Mục lục
[Dịch] Chung Cực Truyền Thừa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vô số quang điểm sáng chói như tinh quang lóe sáng, gào thét bên tai hai người, vô cùng đẹp mắt. Đây là lần đầu tiên Lâm Phỉ nhìn thấy, tự nhiên vô cùng ngạc nhiên.

Lâm Dịch ngược lại không ngờ lúc này lại phi thường thuận lợi như vậy, lúc này mới có chút thở dài một hơi.

Nửa canh giờ lại trôi qua...

- Đường hầm không gian kia thật xinh đẹp!

Lâm Dịch vẫn y nguyên không có phục hồi tinh thần lại từ trong cảnh đẹp kia, cảm thán nói.

Lâm Dịch khẽ cười cười, ngẩng đầu nhìn bốn phía.

So với trước kia, tràng cảnh cũng không có gì cải biến. Vẫn là trời xanh mây trắng, ánh mặt trời và hải dương.

Tại Thiên Giới này, chín mươi chín phần trăm là Hải dương. Hơn nữa nhìn bề ngoài còn tương đối đặc biệt, đại bộ phận độ ấm đều không kém nhau quá xa. Cho nên cảnh sắc cơ bản cũng giống nhau.

- Chỉ còn một cánh cửa cuối cùng là đến Bạo Loạn Tinh Hải rồi.

Lâm Dịch nghĩ đến trong nội tâm. Khẽ mỉm cười với Lâm Phỉ, nói:

- Chúng ta đi thôi.

Lâm Phỉ nhẹ gật đầu, hai người liền hóa thành hai đạo lưu quang, bay lên không trung.

Đồng dạng tìm một người, hỏi rõ phương hướng.

Lúc này, lộ trình xa xôi chỉ còn lại trọn vẹn bảy tám ức kilomet.

Bảy tám ức kilomet này, lấy tốc độ Lâm Dịch mà nói. Toàn lực phi hành, cũng cần hơn mười ngày để vượt qua. Huống chỉ bây giờ còn có Lâm Phỉ.

Bất quá cũng may, mấy ngày nay cũng không gấp. Mà đối với cảm ngộ Thiên Đạo, Lâm Dịch cũng cho rằng nên củng cố một chút, cho nên lúc này thả chậm tốc độ lại.

Thời gian ba tháng, từ chỗ này chạy tới phủ đệ Đế Quân tại Hải Vực này.

Dọc theo con đường này, Lâm Dịch và Lâm Phỉ ngày thì đi, tối thì trở về Hổ Thần cư, sau đó bắt đầu cảm ngộ Thiên Đạo.

Hôm nay, đối với lý giải Thiên Đạo, Lâm Dịch vẫn còn dừng lại ở mức độ bắt chước, nhưng muốn chính thức nhập môn cũng là một việc dễ dàng.

Lâm Dịch không ngừng nghĩ lại trận đại chiến giữa Tố Vân và Chu Khắc ngày đó, phân tích động tác hai người. Từ những cái lớn như quỹ tắc công kích của bọn hắn, quy củ động tĩnh cho đến những cái nhỏ như cơ thể bọn hắn run rẩy, biểu lộ khuôn mặt,...Sau đó không ngừng phân tích diễn biến trong đầu.

Không hề nghi ngờ gì, quá trình này rất buồn tẻ gian nan. Bất quá Lâm Dịch có thể bắt chước đối tượng. Cho nên hoặc nhiều hoặc ít đều có thể sử dụng một chút Thiên Đạo chi uy. Nhưng Thiên Đạo thuộc về hắn, lại không phải dễ dàng tìm được như vậy.

Rất nhiều cường giả Hư Thần Cảnh ngừng lại tại Luyện Cách kỳ, nguyên nhân chủ yếu chính là không tìm kiếm được Thiên Đạo của mình. Bởi vậy có thể tưởng tượng đây là một quá trình gian nan như thế nào rồi. Dù Lâm Dịch có thể bắt chước đối tượng, nhưng đây cũng không phải là một nhiệm vụ dễ dàng hoàn thành.

Mà về phần Hồng Trần Luyện Tâm hoàn kia. Hiện giờ Lâm Dịch không có tâm tư đi quản thứ này. Mặc dù nói thực lực càng mạnh, càng an toàn hơn tại Bạo Loạn Tinh Hải. Lâm Dịch cũng hiểu một ít đạo lý này. Nhưng hắn thật sự không có cách nào tĩnh tâm, chỉ có thể bất đắc dĩ trì hoãn.

Thời gian ba tháng, thoáng cái hai người cũng đã đi tới vị trí Truyền Tống Trận cuối cùng tại Tây Bắc Thiên này.

Đế Quân ở đây lại là một người hào sảng. Lâm Dịch đến, chỉ mấy câu hắn liền xưng huynh gọi đệ với Lâm Dịch. Khiến lúc dùng không gian Truyền Tống Trận cũng là cực kỳ dễ dàng.

Lâm Dịch nói đa tạ, sau đó liền dẫn Lâm Phỉ tiến nhập vào không gian Truyền Tống Trận.

Nửa giờ sau, hai người Lâm Dịch đã đi ra.

Vừa mới đi ra từ đường hầm không gian. Lâm Dịch lập tức cảm giác được một cỗ cảm giác nặng nề không nói nên lời, thẩm thấu toàn bộ bầu trời này!

Ánh mắt Lâm Dịch lập tức nhìn về phía đông, trong mắt hắn có chút lóe ra hàn mang nhàn nhạt.

- Rốt cục đã đến Bạo Loạn Tinh Hải rồi!

Lâm Dịch nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía đông.

Một cổ khí tức áp lực phô thiên cái địa như đã tồn tại trăm triệu năm từ bên kia thẩm thấu quá, lấy tu vị của Lâm Dịch cũng ẩn ẩn có cảm giác khó chịu. Mà Lâm Phỉ bên người Lâm Dịch lại lấy bàn tay nhỏ bé che ngực lại, đôi mi thanh tú nhíu chặt.

- Dịch ca, nơi này...Thật quỷ dị...

Lâm Phỉ cố gắng điều chỉnh hô hấp một chút, sau đó mở miệng nói. Trong mắt, ẩn ẩn lộ ra một tia lo lắng.

Nàng tự nhiên biết rõ, Lâm Dịch từ xa như vậy cũng có thể cảm nhận được chỗ phát ra khí tức quỷ dị, tự nhiên lo lắng rồi.

Lâm Dịch thu hồi ánh mắt, quay đầu hơi cười với Lâm Phỉ, lập tức nói:

- Yên tâm đi. Không có chuyện gì đâu, nàng về Hổ Thần Cư trước đi.

Lâm Phỉ nhíu mày do dự một chút, cuối cũng cùng hiểu dù mình có ở bên người Lâm Dịch cũng chỉ tăng thêm gánh nặng cho hắn thôi. Sau khi suy nghĩ một chút liền khẽ gật đầu, lo lắng nói:

- Chàng cũng phải cẩn thận đấy.

Lâm Dịch gật đầu cười, cầm bàn tay nhỏ bé của Lâm Phỉ, sau khi một hồi ngân mang lóe lên, Lâm Phỉ liền biến mất vô tung vô ảnh.

Sau khi đưa Lâm Phỉ vào Hổ Thần Cư, dáng cười của Lâm Dịch mới thu lại, ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía đông.

Tuy rằng đã sớm nghe nói Bạo Loạn Tinh Hải cực kỳ nguy hiểm, nhưng Lâm Dịch thật không ngờ, còn cách Bạo Loạn Tinh Hải xa như vậy rõ ràng đã cảm nhận được hào khí áp lực như thế, thoạt nhìn còn nguy hiểm hơn lời đồn nhiều a...

Bất quá mặc kệ nguy hiểm hay không, Lâm Dịch vẫn muốn đi một lần. Hít sâu một hơi, Lâm Dịch liền khuếch tán thần thức ra, hắn ít nhất phải xác định trước, chung quanh nơi này có người nào không.

Nhưng vượt ngoài dự liệu, trong phạm vi của thần thức, đừng nói là người, cho dù là động vật cũng không có! Phảng phất trong phạm vi một vạn km này cũng chỉ có mỗi mình hắn thôi vậy.

Lâm Dịch có chút nhíu mày, nhưng lập tức lại nghĩ đến, Bạo Loạn Tinh Hải này được xưng là nơi nguy hiểm hỗn loạn như Thiên Giới, ít người cũng rất bình thường a?

Nghĩ tới đây, Lâm Dịch cũng không nghĩ nhiều nữa, sau khi hít sâu một hơi, thân hình hóa thành một đạo lưu quang, bay về phía đông tràn ngập khí tức quỷ dị kia...

Tầng mây dày đặc trên đỉnh đầu không phải toàn bộ đều hắc ám, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác buồn bực như cự thạch ngàn cân ép lên ngực vậy.

Nước biển tựa hồ cũng đã không còn gào thét như bình thường, giống như một vũng nước đọng vậy, ngẫu nhiên lại có tảng đá màu đen lao ra từ mặt biển mang đến cho người khác loại không khí trầm lặng.

Lâm Dịch vừa bay vừa cau mày, toàn bộ nơi này như một vùng đất chết vậy, toàn bộ thiên địa cũng chỉ có thanh ầm sàn sạt của đá va vào nước biển, ngoài ra chính là sự yên tĩnh đến quỷ dị, khiến nhân tâm sợ hãi.

Lâm Dịch hít sâu một hơi, sau đó thở dài ra. Sau khi đẩy toàn bộ cảm giác buồn bực trong lồng ngực ra ngoài, lúc này hắn mới thấy dễ chịu một chút.

Động tác này hắn đã làm sáu lần rồi, nhưng có vẻ như vẫn còn phải tiến tục tiến hành thêm.

Tốc độ của hắn cũng không nhanh lắm, bảo trì tốc độ mỗi tiếng đồng hồ chừng ngàn km bay về phía đông. Thần thức một mực vây quanh bên người phạm vi ít nhất chục km để nếu có gì phát sinh thì hắn có thể chuẩn bị tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK