Mục lục
[Dịch] Chung Cực Truyền Thừa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi ngồi trong chốc lát, Lâm Dịch đứng dậy nói ra:

- Khương lão sư... Đệ tử muốn về nhà trước để xem thế nào.

Khương Phàm sững sờ, nhìn thấy biểu lộ trên mặt của Lâm Dịch có chút mất mát, không khỏi thở dài một tiếng... Dù sao đối phương cũng chỉ là một hài tử mười sáu tuổi mà thôi. Cao hứng bừng bừng về nhà đoàn tụ với người thân, nhưng lại nghe được tin tức người nhà tha hương, trong nhất thời khó mà tiếp nhận được chuyện này cũng là bình thường.

Vì vậy Khương Phàm gật gật đầu, nói:

- Vậy ngươi đi đi. ta sẽ không đi theo ngươi, lập tức chuẩn bị cơm, chút nữa ngươi phải quay trở lại Vũ Môn dùng cơm a.

Lâm Dịch không nói gì chỉ gật đầu, cầm theo cái bao đi ra ngoài.

Về đến nhà, của nhà đóng chặt, vừa nhìn là biết bọn người Lâm Cường đã rời đi được một thời gian ngắn, trên cửa đã đọng lại một tầng bụi hơi mỏng.

Từ trong lồng ngực lấy ra một cái chìa khóa nhà, quả nhiên ổ khóa nhà vẫn không đổi, Lâm Dịch liền đi vào.

Trong nhà có chút lạnh lẽo, bày trí so với lúc Lâm Dịch rời đi cũng không có thay đổi, cái ghế trên đại sảnh, tranh chữ trên vách tường vẫn nằm ở vị trí cũ, nhưng sắc mặt của Lâm Dịch vẫn phát hiện, bức họa của mẫu thân ở chánh đường đại sảnh đã biến mất, xem ra là phụ thân đã lấy mang đi.

Mang theo tâm tình ảm đạm, Lâm Dịch đi thằng vào gian phòng của mình.

Trong phòng bài trí cũng không có biến hóa, ga giường đệm chăn như trước, cửa tủ quần áo vẫn đóng chặt lại.

Mở tử quần áo ra, bên trong đều là quần áo của mình tràn ngập, xem ra phụ thân và Lâm Yến vì giảm bớt gánh nặng, cũng không có mang quá nhiều hành lý, huống hồ, đồ vật cũng là của mình, bọn họ mang đi cũng không có dùng làm gì.

Liếc nhìn trang phục tu hành màu đen khi còn bé của mình, Lâm Dịch không khỏi bùi ngùi liền cầm nó lên, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái.

Bàn tay bắt đầu trầm xuống, nhớ tới biểu lộ năm đó của mình khi lần đầu tiên mặc bộ quần áo này mà miệng có chút đắng chát, đối lập với mình bây giờ đã là Thương Môn cường đại. Lâm Dịch không khỏi có chút cảm khái... Thời gian trôi qua thật nhanh.

Lại nhìn bốn phía quanh nhà, trừ khuyết thiếu nụ cười như chuông bạc của nha đầu Yến nhi và nụ cười ôn hòa của phụ thân ra, tất cả mọi thứ trong nhà không có gì thay đổi cả.

Đột nhiên Lâm Dịch có cảm giác không hiểu thấu khi lỗ mũi có chút cay cay. Vội ngẩng đầu lên, ngăn không cho nước mắt chảy xuống. Sau nửa ngày sau, hít một hơi thật mạnh, sau đó đi ra ngoài, cái bao trong tay cũng để trong nhà, hắn chỉ mang theo Kim Hành tạp và miếng Tử Sắc Ma Đằng Tử Liên huy chương.

Nhắm thẳng cửa ra vào, Lâm Dịch một lần nữa trở lại Vũ Môn.

Sau đó là một hồi chiêu đãi nồng nhiệt sự trở lại của Lâm Dịch từ phía dân chúng.

Nói ra cũng không cần phiền toái như vậy, dù sao Lâm Dịch cũng từ Hi Mạn trấn đi ra, cho nên rất quen thuộc với toàn bộ dân chúng trong Hi Mạn trấn, ở chỗ này đều là bạn chơi nối khố của hắn, hơn nữa cũng đều là trưởng bối của hắn cả, để cho trưởng bối chiêu đãi hậu bối như thế này, nói như thế nào cũng cảm giác có chút là lạ.

Sở dĩ làm như vậy, kỳ thật đều do Khương Phàm an bài, khi thấy Lâm Dịch từ trong nhà trở lại Vũ Môn, biểu lộ có chút ngơ ngác, Khương Phàm liền quyết định làm như vậy, mục đích đương nhiên là muốn xua tan tĩnh mịch và thất lạc trong lòng của Lâm Dịch, mặc dù không biết hiệu quả như thế nào, ít nhất phần tâm ý này rất đáng giá.

Lâm Dịch đáng thương vốn không biết nên nói chuyện thế nào, hồi còn là hài tử hắn có chút tinh nghịch, nhưng trải qua nhiều năm tu hành tĩnh mịch một mình, làm cho tính tình vốn không sáng sủa biến thành hướng nội, tiếp thu chiêu đãi nhiệt liệt như thế này, làm cho hắn chỉ có thể ngây ngốc gãi gãi đầu, nhưng lại không biết tỏ vẻ như thế nào.

Cũng may Hi Mạn trấn dân phong thuần phác, mọi người cũng đều là người quen biết, tuy nhiên mục đích là mời cơm người từ xa trở về như Lâm Dịch, nhưng kỳ thật cảm giác không phải là một lần trấn tụ hội hay sao? Tiếng cười nói khi uống rượu truyền từ xa xa, không khí rất là hòa hợp.

Thời gian kế tiếp, Lâm Dịch cũng không có trở về nhà của mình, mà ở cùng một với lão Lý tại Vũ Môn.

Ngày đó lão Lý đưa Lâm Dịch đi Thành Hi Á, quan hệ sư đồ của hai người cực kỳ sâu sắc. Lâm Dịch càng thêm kính trọng vị lão sư không muốn nhiều lời của mình.

Thời điểm lão Lý biết được Lâm Dịch đã đạt tới cấp bậc chiến sĩ Thương Môn cường đại, thần sắc trên mặt nhịn không được có chút chấn kinh, sau đó biến thành thần sắc vui mừng, thân là lão sư, còn có chuyện gì đáng vui mừng hơn chuyện đệ tử của mình tiến bộ chứ?

Bởi vì quan hệ với Lâm Yến, Lâm Dịch không khỏi sinh ra chút hứng thú với dị năng giả, trong lúc vô tình, liền hỏi lão Lý.

Không thể không nói, kiến thức của lão Lý cũng không phải Lâm Dịch có thể so sánh, tuy những kiến thức này học được từ trong sách vở, nhưng ở trong học viện, Lâm Dịch lại không có phát hiện qua bất cứ sách vở nào nhắc tới phương diện dị năng cả.

Lão Lý suy nghĩ một chút rồi nói ra:

- Dị năng, còn được gọi là Thuật, nhưng phân biệt trong đó cực kỳ đơn giản, tùy ý có được kim, mộc, thủy, hỏa, thổ năm loại nguyên tố chính là dị năng giả, hay còn được gọi là thuật giả, mà đại bộ phận dị năng giả, cũng là năm hệ này chiếm đại đa số, dù sao, cả thiên địa này đều do năm loại nguyên tố dị năng này dung hợp tạo thành mà.

- Nhưng trừ Ngũ Hành thuật pháp ra, còn có một ít chủng loại dị năng quý hiếm cổ quái, cũng không thuộc về bất cứ loại thiên địa nguyên tố nào, vì dụ như niệm lực, tâm linh... Mà bộ phận năng lực không thuộc về Ngũ Hành thuật pháp này, thì được xưng là dị năng, mà những người có năng lực này, được gọi là dị năng giả.

Lâm Dịch nghe vậy liền nói ra:

- Đệ tử đã hiểu, phân biệt ở trong đó, hình như cũng giống như việc phân biệt chủng loại ma thú a? Ngũ Hành thuật thú cũng phân biệt từ Ngũ Hành ma thú?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK