Mục lục
[Dịch] Chung Cực Truyền Thừa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Phỉ than nhẹ trong lòng.

Cùng lúc đó, Lâm Dịch cũng hít sâu vào một hơi, gật đầu, sau đó nhìn về phía Minh Ngọc tươi cười nói:

- Nếu như vậy thì chúng ta cũng không quấy rồi đại nhân nữa...Cáo từ.

- Đại nhân đi thong thả, đi thong thả...

Minh Ngọc liên tục đưa tiễn, đến khi nhìn thấy hai người hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới thở dài ra một hơi. Lúc này hắn mới cười khổ phát hiện ra, trong lúc tiếp xúc với đối phương ngắn ngủi như vậy nhưng lưng áo của mình đã trở nên ướt đẫm.

- Đi thôi, hiện tại chúng ta đi tổng bộ Bách Nguyên Tông...Để ta nhìn xem, hơn sáu mươi năm trước, Con sói mà Chiến Đạo Minh dẫn vào nhà...có chỗ nào hơn người?

Trên mặt Lâm Dịch hiện lên một tia chờ mong.

Lâm Phỉ nhoẻn miệng cười, nhất thời làm cho đệ tử Bách Nguyên Tông quanh đó đều nhìn nàng đăm đăm...Một tia quang mang lóe lên, hai người nhất thời biến mất vô tung vô ảnh.

Có thể nói Bách Nguyên Tông tại Đông Nam Thiên và Lâm Phong Vực giống như sấm đánh bên tai. Ngoài tổng bộ tại Lâm Phong Hải Vực, thế lực của Bách Nguyên Tông còn vươn tới cả trong Phù Du Hải Vực gần đó. Hơn sáu mươi năm trước, Bách Nguyên Tông đã là một môn phái cực mạnh trong Lâm Phong Hải Vực. Toàn bộ Lâm Phong Hải Vực cũng chỉ có bảy cường giả Hư Thần Cảnh nhưng tất cả đều là trưởng lão của Bách Nguyên Tông...Thực lực như vậy có thể nghĩ. Mà hiện nay, sau hơn sáu mươi năm, Bách Nguyên Tông đã trở thành một đại phái trong cả Lâm Phong Hải Vực và Phù Du Hải Vực...Tam đại môn phái lâu đời trong Phù Du Hải Vực là Chiến Đạo Minh, Kỳ Tuyệt Môn và Thanh Nguyên Kiếm Tông. Bởi vì minh chủ Chiến Đạo Minh dẫn sói vào nhà mà hiện nay môn phái đã lưu lạc trở thành một thế lực nhị lưu. Thanh Nguyên Kiếm Tông thì đã hoàn toàn biến mất trong lịch sử bụi bặm của Thiên giới.

Kể từ đó, tại hai đại hải vực, Bách Nguyên Tông trở thành thế lực độc tôn.

Tổng bộ Bách Nguyên Tông tọa lạc trên một chỗ linh mạch lớn nhất trong Lâm Phong Hải Vực. Toàn bộ hạch tâm của môn phái bao trùm phạm vi linh mạch dài đến mấy vạn dặm, mà từ vị trí hạch tâm của môn phái còn mở rộng ra ngoài thêm mấy vạn dặm nữa thuộc về đệ tử bình thường của Bách Nguyên Tông...Phạm vi tổng bộ của Bách Nguyên Tông rộng lớn như vậy làm cho người ta phải líu lưỡi.

Trên cửa đá hùng tráng, uy nghiêm to lớn, viết ba chữ như rồng bay phượng múa "Bách Nguyên Tông.

..Canh gác trước cửa là mười sáu tên đệ tử tứ giai...Bọn họ ngẩng đầu, ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng, trên người phát ra khí tức sát phạt nhàn nhạt...Không thể nghi ngờ, bọn họ tuy rằng chỉ là đệ tử tứ giai nhưng từ khí thế trên người phát ra cũng có thể thấy trong hàng ngũ đệ tử tứ giai, bọn họ cũng là những nhân vật đỉnh phong.

Nhìn lại toàn bộ các môn phái, chỉ là những đệ tử canh gác ngoài đại môn cũng đã như vậy, có thể tưởng tượng được thực lực của Bách Nguyên Tông như thế nào. Tuy rằng phạm vi Nghênh Khách Phong không lớn, nhưng khí thế cũng đủ làm cho người ta mở rộng tầm mắt.

Những chiếc trụ to, độ cao hàng trăm thước, làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách không nói nên lời. Trên đó còn điêu khắc đủ loại phù điêu, hình vẽ dáng dấp tinh mỹ thể hiện khí thế bàng bạc, khiến cho người xem không khỏi nảy sinh lòng kính trọng.

Bình thường thì đại môn của Bách Nguyên Tông cũng tiếp đón không ít người, nhưng dù sao số lượng cũng chỉ có hạn. Nhưng ngày hôm nay ở nơi đây náo nhiệt phi phàm, dùng từ "Đông như trẩy hội" để hình dung thì cũng không quá đáng chút nào.

Những người ăn mặc khác nhau, hình dáng khác nhau từ bốn phương tám hướng tụ tập ở đây. Trên mặt bọn họ đều mang theo dáng vẻ tươi cười...Là mỉm cười thật tâm hay là ngoài cười nhưng trong không cười...Nói chung, họ đều phải mang vẻ vui cười mà đến.

Dưới đại môn uy nghiêm, khí thế bàng bạc kia chăng một sợi dây dài, trên sợi dây giắt đủ mười hai đèn lồng hồng sắc, tượng trưng cho việc hỉ...Tuy rằng giờ đang là ban ngày, không cần phải thắp đèn, nhưng mười hai ngọn đèn lồng kia vẫn như cũ tỏa ra hồng sắc quang mang nhàn nhạt, làm cho khí thế hùng tráng tăng thêm mấy phần vui mừng.

Hôm nay là hôn lễ của Chu Trí Lâm trưởng lão, một trong bảy đại trưởng lão của Bách Nguyên Tông...Việc này không thể nào là việc nhỏ được. Một tháng qua, liên tục có những nhân vật danh vọng của hai đại hải vực đến chúc mừng...Có được tư cách nhận được thiếp mời, thấp nhất cũng phải có thực lực Thiên vị lục giai. Mà ngoại trừ bọn họ còn có nhiều tùy tùng mang theo lễ vật đi cùng.

Lúc Lâm Dịch đã biến thành Dương Đích và Lâm Phỉ xuất hiện trên truyền tống trận tại Nghênh Khách Phong, nhất thời lỗ tai hắn phải chịu một hồi thanh âm ầm ĩ vang vọng.

Tên đệ tử phụ trách trông coi truyền tống trận khi nhìn thấy Lâm Phỉ bên cạnh Lâm Dịch, lập tức sửng sốt ngẩn người, thần sắc lộ ra vẻ kinh diễm không gì sánh được. Thẳng cho đến lúc Lâm Dịch hơi ho khan một tiếng, mạnh mẽ quay đầu lại nhìn, tên đệ tử kia mới thay đổi sắc mặt, liên tục khom người nói:

- Đệ, đệ tử ra mắt sư tổ...Thỉnh, thỉnh sư tổ thứ tội.

Lâm Dịch không ngờ tên Dương Đích này lại có uy đến như vậy, ngay cả tên đệ tử trông coi ở đây mà cũng nhận ra hắn?

Nhưng hắn vẫn phải biểu hiện ra thần sắc âm trầm nhìn đối phương, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói:

- Nếu như không phải hôm nay là ngày đại hỉ của sư tổ, không thích hợp thấy máu...Ngày hôm nay tròng mắt của ngươi có lẽ đã biến mất rồi.

Sắc mặt tên đệ tử kia lập tức trở nên tái nhợt, lưng càng xuất hiện một mảnh lạnh lẽo, lập tức khúm núm cúi đầu, căn bản không dám nhìn Lâm Phỉ nữa.

Lâm Dịch lạnh lùng hừ một tiếng, mục quang dời khỏi tên đệ tử kia, quét nhìn xung quanh...Chỉ thấy lúc này không chỉ có những đệ tử Bách Nguyên Tông, còn có rất nhiều người khác cũng đang chú ý nhìn ngắm Lâm Phỉ bên người Lâm Dịch...Nét mặt cả đám đều lộ ra thần sắc kinh diễm, ngơ ngác đứng nhìn Lâm Phỉ. Nàng lúc này mang theo một chút tiếu ý đứng núp phía sau Lâm Dịch.

Điều này làm cho hai đầu lông mày Lâm Dịch lập tức nhíu lại...Hắn thấp giọng hỏi:

- Những người này là ai?

Tên đệ tử kia tuy rằng sợ hãi muốn chết, nhưng khi nghe Lâm Dịch hỏi, hắn vội vã bật người, cung kính trả lời:

- Bẩm báo sư tổ...Những người này đều là khách nhân của thái thượng sử tổ cùng với các tùy tùng.

Lâm Dịch hơi nhíu mày, sau đó lại hỏi tiếp:

- Không phải nói còn một tháng nữa mới tổ chức hôn lễ sao? Vì sao hiện tại đã tới rồi?

Tên đệ tử kia cung kính trả lời:

- Bẩm báo sư tổ...Những người này đều là khách nhân đến từ Lâm Phong Hải Vực, còn về phần khách nhân tử Phù Du Hải Vực thì đều chưa tới. Kỳ hạn thời gian một tháng là để chờ những người đó.

Lâm Dịch hơi gật đầu nói:

- Ừ.

- Bọn họ được an bài ở địa phương nào?

Tên đệ tử nao nao, lập tức nói:

- Điều này đệ tử cũng không biết...Nghênh Khách Phong chỉ phụ trách tiếp đón, kiểm tra thiếp mời. Còn lại phía trên Phân Khách Phong còn có các vị sư thúc, sư bá khác phụ trách.

Lâm Dịch hiểu ra, gật gật đầu., sau đó mới phất tay nói:

Chương 1059: Tổng bộ Bách Nguyên Tông. (2)

- Được rồi, đi làm gì thì làm đi, không cần để ý tới ta nữa.

Tên đệ tử kia khom người lĩnh mệnh, lập tức xoay người, thân thể đứng nghiêm thẳng tắp một chỗ...Xem ra, chức trách của hắn là thủ hộ nơi truyền tống trận này.

Lâm Dịch quay đầu lại nhìn Lâm Phỉ, khẽ cười cười, sau đó hai người bước tới phía đoàn người đang đứng.

Tuy rằng nói là náo nhiệt, nhưng những người ở đây đều là nhân vật có uy tín, danh dự. Vì vậy đoàn người cũng không quá lớn, chỉ có trên dưới một trăm người thôi.

Đoàn người đều đang đứng bắt chuyện với nhau...Tuy rằng mang tiếng là Thiên giới, nhưng tại hải vực này lại hơi có chút diện mạo của trần gian. Xuất hiện ở đây đều là những người nổi danh như vậy, có thể nói đây là một cơ hội cực tốt để tạo ra các mối quan hệ tốt với mọi người xung quanh...Dù sao ngoại trừ Bách Nguyên Tông thì sợ rằng toàn bộ Phù Du Hải Vực và Lâm Phong Hải Vực, không một môn phái nào có đủ khả năng chủ trì một lần tụ hội toàn bộ những người nơi đây...Bản thân trong Thiên giới, rất nhiều lúc gặp phải nguy hiểm chết người. Nếu có thể có thêm một vài bằng hữu tốt, chuyện này đúng là khả ngộ không thể cầu. Đến thời khắc mấu chốt thậm chí có thể cứu mình một mạng.

Cả đám đều ôm loại ý niệm này mà giao tiếp cùng nhau, nhìn qua thì vô cùng vui vẻ.

Đương nhiên, ngoại trừ đang nói chuyện với nhau như vậy, cũng có rất nhiều người đều tập trung ánh mắt lên vóc người yểu điệu, mê hoặc của Lâm Phỉ...Điều này làm cho Lâm Dịch cảm thấy vô lực, chỉ có thể đảo cặp mắt trắng dã ra nhìn.

Chỉ có điều, tâm lý thích khoe khoang thì ai cũng có. Lâm Dịch cũng không phải loại cổ hủ, thê tử của mình bị người khác nhìn vài lần liền nổi lên tức giận. Tuy rằng có chút bất đắc dĩ nhưng hắn cũng không nói thêm câu gì.

- Vị này, có phải là Dương đại nhân không?

Một thanh âm nhiệt tình cắt đứt suy nghĩ của Lâm Dịch. Lâm Dịch nghiêng đầu, chỉ thấy trong đám người, một thanh niên đang từ từ đi đến. Người này quả thật được sinh ra không uổng phí chút nào, tướng mạo tuấn mỹ, khi cười lộ ra hàm răng trắng muốt, đều dặn. Thân hình hắn cao lớn, cân đối, xứng đáng là một mỹ nam tử. Kể cả so sánh với hình dáng thực sự của Lâm Dịch cũng chỉ kém vài phần mà thôi.

Lâm Dịch hơi run lên một chút, không khỏi hơi nhíu hai mắt lại nhìn...Tên tiểu bạch kiểm này mặc dù đang cười với mình nhưng ánh mắt lại một mực tập trung lên người Lâm Phỉ. Ánh mắt hắn quét lên quét xuống, tựa hồ như muốn nhìn xuyên qua lớp quần áo bach sắc của nàng...

Lâm Dịch có chút bất đắc dĩ...liếc mắt nhìn Lâm Phỉ, lại phát hiện ra cô nàng vẫn mang theo dáng vẻ tươi cười chết người như cũ, Lâm Dịch không biết làm thế nào chỉ âm thầm lắc đầu.

Hắn đương nhiên sẽ không vì đối phương mà nảy sinh ra tức giận làm gì...Hắn và Lâm Phỉ hiện nay đều là cường giả Hư Thần Cảnh, đối phương chỉ là một tên lục giai mà thôi, thật đúng là không đủ tư cách để Lâm Dịch tính toán làm gì.

Chỉ có điều đang diễn trò thì phải diễn cho đạt...Lúc này hắn đang đóng giả Dương Đích, ngang cấp bậc với đối phương, không thể làm ra sắc mặt hòa nhã được. Nhất là khi đối phương trước mặt mình lại làm ra cái trò "Làm càn khiêu khích" trên người nữ nhân của mình.

Vì vậy, ngữ khí Lâm Dịch có chút lãnh đạm, nhàn nhạt đạm nhiên nói:

- Các hạ là ai?

Nghe được tâm tình bất mãn trong lời nói của Lâm Dịch, tên mặt trắng nhỏ kia lúc này mới nhìn về phía Lâm Dịch, ha hả cười nói:

- Thất lễ rồi...Thất lễ rồi...Bổn nhân tự giới thiệu một chút. Ta là trưởng lão Mã Phái của Thủy Vân Phái tại Lâm Phong Hải Vực. Tại hạ may mắn được Chu trưởng lão nhìn trúng, nên được phân cho thiệp mời...Các hạ hẳn là Dương đại nhân phải không?

Thủy Vân Phái tại Lâm Phong Hải Vực, đương nhiên là Lâm Dịch không biết đến. Dù sao thì hắn cũng từ Phù Du Hải Vực đến Lâm Phong Hải Vực...Nếu như là ở Phù Du Hải Vực thì Lâm Dịch còn có thể xem qua quyển ngọc giản, nhiều ít cũng sẽ có một chút ấn tượng. Nhưng tại Lâm Phong Hải Vực thì ngoại trừ Bách Nguyên Tông ra, các môn phái khác hắn không biết đến một chút nào.

Chỉ có điều lúc đối phương tự giới thiệu, trên mặt lộ ra vẻ tự hào nhàn nhạt, có lẽ cũng là thế lực không kém.

Nhưng mà thế lực không kém ở đây cũng chỉ so sánh với những tên không môn không phái mà thôi. Phía sau Lâm Dịch hiện nay có đệ nhất ngạnh sơn Bách Nguyên Tông làm chỗ dựa, Lâm Dịch cũng không cho rằng tên tiểu bạch kiểm kia dám tỏ thái độ gì với mình lúc này.

Nhàn nhạt nhìn thoáng qua hắn, Lâm Dịch hơi chắp tay cho có lệ rồi nói:

- Nguyên lai là Mã trưởng lão, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu...Nếu như không có việc gì thì mời Mã trưởng lão tiếp tục ở đây. Ta có việc đi trước một bước.

Nói xong, Lâm Dịch hơi quay đầu lại cười nói:

- Phỉ nhi, chúng ta đi thôi.

Lâm Phỉ nghe được lời nói của Lâm Dịch, nhất thời trên mặt lại phóng xuất ra dáng vẻ tươi cười...Tên tiểu bạch kiểm vẫn đang nhìn Lâm Phỉ từ trên xuống dưới, lập tức sắc mặt đỏ bừng lên, con mắt nhìn Lâm Phỉ lúc này đã trừng lớn, lộ ra thần sắc si mê.

Thấy Lâm Phỉ thản nhiên cười đi theo Lâm Dịch đi ra ngoài, tên mặt trắng nhỏ Mã Phái nhất thời nóng nảy, vội vã hô to:

- Đại nhân, xin dừng bước.

Lâm Dịch bất đắc dĩ hung hăng liếc mắt nhìn Lâm Phỉ. Nàng lè lưỡi ra cười, lộ ra biểu tình vô tội, thực sự làm cho người ta muốn tức cũng không tức được.

Dừng lại cước bộ, Lâm Dịch hơi quay đầu lại hỏi:

- Mã đại nhân, còn có chuyện gì vậy?

Tên Tiểu bạch kiểm vội vã bước tới vài bước, đi đến trước mặt Lâm Dịch, ha hả cười nói:

- Mã mỗ vốn kính ngưỡng Dương đại nhân từ lâu, vẫn muốn kết giao một phen với Dương đại nhân, đáng tiếc là chưa có dịp. Lúc này đây thật vất vả mới có cơ hội gặp được Dương đại nhân, làm sao có thể để cho Dương đại nhân cứ bỏ đi như vậy được?

Nói đến lúc cuối, tên Tiểu bạch kiểm cảm giác mình có chút hài hước, vội vàng nở ra một nụ cười vui đùa.

Lâm Dịch bất đắc dĩ trong lòng, trợn mắt lên nhìn đối phương. Rõ ràng là thèm nhỏ dãi mỹ sắc của Phỉ nhi, làm sao có thể tin được lời nói của đối phương như vậy được.

Nhưng rồi Lâm Dịch lập tức có chút buồn cười. Một tên thực lực Lục giai Thiên vị cảnh, cư nhiên đối với một người có thực lực đã vượt qua Hư Thần Cảnh, nổi lên sắc tâm với cường giả Thần cấp. Tên này đúng là làm cho mình không thể tức giận được.

Lâm Dịch không mặn không nhạt, hơi chắp tay nói:

- Được đại nhân nhìn trúng mỗ, mỗ vô cùng cảm kích. Nhưng mỗ sợ rằng không thể nói chuyện cùng đại nhân được. Chung quy vẫn phải đi gặp trưởng bối trong sư môn trước, thực sự xin lỗi.

Nói xong, Lâm Dịch cũng không chờ Mã Phái lúc này đang dại ra, chưa kịp lấy lại tinh thần. Hắn nhìn Lâm Phỉ một chút, hai người liền bay lên trời, đi tới phía một tòa phù phong trên không trung. Mục đích của hắn đến đây là để cứu người. Hiện tại phải tìm hiểu rõ địa phương này, tìm nơi tọa lạc của Lang Sa, cũng không có thời gian đâu mà dây dưa cùng tên Tiểu bạch kiểm kia.

Chương 1060: Tổng bộ Bách Nguyên Tông. (3)

Cho đến tận lúc hai người hoàn toàn đi khuất, Mã Phái mới thở ra một hơi thật dài. Khi nãy, ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lâm Dịch và Lâm Phỉ, đương nhiên tiêu điểm của hắn chỉ là hình bóng xinh đẹp của Lâm Phỉ mà thôi.

- Nữ nhân này, chẳng lẽ hắn lại muốn dâng lên cho Chu trưởng lão sao?

Mắt thấy sự tình phát sinh, tất cả mọi người xung quanh đều suy đoán như vậy trong lòng, trong mắt mỗi người đều dâng lên sự ước ao. Đương nhiên, bọn họ cũng chỉ nghĩ trong lòng như vậy mà thôi. Đệ tử Bách Nguyên Tông có thể thảo luận chuyện của sư thúc, sư bá, sư tổ, thậm chí là thái sư tổ, dù sao đó cũng là chuyện sư môn Bách Nguyên Tông. Nhưng nếu là ngoại nhân đàm luận chuyện của họ thì...Chỉ sợ chuyện đó cũng không phải là chuyện đơn giản nữa rồi.

- Các vị đại nhân, mời đi qua bên này.

Đúng lúc này, tên đệ tử tứ giai phụ trách đăng ký cung kính mở miệng nói. Dù sao ở đây cũng là tổng bộ Bách Nguyên Tông, ngoại nhân không thể tùy ý đi lại. Lâm Dịch và Lâm Phỉ là đệ tử Bách Nguyên Tông, tất nhiên không bị gò bó như vậy, những người khác thì phải tuân theo quy củ. Trong môn phái lớn nhất Lâm Phong Hải Vực này, cũng không cho phép bọn họ tùy ý làm càn.

Mã Phái có chút thất vọng, nhìn thoáng qua tòa phù phong đối diện, nơi mà hai người Lâm Dịch và Lâm Phỉ vừa bay tới. Hắn khẽ thở dài một tiếng, xoay người đi vào trong đội ngũ chung với đám khách nhân.

Phân Khách Phong nằm trên không trung, cách vài dặm phía sau Nghênh Khách Phong. So sánh với Nghênh Khách Phong thì nó nhỏ hơn rất nhiều. Khi Lâm Dịch và Lâm Phỉ bước lên Phân Khách Phong, ánh mắt hơi nhìn ra xung quanh một chút, đại khái toàn bộ khung cảnh đều lọt vào trong tầm mắt.

Tổng cộng có ba tòa truyền tống trận, trên mỗi tòa truyền tống trận đều có hai gã ngũ giai đệ tử canh gác hai bên.

Khi thấy Lâm Dịch và Lâm Phỉ xuất hiện, thần sắc mấy tên ngũ giai đệ tử trở nên nghiêm chỉnh hơn, lập tức cung kính hành lễ nói:

- Ra mắt sư thúc.

Lâm Dịch hơi run lên một chút, xem ra danh khí tên Dương Đích này thật ra không nhỏ chút nào. Không ngờ những tên đệ tử ở tổng bộ này đều nhận ra hắn. Chỉ có điều sau khi nghĩ kỹ lại, hắn cũng hiểu được. Hôn lễ lúc này đang diễn ra, người thúc đẩy nó phải nói chính là Dương Đích, kể cả lúc trước không có danh vọng gì thì lúc này cũng sẽ trở nên nổi danh. Điều này cũng có thể dễ dàng lý giải. Giống như cái tên Mã Phái kia, lúc trước đó thì hắn làm sao mà biết được ai là Dương Đích?

Hơi gật đầu, Lâm Dịch nói:

- Chu sư tổ đang ở địa phương nào? Ta muốn đi thỉnh an sư tổ.

Hiện nay, Dương Đích được Chu Trí Lâm trưởng lão rất coi trọng, mấy tên ngũ giai đệ tử cũng sợ đắc tội với hắn. Nghe được lời Lâm Dịch hỏi, một gã ngũ giai đệ tử vội vàng cung kính trả lời:

- Mấy vị trưởng lão hiện nay đang ở Dưỡng Tâm Phong. Mời sư thúc đi sang bên này, đệ tử sẽ đưa người tới đó.

Lâm Dịch khẽ gật đầu, cùng đi với Lâm Phỉ bước vào tòa truyền tống trận. Mà lúc này mấy tên đệ tử mới chú ý tới Lâm Phỉ đi theo phía sau Lâm Dịch, cả đám nhất thời đều hơi ngẩn ngơ.

Cũng may là bọn họ cũng biết tính tình keo kiệt, nhỏ mọn của Dương Đích, ngay lập tức đã cúi đầu xuống, không dám tiếp tục nhìn lâu. Sau đó một tên đệ tử dẫn hai người lên một tòa truyền tống trận. Một trận quang mang lóe lên, hai người liền biến mất khỏi nơi này.

Tiếp tục mở mắt ra, hai người chỉ cảm thấy linh lực ba động cường liệt đầy rẫy khắp trong không khí. Lâm Dịch đảo mắt nhìn, lọt vào trong tầm mắt là một tòa phủ đệ rộng rãi, khí thế. Trên đại môn của tòa phủ đệ viết ba chữ "Dưỡng tâm các" thật lớn tỏa ra khí thế uy nghiêm.

Linh khí lượn lờ, hình thành nên từng đạo yên vụ bạch sắc, nhìn qua vô cùng thần kỳ, đẹp mắt.

- Ra mắt sư thúc.

Bên tai Lâm Dịch và Lâm Phỉ vang lên tiếng thăm hỏi ân cần. Hai người quay đầu nhìn lại thì thấy chính là một tên ngũ giai đệ tử trông coi tòa truyền tống trận. Lâm Dịch hơi gật đầu, khẽ ừ một tiếng, sau đó đánh mắt với Lâm Phỉ bên cạnh, hai người liền hướng về phía trong phủ đệ đi tới.

Đại môn của phủ đệ đang mở ra, trên cửa là một bức hoành phi hồng sắc, trên đó ghi bốn chữ lớn "Thiên tác chi hợp.

Sau khi tiến nhập vào trong, nhất thời từng đợt thanh âm xôn xao truyền tới, chỉ thấy rất nhiều đệ tử Bách Nguyên Tông đang bận rộn qua lại sắp đặt mọi thứ.

Hóa ra mọi người đang chuẩn bị cho hôn lễ.

- Dịch ca, hiện tại chúng ta làm gì?

Lâm Phỉ hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh, mở miệng hỏi.

Lâm Dịch hơi nhíu mày một chút, nhìn xung quanh suy nghĩ rồi nói:

- Tình hình này thì không tránh khỏi phải tiếp xúc với vài người. Dù sao thì những người này còn nắm giữ chỗ cửa ra vào Bạch Đế đại lục. Chúng ta đi tìm Lang Sa trước, ngoài ra còn phải hỏi chuyện đó nữa.

Lâm Phỉ cũng không có ý kiến gì, sau khi gật đầu lại hiếu kỳ nhìn quanh bốn phía.

Trong khi đang bận rộn, đám người đệ tử Bách Nguyên Tông nhìn thấy Lâm Dịch, vội vã khom mình hành lễ. Lâm Dịch cũng khẽ gật đàu đáp lại.

Trong tòa phủ đệ này, đình đài lầu các, ao suối, cây cỏ, thảm cỏ xay cùng với một ít cây cối, còn có xuất hiện một ít điểu thú hiếm có mỹ lệ, thực sự rất đẹp mắt.

Dưỡng Tâm Các này mang tên là các, nhưng lại là địa phương các trưởng lão chuyên dùng để ở, quy cách tất nhiên không nhỏ.

- Trước tiên ta nhìn xem có thể tìm Lang Sa hay không.

Lâm Dịch nhẹ nhàng nói, sau đó thần thức nhất thời tỏa ra xung quanh tìm kiếm.

Thần thức bảy tên cường giả Hư Thần Cảnh đều xuất hiện trong đầu Lâm Dịch, bọn họ cũng không phải là ở cùng một chỗ, mỗi người ở một địa phương khác nhau.

- Dịch ca, còn có một cường giả Ngưng Thần kỳ.

Lúc này Lâm Phỉ đột nhiên mở miệng nói.

Lâm Dịch khẽ cau mày, nhất thời hắn cũng phát hiện ra, trong bảy thần thức, có một thần thức cực kỳ cường đại, cũng chỉ yếu hơn bản thân mình một chút mà thôi. Chắc hẳn chính là cái tên cường giả Ngưng Thần kỳ kia.

Không dám quá mức tập trung thần thức chú ý đến hắn, Lâm Dịch hướng thần thức lưu ý đến những tên đệ tử tứ giai. Lang Sa mới phi thăng lên Thiên giới, chắc hẳn đã đạt được trình độ tứ giai Thiên vị cảnh. Nếu hôn lễ được cử hành tại địa phương này, nói không chừng nàng cũng sẽ ở đây.

Nghĩ như vậy, thần thức của Lâm Dịch bắt đầu quết nhìn xung quanh.

Một lát sau, thần thức của hắn lưu lại trên ba địa phương.

Ba địa phương này đều ở sâu phía trong Dưỡng Tâm Các. Sở dĩ Lâm Dịch chú ý đến những nơi đó là vì những đệ tử tứ giai ở đó nửa ngày cũng không di chuyển đi đâu cả. Lang Sa hiện này cũng có thể đang bị cưỡng chế. Nghĩ đến tên Chu Trí Lâm như vậy, làm sao có thể để cho Lang Sa được đi lại tự do?

Trong đó có một vị trí gần nơi này nhất, ước chừng khoảng cách trên dưới một dặm. Bởi vì còn có lầu các che chắn, phòng ốc cũng rất nhiều cho nên hai người Lâm Dịch cũng không nhìn thấy được trực tiếp. Nơi này có ba người đệ tử tứ giai, mà Lâm Dịch chú ý vẫn chưa có ai di động một chút nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK