Mục lục
[Dịch] Chung Cực Truyền Thừa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà hai người đi cùng hắn không dám nói gì, ngay cả liếc nhìn cũng không dám.

- Kéo ra ngoài đi.

Liền xoay người trở lại vị trí của mình.

Hai gã giám sát nơm nớp lo sợ đi tới, mang theo thi thể của tên giám sát đồng bạn kéo ra ngoài.

Tên nam tử trung niên được gọi là Hi Nhĩ kia lúc này mới giương mắt ra, thản nhiên nói:

- Một người tiến vào đây, nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì.

Theo âm thanh của hắn rơi xuống, không bao lâu, bên ngoài có một tên giám sát lập tức đi vào.

Có giáo huấn của tên giám sát trước đó, người giám sát này lộ ra thần sắc cực kỳ cẩn thận và chú ý, trực tiếp quỳ rạp xuống đại đường. Cung kính nói:

- Hi Nhĩ đại nhân... Có người bên ngoài đột kích...

Bỗng nhiên sắc mặt Hi Nhĩ biến đổi, lập tức từ vị trí đứng lên, nói ra:

- Đến mấy người? Thực lực như thế nào?

Tên giám sát này không dám lãnh đạm, lập tức trả lời:

- Cụ thể đến mấy người thì không rõ lắm, bọn thủ hạ chỉ nhìn thấy một người, thực lực rất mạnh!

Ánh mắt của Hi Nhĩ lộ ra hàn quang, nói:

- Rất mạnh là mạnh như thế nào?

Tên giám sát này cảm thấy mồ hôi lạnh ước đẫm lưng áo của hắn, vấn đề Hi Nhĩ hỏi hắn không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể nói:

- Cái này, cái này... Tiểu nhân không biết nên hình dung thế nào.

Hi Nhĩ nghe xong liền hừ lạnh nói một tiếng:

- Không biết hình dung như thế nào? Vậy ta nuôi dưỡng ngươi dùng vào việc gì bây giờ?

Không để ý tới lời cầu xin tha mạng của tên giám sát, tên Hi Nhĩ này tiếp tục ra tay lần nữa, lại một tên giám sát nữa chết ở chỗ này.

- Loại địa phương này tại sao lại có người ngoài tới xâm lấn chứ?

Dù sao ở trong chỗ này đều có thể xem là lãnh đạo cao cấp nhất, thân phận so với đám giám sát ở tầng dưới chót rất khát biệt, nghe được có người nói ra nghi vấn này, với tính cách hỉ nộ vô thường của Hi Nhĩ cũng không có bộc phát.

- Quản hắn khỉ gì vì cái gì? Giết là được!

Một tên khác cũng không rõ có đầu óc hay không, cứ thế nói ra.

- Đại nhân, lai giả bất thiện, chúng ta nên đi xem mới tốt.

Một gã thanh niên ngồi ở vị trí bên phải của hắn mở miệng nói ra, hắn là người duy nhất ở trong này mà ở bên cạnh không có nữ tử, tướng mạo cũng rất thanh tú, trên người có một cổ khí tức lạnh nhạt.

Hình như Hi Nhĩ đối với lời này của hắn rất tin phục, nghe hắn nói như vậy, cũng gật đầu, đôi mắt hẹp dài, trong đôi mắt híp lại hiện ra hàn quang, nói ra:

- Ta đúng là muốn nhìn, đối phương có gì ghê gớm?

Nói xong đứng dậy, nói:

- Theo ta ra ngoài.

Đi theo sau lưng Hi Nhĩ, năm mươi tên cao tầng lãnh đạo đi ra ngoài, chúng đã đi ra khỏi phòng rồi, những tiếng khóc của nữ nhân trong phòng, vẫn tiếp tục vang lên.

Thời điểm Lâm Dịch đi tư trong sơn động ra, những người thọ mỏ ban đầu ở đây cũng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, sau khi Lâm Dịch đi ra khỏi cửa động, lập tức toàn bộ những thợ mỏ ở đây quỳ rạp xuống, thần sắc kích động hô:

- Đa tạ ân cứu mạng của đại nhân, đa tạ ân cứu mạng của đại nhân a!

Số lượng thợ mỏ ở đây cũng đã ngoài mấy trăm người, hôm nay nhiều người như vậy đồng loạt quỳ rạp xuống thi lễ trước mặt Lâm Dịch, lập tức làm cho nộ khí đã tiêu tán gần hết của Lâm Dịch biến mất toàn bộ.

Sau một lúc lâu mới kịp phản ứng, lập tức có chút luống cuống tay chân nói:

- Tất cả các vị đại thúc làm cái gì vậy? Nhanh đứng lên đi!

Nhưng nhân số quá nhiều, mà hiển nhiên những người thợ mỏ ở đây có lòng biết ơn với Lâm Dịch vô cùng sâu sắc, Lâm Dịch nâng dậy một người, lại tiếp tục quỳ xuống, nâng dậy người kia, người này lại quỳ xuống, luống cuống tay chân, hắn làm không có chút hiệu quả nào.

Cuối cùng Lâm Dịch chỉ có thể bất đắc dĩ nói:

- Ta biết rõ các vị cảm kích ta, nhưng có cần phải như vậy không? Với tuổi của các vị, đã là trưởng bổi của ta, ta thật sự không nhận nổi cái lễ này đâu, xem ra ta phải quỳ trả lễ thôi.

Nói xong giống như muốn quỳ xuống.

Chúng thợ mỏ nghe Lâm Dịch nói như vậy, cảm kích trong nội tâm tăng lên thêm mấy lần, nhưng nhìn thấy biểu lộ bất đắc dĩ và muốn quỳ xuống của Lâm Dịch, lập tức giật mình, vội vàng đứng lên:

- Chúng ta, chúng ta...

Khóe miệng của Lâm Dịch hiện ra bộ dáng tươi cười như đã thực hiện được, sau đó mới nói:

- Có lời gì đợi lát nữa nói sau, các vị biết nơi cao tầng của những tên giám sát này ở đâu không?

Nghe Lâm Dịch hỏi như vậy, những thợ mỏ này cũng đã nhìn thấy bổn sự của Lâm Dịch lúc đuổi giết đám giám sát kia, lập tức biết rõ suy nghĩ của hắn, nhưng khác với bọn Lôi Cách là, bọn họ đối với Lâm Dịch tràn đầy tự tin.

- Ta biết rõ, ta biết rõ...

Tiếng trả lời ầm ĩ vang lên bốn phía, xem ra những thợ mỏ này đều mong muốn làm chút chuyện gì đó để giúp đỡ Lâm Dịch.

Nhưng quá ầm ĩ làm cho Lâm Dịch quá sững sờ, ánh mắt quét nhìn một nam tử trung niên gầy gò ở gần với hắn nhất, nói ra:

- Đại thúc, ngươi biết không?

Hiển nhiên trung niên này đối với việc Lâm Dịch việc nói chuyện với mà cảm thấy phi thường kích động, trong gương mặt màu đen kia xuất hiện màu ửng đỏ do kích động, liên tục nói:

- Đại nhân, ta biết rõ, ta biết rõ.

Lâm Dịch gật gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn những thợ mỏ khác:

- Các vị đại thúc khác trước hết chờ ở chỗ này được không? Sau khi Lâm Dịch đi giải quyết những tên đó, sẽ mang mọi người rời đi!

Tiếng hoan hô vang lên khắp bốn phía, mà Lâm Dịch thì nhìn trung niên gầy gò kia gật đầu, dưới sự dẫn dắt của trung niên này, những thợ mỏ khác nhường lối cho bọn họ đi ra ngoài.

Từ trong căn phòng lớn nhất trong doanh địa đi tới, một tiếng hoan hô cực lớn từ xa xa truyền vào trong tai của đám cao tầng trong doanh địa.

Con mắt nhỏ hẹp của Hi Nhĩ, trong đôi mắt híp lại của hắn hiện ra hàn quang, trong khóe miệng xuất hiện nụ cười tàn khốc và bộ dáng điềm nhiên, nói:

- Động tác thật nhanh a!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK