Mục lục
[Dịch] Chung Cực Truyền Thừa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Song phương dị năng giả đầy mùi thuốc súng, tùy thời đều có thể bộc phát.

Các chiến sĩ thì yên lặng xem náo nhiệt, nhưng đã có hai lần giáo huấn, vì thế thình thoảng họ vẫn đưa mắt nhìn về phía sau lưng vài lần. Nhỡ đâu là có người học cách như Trương gia Nam Á cùng Thư Mộng lại lấy đi một danh ngạch dưới mắt họ.

Vốn Lâm Dịch khi biết sự lỗ mãng của mình đã mang đến phức tạp cho học viện Ngũ Hành, trong lòng đã thấy áy náy. Dù sao, tuy rằng hắn đã ra tay phá hư quy củ, nhưng nói gì thì nói, Thư Mộng cũng là hảo hữu của mình. Chỉ là lúc này, mình đại biểu cho một đoàn đội, vì sự lỗ mãng của mình khiến cho đội ngũ khó xử. Đương nhiên Lâm Dịch luôn tự trách trong lòng.

Đương nhiên, thấy Thư Mộng gặp nguy hiểm, hắn không thể khoanh tay đứng nhìn. Lâm Dịch không bao giờ tự cho mình là một người đại công vô tư, ý nghĩ của hắn rất đơn giản, đó là bảo vệ tốt thân nhân cùng bằng hữu của mình. Chỉ cần như vậy là đủ rồi.

Thư Mộng gặp nguy hiểm, Lâm Dịch hắn ra tay là điều tất nhiên. Bởi vậy dù có mang tới tình cảnh khó xử cho đoàn đội, Lâm Dịch nghĩ rằng mình sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm. Nhưng từ lúc nghe thấy câu nói của Thác Nại Nhĩ, Lâm Dịch đã phẫn nộ không thể ngăn cản. Tuy rằng tự trách, nhưng nếu như không phải tên hỗ đản này không chịu bỏ qua thì tình huống sao có thể phát triển tới mức độ này. Nếu đã phá hư quy củ thì dứt khoát cuồng vọng thêm một lần nữa đi.

Sắc mặt Lâm Dịch lập tức bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh, hắn lạnh lùng nhìn Thác Nại Nhĩ hỏi lại:

- Ngươi cảm thấy không phục?

Ngữ điệu vững vàng không khiến cho người ta cảm giác được cảm xúc gì bên trong.

Nghe thấy thanh âm của Lâm Dịch, tất cả mọi người không khỏi quăng ánh mắt về phía hắn. Thác Nại Nhĩ ngạo nghễ nhìn Lâm Dịch nói:

- Đúng vậy, ta không phục!

Khuôn mặt Lâm Dịch trở nên lạnh lùng, hắn gật nhẹ đầu nói:

- Rất tốt. Ta cho ngươi phục.

Vừa mới nói xong, thân thể đang lơ lửng trên không trung đột nhiên đổi hướng bay về phía Thác Nại Nhĩ. Lĩnh vực màu xanh da trời lấy thân thể hắn làm trung tâm bùng nổ mãnh liệt, sau đó nhanh chóng bao trùm lấy Thác Nại Nhĩ.

Thác Nại Nhĩ hừ lạnh một tiếng, thân hình hắn khẽ động, cả người nhanh như thiểm điện bay ngược về phía sau. Tốc độ của Thác Nại Nhĩ cực nhanh làm cho Lâm Dịch không thể nhìn thấy rõ động tác của hắn.

Nhưng mà, cho dù hắn có cố gắng như thế nào cũng không thể thoát khỏi phạm vi của bình đài. Mà lĩnh vực của Lâm Dịch cơ hồ đã bao trùm hơn nửa cái bình đài. Thân thể Thác Nại Nhĩ đã tiến nhập vào phạm vi lĩnh vực của Lâm Dịch.

Bên trong lĩnh vực, Lâm Dịch chính là thần, toàn bộ đều do hắn khống chế. Mặc dù mắt thường sẽ nhìn không thấy thân ảnh của Thác Nại Nhĩ. nhưng lĩnh vực không bao giờ gạt người. Cảm nhận được Thác Nại Nhĩ đã tiến vào lĩnh vực của mình, Lâm Dịch quát lớn một tiếng:

- Định!

Chỉ thấy tại một nơi trong lĩnh vực màu xanh da trời của Lâm Dịch đột nhiên tuôn ra một cỗ thủy mô (màng nước). Thác Nại Nhĩ mang theo sự kinh hãi vì thân thể hắn hoàn toàn đã bị màng nước bao trùm.

Hai mắt Thác Nại Nhĩ trợn lên, chỉ thấy thân thể hắn kịch liệt run rẩy. Vô số điện xà màu tím tuôn ra từ cánh tay của hắn như muốn phá vỡ thủy mô của Lâm Dịch.

Từ cánh tay của Thác Nại Nhĩ, điện xà màu tím phát ra những thanh âm như sấm nổ. Dưới tình huống này, từng đạo điện xà công kích bình đài vốn đã gập ghềnh hiện lên những hố đen đã bị cháy.

Hai mắt của Thác Nại Nhĩ lúc này tràn ngập tơ máu, biểu lộ lúc này như không thể hít thở được, dần dần khuôn mặt của hắn tím bầm như gan heo. Hắn há to miệng, tựa hồ muốn hô hấp, nhưng thủy mô trong lĩnh vực của Lâm Dịch lập tức bài trừ dưỡng khí bên ngoài của Thác Nại Nhĩ.

Chỉ một lát sau, thân hình Thác Nại Nhĩ đã bắt đầu run rẩy, cái miệng há hốc mang theo biểu tình ngáp ngáp. Đôi mắt tràn ngập tơ máu mang theo sự hối hận và sợ hãi vô cùng. Điện xà trên người hắn bắt đầu chạy toán loạn. Tuy rằng lĩnh vực của Lâm Dịch là thủy hệ, nhưng không hề có chút nước nào. Chỉ là một không gian cùng loại với thế giới nước mà thôi, vì thế điện không có cách nào dẫn đi xa được. Chỉ cần điện xà tản ra ngoài, cách thân thể Thác Nại Nhĩ chừng mười thước sẽ biến mất không còn gì.

Mãi cho đến lúc này, Khắc Lý Tư mới kịp phản ứng. Hắn lập tức quát to:

- Lâm Dịch! Dừng tay lại!

Nhưng trên mặt Lâm Dịch không hề có chút biểu lộ nào, nghe thấy Khắc Lý Tư quát lên. Lâm Dịch lạnh lùng nhìn về phía hắn nói:

- Ngươi cũng không phục?

Khắc Lý Tư chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, dưới ánh mắt lạnh như băng của Lâm Dịch. Sắc mặt Khắc Lý Tư trở nên tái nhợt không còn chút máu. Trong lúc nhất thời, không thể nói được lời nào...

Thời gian dần trôi qua, điện xà trên người Thác Nại Nhĩ càng ngày càng nhỏ cho đến khi bắt đầu biến mất. Hai mắt hắn trợn lên, trong mắt toát ra vẻ sợ hãi và thống khổ vô cùng. Khuôn mặt của hắn sớm đã bị móng tay cào cấu biến thành huyết nhục mơ hồ, hiện tại Thác Nại Nhĩ là một thi thể nằm trong thủy mô, thỉnh thoảng giãy giụa một chút.

Cái chết của Thác Nại Nhĩ khiến cho sắc mặt của mọi người biến đổi. Ánh mắt của tất cả nhìn Lâm Dịch với sự sợ hãi.

Bọn họ đã từng thấy người chết, trên thực tế bàn tay của họ còn giết nhiều người hơn Lâm Dịch. Nhưng họ chưa từng thấy cái chết tàn khốc như vậy bao giờ.

Cái miệng há hốc của Thác Nại Nhĩ trước khi chết, ánh mắt sợ hãi và thống khổ hiện ra trong đầu bọn họ. Cái chết do không thể hít thở khiến tràng diện trở nên yên tĩnh đến quỷ dị.

Cho tới khi thân thể Thác Nại Nhĩ hoàn toàn bất động, không còn giãy dụa nữa thì thủy mô và lĩnh vực trên người hắn mới biến mất. Mà lúc này, Lâm Dịch nhìn về phía học viện dị năng lạnh lùng hỏi:

- Còn có ai không phục?

Tất cả những người thuộc học viện dị năng đột nhiên biến sắc...Nhưng không một ai dám mở miệng phản bác...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK