Mục lục
[Dịch] Chung Cực Truyền Thừa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong ý thức hải vẫn là một mảnh hắc ám, trong một phiến bóng tối, một tầng năng lượng trong màu vàng mang theo một tia xanh da trời nhàn nhạt mà mông lung xuất hiện trong mắt Lâm Dịch, trong tầng năng lượng này là một hạt châu màu vàng ròng được một tầng bong bóng nhàn nhạt bao bọc. Lâm Dịch biết rõ, đây chính là linh hồn bổn nguyên của hắn.

Nhìn một tầng năng lượng màu vàng xen lẫn xanh da trời chung quanh hơi mỏng nhàn nhạt, Lâm Dịch lại âm thầm thở dài một hơi... Xem ra phải đợi một thời gian mới khôi phục lại được.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Lâm Dịch chủ động tiến vào ý thức hải của mình. Lúc trước khi ở trong rừng rậm, Lâm Dịch đã tiến vào vô số lần, đây cũng là nguyên nhân hắn biết được khỏa hạt châu màu vàng kia chính là linh hồn của mình. Lâm Dịch xưng là Linh Hồn Kim Châu.

Nếu như cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện ra, trên linh hồn chi châu chậm rãi xoay tròn được bao bọc trong một tầng bong bóng màu lam nhạt, hình như kéo ra vô số sợi tơ màu vàng rất nhỏ. Sợi tơ màu vàng kia theo thời gian chậm rãi dung nhập vào bong bóng màu xanh da trời ở chung quanh, sau khi bị bong bóng loại bỏ, lại biến thành một mảnh tơ dài hẹp kim thanh sắc, sau đó lại dung nhập vào trong tinh thần lực kim thanh sắc chậm rãi xoay quanh bong bóng màu xanh da trời, sau đó tinh thần lực kim thanh sắc vốn đơn bạc mà ảm đạm liền thoáng ngưng thực một phần, sáng ngời một phần.

Đương nhiên, quá trình này cực kỳ chậm chạp. Hơn nữa sự ngưng thực và sáng ngời của tinh thần lực kim thanh sắc cũng không phải mắt thường có thể nhìn thấy... Có thể tưởng tượng, tinh thần lực muốn hoàn toàn khôi phục lại trạng thái trước kia, không có có mười ngày nửa tháng thì không thể nào.

Sau khi biết tình huống của mình cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là có thể hoàn toàn khôi phục, ý thức của Lâm Dịch liền thối lui khỏi ý thức hải.

Mới vừa thoát ra, cảm giác suy yếu của đại não lại lần nữa kéo tới, khiến Lâm Dịch lại cảm thụ một hồi...

- Đến cùng cổ lực lượng kia là cái gì?

Lâm Dịch không khỏi có chút nghĩ mà sợ, cổ lực lượng kia, thật sự rất cường đại! Tuy rằng so ra còn kém năng lượng màu xanh da trời bị mình hấp thu lúc dị năng thức tỉnh, nhưng cũng là kém không xa. Tuy rằng không rõ vì sao vào một khắc cuối cùng cổ lực lượng kia vì sao lại lui lại... Nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đối với việc Lâm Dịch nhớ rõ cổ lực lượng kia.

Lập tức, Lâm Dịch mở mắt.

Lọt vào tầm mắt là một màn che tơ lụa màu lam nhạt, từ trên xuống dưới, bao Lâm Dịch vào trong đó. Lâm Dịch vất vả chịu đựng từng cổ cảm giác khó chịu từ đại não truyền đến, cảm thấy đây có lẽ là ở trong một căn phòng, một cổ mùi thơm thấm vào ruột gan đột nhiên chui vào trong mũi Lâm Dịch, khiến Lâm Dịch nhịn không được hít thật sâu vài hơi, lập tức ngây ngẩn cả người...

- Cái này, đây là phòng của nữ nhi sao? !

Đại não Lâm Dịch lập tức trống rỗng, sắc mặt càng trở nên hồng hồng. Từ nhỏ đến lớn... Phòng nữ hài duy nhất mà hắn tiến vào chính là của Lâm Yến và Thư Mộng đấy.

Lâm Yến tất nhiên không cần nhiều lời, thân là ca ca của nàng, Lâm Dịch tự nhiên có cơ hội đi vào. Mà Thư Mộng, chính là lúc Lâm Dịch còn rất nhỏ bọn hắn đã đến nhà nàng chơi giả trang, mà Lâm Dịch lúc ấy sắm vai chính là trượng phu của Thư Mộng nên có cơ hội vào một lần... Đến nay hắn còn nhớ rõ mùi thơm như thấm vào ruột gan trong phòng của Thư Mộng...

Nhưng mà lúc này chui vào trong mũi Lâm Dịch lại chân chính là mùi thơm của xử nữ! Cái này khiến Lâm Dịch lập tức mặt đỏ tới mang tai, không biết làm sao.

Hắn không biết, trong lúc hôn mê, sau khi lão giả không chịu trách nhiệm kia gọi Thủy Linh Lung tới, liền trực tiếp giao Lâm Dịch cho nàng, mà bây giờ trương học căn bản còn chưa khai giảng, lão sư quản lý kí túc xá của đệ tử lại chưa tới trường học, thêm vào lúc đó Lâm Dịch lại đang hôn mê... Nếu như giao hắn cho lão giả hồ đồ kia, Thủy Linh Lung mới phải lo lắng rồi! Rơi vào đường cùng nàng đành mang Lâm Dịch về nhà của mình. Dù sao, từ nay về sau, Lâm Dịch chính là thân truyền đệ tử của nàng.

Lâm Dịch giãy dụa ngồi dậy từ trên giường, đệm chăn đều là sợi tơ, sờ lên cực kỳ mềm mại. Sau khi vén chăn lên, Lâm Dịch âm thầm thở dài một hơi... Quần áo còn chỉnh tề mặc trên người mình, bất quá sắc mặt vẫn đỏ rực như cũ.

Xốc lên màn che tơ lụa màu lam nhạt, lọt vào trong tầm mắt chính là một gian phòng cực kỳ tinh xảo. Gian phòng cũng không lớn, ước chừng ba bốn mươi mét vuông. Ngoài cái giường lớn dưới thân Lâm Dịch ra, chỗ dựa vào tường còn bày một giá sách, trên giá sách chất đầy các loại sách vở.

Ở bên cạnh giá sách, là một cửa sổ không nhỏ, trước mặt cửa sổ, là một cái bàn đọc sách, trước bàn sách để một chỗ dựa lưng.

Trên vách tường chung quanh thì treo một vài bức tranh chữ, nhìn ra, chủ nhân của gian phòng này phi thường có thưởng thức. Một cây hoa màu tímLâm Dịch chưa từng thấy qua, đặt ở vị trí bàn gần cửa sổ.

Cả gian phòng lộ ra cực kỳ trang nhã mà thoải mái dễ chịu.

- Ngươi đã tỉnh rồi sao?

Một thanh âm nhu hòa vang lên, Lâm Dịch lập tức quay đầu lại, chỉ thấy ngoài cửa đi vào một nữ tử tuyệt mỹ mặc quần áo màu lam nhạt.

Mái tóc màu lam nhạt dài như như thác nước hơi chút xoăn lại, xõa xuống tấm lưng phẳng mềm mại, trán thật rộng, trên sống mũi cao thẳng mà thanh tú là một đôi con ngươi óng ánh như lam bảo thạch. Trên bờ môi thanh tú lộ ra sáng bóng nhàn nhạt, lộ ra cực kỳ thoải mái, có chút phác hoạ lên khóe miệng, làm cho nàng cả người thoạt nhìn cực kỳ hài hòa với nhau.

Nhìn thấy Lâm Dịch có chút ngơ ngác nhìn mình, Thủy Linh Lung không khỏi khẽ cười cười. Mà nụ cười này lại khiến sắc mặt Lâm Dịch lập tức có chút đỏ lên.

- Có cảm giác gì không thoải mái không?

Thủy Linh Lung rất là tự nhiên đi tới Lâm Dịch bên người, duỗi tay phải ra nhẹ nhàng sờ lên trán Lâm Dịch.

Lâm Dịch lại ngây ngốc để nàng sờ lên, sắc mặt càng lại càng đỏ lên như xuất huyết vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK