Mục lục
[Dịch] Chung Cực Truyền Thừa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi mặt ngoài hình cầu chạm vào bông tai bên tai trái, trong đầu Lâm Dịch ấm ầm một tiếng, đột nhiên một cổ năng lượng màu đỏ như nổ tung, trong khoảnh khắc nhồi vào toàn bộ đầu óc hắn.

- Cái này, đây là...

Lâm Dịch kinh hãi há to miệng, sững sờ nói không ra lời... Năng lượng màu đỏ, đây là năng lượng màu đỏ.

Lâm Dịch kinh hãi há to miệng, không đợi khi ý thức trở về thân thể hắn, cũng lúc đó, một cổ đau nhức kịch liệt như từ sâu trong cốt tủy, bỗng nhiên nổ tung trong khoảnh khắc, bao trùm lấy cả người hắn.

- Ah!

Lâm Dịch nhịn không được lớn tiếng kêu thảm thiết một tiếng, nhưng mà chợt, một cổ đau đớn cuồng bạo hơn, đột nhiên nổ bung từ sâu trong linh hồn, thanh âm của Lâm Dịch lập tức cứng ngắt, trong khoảnh khắc ngã lên mặt đất, bắt đầu không ngừng run rẩy. Trên đầu của hắn, thân trên cũng vì dùng sức chống lại cổ đau đớn kịch liệt đột nhiên xuất hiện này mà nổi gân xanh, mồ hôi to như hạt đậu hỗn hợp huyết thủy chui ra từ lỗ chân lông, chẳng qua mới một lát, thân thể của hắn đã biến thành huyết sắc

Lâm Cường nắm thật chặc nắm đấm, hai mắt chăm chú trừng mắt nhìn thân thể Lâm Dịch không ngừng run rẩy trên mặt đất, phảng phất như cổ đau đớn kia cũng tác dụng lên người hắn vậy, cắn chặt bờ môi đã chảy ra tơ máu, trên cánh tay càng lộ ra gân xanh, hắn cắn răng thật chặt, trong lòng lặng lẽ thì thầm:

- Rất nhanh sẽ tốt thôi... Chịu đựng... Chịu đựng...

Cũng lúc đó, lam sắc quang mang đại thịnh, thủy hệ lĩnh vực trong khoảnh khắc bao vây cả người Lâm Dịch, khiến thân thể hắn lơ lửng giữa không trung, nhưng mà nhìn ra, trạng thái của thủy hệ lĩnh vực kia cũng cực kỳ không tốt, lúc sáng lúc tối, lúc lớn lúc nhỏ, trên bích chướng màu xanh da trời lưu màu liên tục. Mà lúc này Lâm Dịch cũng sớm đã buông lỏng tay ra... Chỉ thấy cầu thể màu xanh da trời kia, lại như là đính vào trên lỗ tai Lâm Dịch vậy, tản ra màu xanh da trời chướng mắt.

Lâm Dịch lúc này đã sớm mất đi ý thức, vẻ đau đớn kịch liệt đến từ hai nơi cốt tủy và linh hồn, nhưng ngọn nguồn chân chính lại tìm không thấy... Chính vì đau đớn khó chịu như vậy, mồ hôi đã biến thành mồ hôi tương, trong một tầng dinh dính, đã có mang theo tơ máu màu đỏ ... Hai mắt Lâm Dịch nhắm nghiền, khuôn mặt thanh tú bởi vì đau đớn mà vặn vẹo, mồ hôi tương màu đỏ chui ra từ trong lỗ chân lông khiến cả người Lâm Dịch thoạt nhìn dữ tợn mà đáng sợ. Đã đến lúc này, thân thể của hắn bắt đầu run rẩy từng đợt, cái này không quan hệ ý thức, mà thân thể sau khi đau đợt đến cực hạn, tự động tiến hành một loại hành vi giảm bớt.

Đột nhiên, một đám vầng sáng màu đỏ đột nhiên từ trong cơ thể hắn bắn ra... Như bắn thân thể hắn ra một cái hố vậy, từ bên trong bắn thẳng ra, thời gian dần trôi qua, sợi thứ hai... sợi thứ ba... sợi thứ tư... Vô số sợi hồng sắc quang mang chỉ sau vài phút đã bắn ra từ trong thân thể, mà Lâm Dịch nguyên bản đã hôn mê lập tức bị cổ đau đớn kinh người này làm tỉnh lại hét thảm một tiếng.

Móng tay Lâm Cường đã sớm ấn thật sâu vào lòng bàn tay, máu tươi tuôn ra dạt dào, nhưng hắn phảng phất mất đi cảm giác vậy, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lâm Dịch. Nhưng, hai chân của hắn lại như đóng đinh tại chỗ vậy, sinh sinh đứng ở đó, lại không có dấu hiệu tiến lên.

Thời gian dần trôi qua, quang mang hồng sắc trên người Lâm Dịch đã biến mất... Tinh lam sắc lĩnh vực lúc này chỉ còn lại một tầng hơi mỏng, màu trong lĩnh vực phạm vi chưa đủ ba mét, máu tươi của Lâm Dịch đã lai láng khắp kết giới... Một giọt một giọt, thoạt nhìn có một loại yêu dị kinh tâm động phách, nhưng mà thân thể Lâm Dịch lại vẫn run rẩy một chút... Chỉ có điều, biên độ run rẩy đã không lớn bằng trước kia nữa....

Trán Lâm Cường đã sớm lộ ra gân xanh, mồ hôi giàn giụa, nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch, cắn chặt hàm răng, không tiến lên.

Đã đến lúc này, ý thức của Lâm Dịch đã hoàn toàn hôn mê rồi...

Bầu trời đá ló ra ánh sáng sớm mai, nhưng sự thống khổ của Lâm Dịch lại còn chưa kết thúc. Bất tri bất giác, Lâm Cường đã cứ đứng vậy nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch cả buổi tối rồi. Mà Lâm Dịch, cũng giằng co một buổi tối trong sự tra tấn không thuộc về mình này...

Cũng lúc đó một cổ hồng sắc quang mang sáng ngời đột nhiên lập loè, mà trong quang hoa màu đỏ sậm lại rất dễ khiến người khác chú ý, mà trong con mắt sáng ngời của Lâm Cường đã lập tức lộ ra thần sắc cuồng hỉ

- Dịch nhi.

Lâm Cường nhịn không được bật thốt lên hô lên, nhưng lập tức lại ngậm miệng lại, trong ánh mắt lộ ra vẻ cuồng hỉ, con mắt không chớp một cái nhìn vào Lâm Dịch lơ lửng trong lĩnh vực

Chỉ thấy sau khi đạo hồng mang kia nhấp nhoáng, bất quá một lát, Lâm Dịch vốn tản ra quang mang, biến thành bộ dáng bị quang mang bao phủ, bên trong Tinh lam sắc lĩnh vực, xuất hiện một tầng quang màng màu đỏ, bao vây Lâm Dịch lại.

Một màn kinh người xuất hiện... Chỉ thấy bộ vị vốn đã thành lỗ hổng trên người Lâm Dịch đột nhiên lấy tốc độ nhìn thấy được sinh trưởng lại. Mồ hôi tương màu đỏ bám bên ngoài thân thể Lâm Dịch, đã sớm biến thành một tầng vỏ bọc màu đỏ sậm rơi xuống từ trên người Lâm Dịch, rơi trên mặt đất, tựa hồ lĩnh vực đối với thứ này cũng không có biện pháp nào cả.

Thời gian dần trôi qua, biểu lộ vặn vẹo của Lâm Dịch đột nhiên trở nên khoan khoái dễ chịu, một cổ năng lượng khổng lồ ôn hòa tựa hồ đang chữa trị thân thể hắn, gân mạch đứt rời được nối lại từng cái một. Thời gian dần trôi qua, lĩnh vực nguyên bản sắp mất đi quang mang, cũng lại lần nữa khôi phục quang mang sáng ngời. Thời gian dần qua, rõ ràng biến thành so với thời điểm đỉnh phong còn sáng ngời hơn mấy phần.

Ba một tiếng vang nhỏ, cầu thể tản ra lam sắc quang mang chói mắt kia, lập tức biến thành một khỏa lam sắc cầu thể ảm đạm, đường vân tràn ngập lực lượng kì dị trên đó tựa hồ trong nháy mắt đã mất đi mị lực vốn có, thoạt nhìn gồ ghề, xấu xí vô cùng. Mà bông tai vốn phản xạ ra sâm bạch quang mang, kiểu dáng bình thường, lúc này, đã hoàn toàn thay đổi thành một bộ dáng khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK