dám đối mặt với địch nhân cường đại hơn chúng ta vô số lần. Chúng ta có chết thì vẫn phải mang theo khuôn mặt tươi cười, thậm chí có thế làm cho bọn chúng kinh hãi khi chúng ta thống khoái nhổ vài ngụm nước bọt vào mặt Chung cực thần.

- Đúng vậy, chúng ta dám làm bọ ngựa.

Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Long Dương, một lúc lâu sau, trên mặt những cường giả Thần cấp này đều dần dần lộ ra vẻ mặt như cười như không.

Bọn họ đã sống lâu lắm rồi, lâu đến nỗi đối với việc tử vong đã sản sinh ra sự sợ hãi. Nhưng bọn họ đã quên mất bản thân mình trước đây cũng có thể sẽ chết.

Nhưng mà tại giờ khắc này, bọn họ cuối cùng cũng có thể trực diện đối mặt với vấn đề này. Hắc Hổ đã chết, Lôi Ngạo đã chết, Vân Tinh và Chu Vân đang hướng về sự tử vong mà đi tới. Những đồng bạn bên người đều ra đi từng người, từng người hiến dâng sinh mệnh của bản thân mình cho phụ thân.

Chính như lời Vân Tinh đã nói... Không có phụ thân thì làm sao có bản thân mình hiện nay? Cùng lắm thì trả lại linh hồn cho phụ thân mà thôi.

- Ai... Ngươi nói tử vong có cảm giác như thế nào đây?

Một người cường giả Thần cấp tại Bắc Thiên cười hỏi đồng bạn bên cạnh.

- Cảm giác? Giống như ngủ chăng? Ách... Tuy vậy nhưng cũng lâu lắm rồi ta chưa ngủ.

Hắn nói.

...

Hai đầu lông mày của Thanh Long lúc này lại đang tiếp tục nhíu chặt lại, làm nổi bật lên hai con ngươi mang theo vẻ lạnh lùng, điều đó thể hiện hắn đang rất không vui.

Đúng vậy, không vui chút nào.

Bản thân là Đệ nhất Đại thần Chung cực thần, chúa tể của tất cả các sinh mệnh trên đời này, cư nhiên bị những tên cường giả Thần cấp mà binh thường trong mắt hắn chỉ giống như những con kiến hôi, không phải chỉ một lần mà đến tận ba lần dám khiêu khích đến quyền uy của mình... Điều này làm sao hắn lại có thể chấp nhận được?

Hắn ngừng lại thân hình, vẻ mặt sa sầm lại làm cho những cường giả Thần cấp phía sau cũng phải kinh hãi.

Nhưng mà một nam một nữ phía trước người hắn, hai con kiến hôi đó cư nhiên lại đang cười?

- Không biết sống chết.

Thanh Long nhíu mày, lần thứ ba nói lên câu này.

-Ngươi chính là Thanh Long thần đại nhân trong truyền thuyết sao?

Thanh âm cợt nhả truyền ra từ trong miệng người nam nhân trước mặt. Hắn cũng sở hữu khuôn mặt ưu nhã, tuấn mỹ giống như những cường giả Thần cấp khác, nhưng mà những cường giả Thần cấp khác khi đứng trước cường giả Chung cực thần như Thanh Long thì vẻ ưu nhã, tuấn mỹ đó dường như sẽ hoàn toàn bị thu liễm lại. Tuy nhiên, người nam nhân này vẫn có thể đứng trước mặt Thanh Long vẫn có thể tùy ý thể hiện ra sự ưu nhã, tuấn mỹ của mình. Dáng dấp cợt nhả của hắn làm cho những cường giả Thần cấp phía sau Thanh Long trở nên ngây ngốc, khó khăn hít vào một ngụm lương khí.

- Không nghĩ tới lần đầu tiên được nhìn thấy Thanh Long thần đại nhân mà ta mộ danh đã lâu, cư nhiên lại trong tình huống này, thực sự làm cho ta phải đau đầu.

Người nam nhân biểu hiện ra một chút khổ não, nhưng mà người sáng suốt liếc mắt thì có thể thấy được sự khổ não này rõ ràng chỉ là giả bộ mà thôi. Thậm chí trong mắt hắn cũng không hề che giấu vẻ cười cợt một chút nào... Hoặc cũng có thể nói, căn bản hắn cũng không cần thiết phải che giấu.

Chương 1209: Chấp nhận làm bọ ngựa. (2)

Trên người hắn lúc này phảng phất như không hề nhìn thấy sự khẩn trương hay là kính nể một chút nào. Giống như trước mặt hắn không phải là Chung cực thần, người có thể dễ dàng lấy mạng hắn, hắn coi người trước mặt hắn cũng chỉ giống như bằng hữu mà thôi, phát ra những lời nói đùa giỡn.

- Người này bị điên rồi.

Bàng Văn trắng mắt nhìn, ngây ngốc lẩm bẩm nói.

- Có gì đó không thích hợp...

Ánh mắt Ngụy Nhược có chút thâm thúy nhìn Chu Vân đang cợt nhà và người nữ tử Vân Tinh tuyệt mỹ phía bên kia.

- Trên thực tế có lẽ bọn họ đều điên rồi...

Phía sau lưng bọn họ, khi Lam Phượng nhìn thấy Vân Tinh, đôi tay nàng cũng nắm chặt lại. Trong đôi mắt làm cho tất cả nam nhân trong thiên hạ đều trở nên điên cuồng của nàng hiện lên hận ý thật sâu... Nhưng mà trong tình huống bây giờ, nàng cũng không dám tiến lên... Điều này không khỏi làm nàng dâng lên cảm giác ghen ghét trong lòng... Giờ phút này đối phương cũng không coi trọng nàng là địch nhân lớn nhất nơi đây.

Đối với một cường giả rất mạnh mẽ mà nói, khi nàng đối mặt với địch nhân lớn nhất trong lòng mình, lại phát hiện ra đối phương chỉ coi mình là một tiểu binh, một người không đáng nhắc tới... Cái loại cảm giác này trong lòng như thế nào có thể nghĩ, nó giống như sự chênh lệch giữa mực nước sông so với lòng biển cả, mà loại chênh lệch này giống như cảm nhận trình độ mà đối phương dành cho mình...

Rất hiển nhiên, Lam Phượng cho rằng địch nhân lớn nhất suốt cuộc đời này của chính mình là Vân Tinh. Nhưng tâm lý của đối phương không thèm nhìn mình vào mắt như vậy, sợ rằng đủ để cho nàng rơi vào điên cuồng.

Đương nhiên là tâm tình của Lam Phượng và Vân Tinh không có chút quan hệ nào. Tuy rằng Lam Phượng cảm giác như vậy nhưng thực sự Vân Tinh cũng không có cách nào khác, hiện nay trước mắt nàng chỉ có bốn vị cường giả Chung cực thần mà thôi, về phần những người khác thì cũng không cần phải nhắc tới.

Đây là một loại vấn đề tâm tình mà thôi. Trên thực tế thì Vân Tinh cũng không hề cảm thấy đắc ý hơn đối phương một chút nào. Nhưng mà hiện nay mục tiêu trong lòng nàng càng cao hơn trước rất nhiều, những người vốn ngang hàng với nàng, thậm chí còn nhỉnh hơn nàng trước đây thì bây giờ cũng có vẻ như không quan trọng gì nữa.

Vân Tinh cũng không nói câu gì. Nàng chỉ đứng bên cạnh Chu Vân, nhã nhặn cười một cách lịch sự. Nàng biết rằng mình sắp phải chết, nhưng biết phải làm sao đây? Cười trước cái chết, lúc này mới đúng là đại tỷ của chúng thần trong Tây Bắc Thiên. Kiêu ngạo? Cuồng vọng? Không biết sống chết? Được rồi, cứ coi như là vậy đi, như vậy thì sao? Dù sao đi chăng nữa thì một người chết, cùng với việc làm cho đối phương thấy sự sợ hãi, kính nể và tuyệt vọng của ngươi, thì chẳng thà để cho hắn thấy ngươi có bộ dáng tươi cười và không thể không nói... Cho dù đã chết nhưng cũng làm cho bọn họ không thoải mái trong lòng.

- Là tại các ngươi muốn chết mà thôi.

Thanh Long cũng không thèm để ý đến bộ dáng cợt nhả và tươi cười của Chu Vân. Khuôn mặt hắn vẫn không chút biểu tình nào như cũ, hoặc có thể nói vô cùng lạnh lùng, đạm mạc. Trong đôi mắt hắn thậm chí không hề có một tia tâm tình ba động nào. Hắn vừa nói không phải vì hắn tức giận hay là thiếu kiên nhẫn, ngược lại hắn đang vô cùng bình tĩnh... Sự bình tĩnh của hắn cũng làm cho tất cả cường giả Thần cấp phía sau đều lạnh run lên trong lòng.

Chung cực thần Huyền Vũ đứng phía sau Thanh Long lại hiện lên trong mắt sự hứng thú, nhìn về phía Chu Vân và Vân Tinh. Phảng phất như bọn họ chỉ là ngoại nhân, những người đứng xem, căn bản không hề liên quan gì đến chuyện này.

- A... Bạch Hổ và Hắc Long đúng là đã tìm được mấy đứa nhỏ thật là thú vị... Ai... Tuy rằng không muốn nói nhưng mà so sánh với bọn họ thì mấy đứa nhỏ của chúng ta kém cỏi hơn nhiều.

Huyền Vũ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đột nhiên quay sang trêu ghẹo Hoàng Long bên cạnh, cũng quay về phía sau nhìn thoáng qua... Những cường giả Thần cấp lệ thuộc vào thế lực của Huyền Vũ lúc này sắc mặt trở nên tái nhợt, thần sắc sợ hãi, ánh mắt nhìn Huyền Vũ liên tiếp hiện lên vẻ cười khổ.

Hoàng Long cũng nhíu mày, lắc đầu cười khổ nói:

- Đừng có đánh đồng Quy tôn tử và các chiến sĩ khác với nhau. Ta cũng không so sánh thuộc hạ của mình và hai vị kia với nhau.

Đứng phía sau Hoàng Long chỉ có duy nhất bốn người cường giả Thần cấp là không có biểu hiện biến hóa gì kể từ khi Chu Vân và Vân Tinh xuất hiện... Thậm chí lúc bọn họ nhìn về phía hai người, trong mắt còn hiện lên một tia tán thưởng.

Đây là ánh mắt mà chỉ có những nhân tài mới hiểu được nhau.

Huyền Vũ cũng phải hơi run lên một chút, rồi lập tức lắc đầu bật cười, ánh mắt lại tiếp tục nhìn về phía trước.

Nghe được lời Thanh Long nói, Chu Vân thể hiện vẻ bất đắc dĩ, buông tay xuống, vẻ mặt khổ sáp nói:

- Cũng không phải chúng ta muốn chết, mà là do đại nhân ngươi không cho chúng ta đường sống. Nếu như đại nhân nguyện ý thì hãy xoay người ly khai, chúng ta tất nhiên không muốn chết nữa... Tuy rằng đã sống rất nhiều năm nhưng trong Thiên giới vẫn còn nhiều điều thú vị, ta thực sự vẫn còn muốn đi du ngoạn thêm vài năm nữa.

Vân Tinh phì cười ra một tiếng, nàng nghe Chu Vân nói chuyện mà không thể nhịn được cười. Nàng quay đầu qua nhìn Chu Vân, phát hiện ra bộ dáng lười biếng thường ngày của hắn đã được thay thế bằng vẻ mặt khổ sáp, nhưng mà ánh mắt của hắn vẫn trong suốt như cũ, nhìn kỹ hóa ra cũng có vài điểm mị lực.

Ánh mắt của Thanh Long lúc này vẫn đạm mạc như cũ, thậm chí biểu tình cũng không hề biến hóa chút nào. Những cường giả Thần cấp phía sau Thanh Long thì đều hiện lên vẻ kinh hãi, thầm mắng trong lòng Chu Vân và Vân Tinh không biết sống chết, hai đầu lông mày của Thanh Long cũng hơi nhíu lại một chút.

Sau đó, hắn hơi động một chút.

Không hề xuất hiện uy năng lớn lao xé rách thiên địa, thậm chí ngay cả thiên địa dị biến như lúc cường giả Thần cấp bình thường cũng không có, cũng chỉ có một động tác đơn giản, một quyền xuất ra.

Thẳng thắn, lưu loát, giản đơn.

Không cần phải nói thêm điều gì nữa, Thanh Long đã nhìn ra hai người đối diện vốn không sợ chết. Nếu đối phương ngay cả cái chết cũng không còn sợ hãi nữa thì nói thêm bất kỳ điều gì cũng chỉ làm cho mình thêm không thoải mái mà thôi.

Không sợ chết phải không? Vậy ta sẽ giết ngươi. Đối với Thanh Long mà nói thì bọn họ chỉ là hai người ngu xuẩn mà thôi, biết rõ là sẽ bị mình giết chết mà vẫn còn ngu xuẩn chạy đến chỗ mình giương nanh múa vuốt, cũng chỉ là con kiến hôi đang diễu võ dương oai một cách buồn cười mà thôi.

Không hơn.

Một quyền vô cùng giản đơn như vậy, chính là một quyền giống như lúc Thanh Long xuất thủ với Hắc Hổ, không có thanh thế lớn lao gì, không có quang mang phát ra, cũng không có một chút uy áp nào. Nếu tùy ý lựa chọn ở đây ra một người thì ai cũng có thể xuất ra một quyền uy mãnh, hoa lệ gấp vạn lần chiêu quyền của Thanh Long.

Nhưng mà một quyền giản đơn đến cực hạn này lại mang theo khí phách không gì sánh được.

Chương 1210: Chấp nhận làm bọ ngựa. (3)

Đó không phải là khí thế, bởi vì căn bản không thể cảm ứng được một chút khí thế nào. Một quyền xuất ra dường như làm cho cả thiên địa xung quanh đều tiêu thất. Đối với cường giả Thần cấp mà nói thì Thiên đạo giống như cánh tay của bản thân mình, nhưng Thiên đạo xung quanh phảng phất như cũng biến mất hoàn toàn theo một quyền này.

Không cảm ứng được Thiên đạo thì làm sao có thể cảm ứng được tới khí thế?

Vì vậy trong mắt Chu Vân và Vân Tinh lúc này, toàn bộ thiên địa xung quanh đều đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn tồn tại duy nhất một cánh tay thẳng thắn mà lưu loát kia.

Không thể chống đối, không thể tránh né.

Đây là cảm giác đồng thời xuất hiện trong lòng Chu Vân và Vân Tinh.

- Không hổ là Chung cực thần, tồn tại bá đạo nhất trong Thiên giới... Bá đạo đến mức thiên địa dị biến cũng hoàn toàn bị khí thế của hắn trói buộc lại.

Trên mặt Chu Vân và Vân Tinh đồng thời hiện lên một tia cười khổ bất đắc dĩ, hai người nhìn nhau, linh lực vốn đã tích tụ sẵn trong cơ thể trong nháy mắt ầm ầm bạo phát ra bên ngoài.

Một người là đại tỷ của Tây Bắc Thiên, một người có chiến lực đệ nhất nhân của Huyền Đông Thiên... Hai người cùng lúc bạo phát ra năng lượng, thì nguồn năng lượng đó phải mạnh mẽ như thế nào?

Linh lực trong phạm vi mấy trăm dặm hầu như cùng lúc với năng lượng trong thân thể họ bắt đầu khởi động mà cũng trở nên dị động... Quá trình này vốn cần thời gian rất dài, nhưng dưới sự hợp lực của hai đại cường giả Thần cấp, cư nhiên lại hoàn thành chỉ trong thời gian chưa đầy một hơi thở.

Bầu trời vẫn là một mảnh hôi sắc như cũ, nhưng mà sau khi bọn họ thu nạp toàn bộ linh lực trong phạm vi mấy trăm dặm, trên mặt hôi sắc cũng bị phủ lên một tầng ảm đạm. Ngay sau đó, hai người đồng thời giận dũ đánh ra một lần công kích tối hậu của mình hướng về phía Thanh Long.

Linh lực được áp súc lại tới cực hạn sau đó đột nhiên giống như một cái lò xo cực lớn bật mạnh ra ngoài, nguồn năng lượng mạnh mẽ không gì sánh được mang theo lôi điện làm cho người ta phải run sợ trong lòng, những nơi nó đi qua không gian còn chưa kịp bị nghiền nát, trực tiếp bị hút vào trong làm cho nguồn năng lượng càng có thêm lực phá hoại, ầm ầm bắn thẳng về phía Thanh Long.

Mặc dù các cường giả Thần cấp khác đều biết rằng Thanh Long nhất định sẽ chống đỡ được đòn tấn công này, nhưng khi thấy uy thế của đòn công kích như vậy, bọn họ vẫn không kiềm chế được mà hít vào một hơi khí lạnh, sắc mặt biến đổi lớn.

Nếu như tự vấn lại thì bất kỳ ai trong số bọn họ có thể nói là sẽ tiếp đón được đòn công kích như vậy.

Nhưng lúc này ngay cả mí mắt mà Thanh Long cũng không thèm mở lên một chút nào. Đôi con ngươi của hắn vẫn lạnh lùng như cũ, thân thể không động một chút nào. Mặc dù hắn biết thân thể của bản thân hắn so với đạo năng lượng rộng hàng trăm trượng kia thì bé nhỏ, không đáng kể một chút nào, nhưng nắm tay của hắn vẫn mang theo sự trói buộc thiên địa, ầm ầm đón nhận đạo năng lượng.

- Oanh...!!!

Một màn này không thể nghi ngờ đã làm cho mọi người chứng kiến đều run lên trong lòng... Nắm tay của Thanh Long và đạo năng lượng mạnh mẽ, kinh khủng kia kịch liệt va chạm với nhau. Nhưng nhìn qua thì dường như đạo năng lượng kia lại không thể gây nên được điều gì... Trên thực tế đạo năng lượng có thể làm cho bất kỳ cường giả Thần cấp nào cũng phải sợ hãi, chỉ trong nháy mắt đã bị sụp đổ.

Thậm chí đạo năng lượng đó cũng không ngăn cản được Thanh Long một chút nào.

Dư ba năng lượng ầm ầm bắn ra bốn phía, đám người cường giả Thần cấp vội vã xuất ra quang tráo năng lượng để bảo vệ mình. Trong tiếng nổ ầm ầm, cũng không ai để ý tới đạo năng lượng đã bị Thanh Long phá nát, cũng không để ý tới lực sát thương của dư ba năng lượng, tất cả mọi người để nhìn chằm chằm vào chiến cuộc lúc này.

- Oanh...!!!

Lại một tiếng nổ nữa vang lên, quang hoa năng lượng khắp bầu trời hầu như làm cho mọi người xung quanh không thể tiếp tục nhìn thấy gì, nhưng mà trong lòng mọi người lúc này đều hơi run lên một chút...

Ngụy Nhược khẽ thở dài một tiếng, Bàng Văn cũng vậy.

- Bọn họ đều là những người đáng kính nể.

Ngụy Nhược đột nhiên nhẹ nhàng mở miệng nói.

Bàng Văn gật đầu, thầm chấp nhận trong lòng.

Mà Lam Phượng đứng ở bên cạnh họ lúc này cũng hiện lên biểu tình biến đổi liên tục. Không thể cam lòng, nghi hoặc, ghen ghét, cũng mang theo một tia phức tạp không nói nên lời...

- Đi.

Thanh âm của Thanh Long lại tiếp tục vang lên, tất cả mọi người đều hít vào sâu một hơi... Hai vị này đã chết, đã chết một cách triệt để.

Mang theo sự tiếc hận, hoặc kính nể, hoặc một chút đố kị, hoặc có lẽ tâm tình như thế nào thì tự bản thân mình cũng không hiểu rõ được... Đoàn người lại tiếp tục ầm ầm tiến về phía trước.

Đám người kia đã hoàn toàn điên mất rồi, còn có thể có được cử chỉ gì kinh người đây? Đám cường giả Thần cấp ở đây đều tự nhiên sản sinh ra ý nghĩ như vậy.

Lúc này bọn họ đều tự nhiên sinh ra cảm giác thương cảm, liên tiếp xuất hiện bốn người chỉ có mục đích đi tìm chết, làm cho bọn họ phải suy nghĩ lại... Tự vấn lại thì nếu như bọn họ thay đổi vị trí với đối phương, liệu bản thân mình có thể thấy chết không sờn được như vậy không?

Dù sao đã là cường giả Thần cấp, bọn họ có thể không cần coi trọng sinh mệnh nữa. Nhưng mà ngược lại, so với những người bình thường khác thì họ còn càng quý trọng sinh mạng của bản thân mình hơn.

Nói là không coi trọng, đó là bởi vì thần cách của bọn họ là bất diệt. Nếu thân thể bị hủy diệt thì cùng lắm bọn họ chỉ phải ngủ say vài vạn năm mà thôi... sẽ có một ngày bọn họ vẫn có thể trở về. Nói là coi trọng... cũng bởi vì sinh mệnh của bọn họ sở hữu ngang với thiên địa, trong quá trình đó đối với sự tử vong xa vời, bọn họ tích tụ sự lo lắng so với người bình thường càng mạnh mẽ hơn nhiều.

Cũng giống như những thứ khác, ngươi đang chiếm được những thứ vô cùng tốt đẹp trong một thời gian dài rồi. Nhưng mà sau đó ngươi lại không được hưởng những điều tốt đẹp đó nữa... Ý nghĩ trong lòng ngươi như thế nào thì có thể biết.

Kỳ thực bọn họ cũng không cần thiết phải liều mạng như vậy. Trong mắt Chung cực thần thì những cường giả Thần cấp khác cũng chỉ như con kiến hôi mà thôi. Mục đích của bốn vị chung cực thần chỉ là Bạch Hổ thần và Hắc Long thần mà thôi. Chỉ cần bọn họ giao ra Lâm Dịch, hay nói cách khác là giao ra Bạch Hổ thần và Hắc Long thần thì những người con lại sẽ có thể tiếp tục sống yên bình.

Chung cực thần sẽ không thèm để ý đến bọn họ, mà những cường giả Thần cấp khác cũng sẽ không vì vậy mà khinh thường bọn họ... Bởi vì những người khác đều rất rõ ràng, đối mặt với vấn đề như vậy, không nhất định tất cả mọi người đều trung thanhf được như đối phương.

Nhưng mà đám người Vân Tinh lại không hề nghĩ như vậy, hoặc cũng có thể bọn họ chưa từng nghĩ như vậy.

Hắc Hổ, Lôi Ngạo, Chu Vân, Vân Tinh... Bọn họ đều mang theo dáng vẻ tươi cười, thậm chí còn làm trò trước mặt bốn vị Chung cực thần để đi chịu chết... Những việc làm của bọn họ đúng là chưa từng có từ trước tới nay, nhưng cũng chỉ có thể kéo dài được vài phút thời gian mà thôi, thậm chí chỉ là vài giây thời gian...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK