Mục lục
[Dịch] Chung Cực Truyền Thừa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các Thánh Giai khác nhất thời ngẩng đầu hướng nơi thanh âm phát ra nhìn lại, chính là vị trí chính giữa của khoảng đất trống này! Tên Thánh Giai kia đã hạ xuống mặt đất!

Chỉ nghe xoát xoát xoát hơn mười tiếng xé gió vang lên. Đám Thánh Giai nguyên bản đang huyền phù ở xung quanh, nhất thời tụ tập đến bên cạnh Thánh Giai kia.

- Hắn hình như thụ thương!

Lạp Cổ Kỳ và Khải Ni Cổ Lạp đuổi tới, liền nghe được Thánh Giai kia nói như vậy. Đột nhiên, hai người đồng thời đều hướng người nằm trên mặt đất nhìn lại.

- Lâm Dịch?

Bốn tiếng kinh hãi đồng thời vang lên! Lạp Cổ Kỳ không khỏi hướng phía hai thanh âm khác nhìn lại. Chính là Bạch Tiếu Thiên cùng với lão Thánh Giai Trương gia Nam Á kia!

Nhưng mà lúc này Lạp Cổ Kỳ lại khó hiểu Bạch Tiếu Thiên đại nhân và tên Thánh Giai kia làm sao lại biết Lâm Dịch. Lập tức trực tiếp hạ xuống bên cạnh Lâm Dịch, cúi đầu xem xét.

Chỉ thấy toàn thân Lâm Dịch đầy vết thương tích, y phục cũng bị phá thành mảnh nhỏ. Từng vết nứt nẻ xuất hiện trên người hắn, tiên huyết không ngừng chảy ra, sắc mặt tái nhợt tựa như giấy vàng! Trong ngực phập phồng cực kỳ yếu ớt tựa hồ tùy thời đều có thể chết đi!

Sắc mặt Lạp Cổ Kỳ nhất thời khẽ biến:

- Lâm Dịch!

Đột nhiên, chỉ thấy hai tay hắn nhất thời lóe ra hoàng sắc quang mang, đem Lâm Dịch hoàn toàn bao phủ ở bên trong. Thánh Giai khác thấy Lạp Cổ Kỳ tựa hồ cùng thiếu niên này quen biết, lập tức không có ngăn cản hành động của hắn.

Sau một lát, trên người Lạp Cổ Kỳ quang mang chậm rãi biến mất, biểu tình cực kỳ nghiêm túc. Hắn thông qua việc kiểm tra vừa rồi. Phát hiện trạng thái thân thể Lâm Dịch có thể nói là hỏng bét! Kinh mạch toàn thân, thậm chí nội tạng đều đã hoàn toàn tan vỡ! Nếu như không phải trong tim còn có một cổ năng lượng nhàn nhạt bao vây lấy, chỉ sợ lúc này sớm đã tử vong.

Đây tựa hồ là một cổ lực lượng vượt qua cực hạn thừa nhận của hắn, đột nhiên từ trong cơ thể hắn bộc phát ra.

- Giao cho chúng ta đi!

Một thanh âm lại vang lên bên tai Lạp Cổ Kỳ. Lạp Cổ Kỳ quay đầu lại, trên mặt nhất thời lộ ra thần sắc tôn kính, hơi khom người nói:

- Làm phiền ngươi, Bạch đại nhân.

Mở miệng nói chính là Bạch Tiếu Thiên. Bạch Tiếu Thiên nhẹ nhàng gật đầu, chợt xoay người nói:

- Ngạn Thanh, trị liệu cho tiểu tử này một chút.

- Dạ.

Sau một tiếng trả lời, một gã thanh niên tướng mạo thanh tú đi tới. Sắc mặt Lạp Cổ Kỳ nhất thời buông lỏng. Hắn lập tức nhận ra người thanh niên này. Trên thực tế, thanh niên thoạt nhìn tuổi còn trẻ, tên là Ngạn Thanh này, tuổi tác thực tế đã ngoài nghìn tuổi! Từ trước khi Lạp Cổ Kỳ trở thành Thánh Giai, hắn cũng đã trở thành Thánh Giai một đoạn thời gian rất dài. Mà hắn chính là Thánh Giai dị năng Quang Hệ, ở trên đại lục có danh xưng là Quang Hệ Thánh Giai Dị Năng Giả - Bạch Ngạn Thanh!

Chỉ thấy Bạch Ngạn Thanh lên tiếng trả lời đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh Lâm Dịch. Hơi quan sát một phen, sau đó, chỉ thấy con ngươi hắn nhất thời biến thành một màu thuần trắng. Một cổ quang mang màu trắng sữa nhất thời xuất hiện trên người hắn. Xung quanh, Thánh Giai lúc này đều cực kỳ tự giác tránh ra một chút. Chỉ thấy quang vựng Bạch Ngạn Thanh Bạch Ngạn Thanh theo thời gian chuyển dời càng lúc càng thịnh. Càng lúc càng lớn! Sau một lát, đem thân thể Lâm Dịch hoàn toàn bao phủ ở bên trong!

Chỉ thấy Lâm Dịch bị nhũ bạch sắc quang mang bao phủ, thân thể hơi chấn động, đột nhiên, cứ như vậy dần dần huyền phù! Sau một lát, một trận bạch mang nhất thời từ trên người hắn lóe ra! Chợt, chỉ thấy thân thể hắn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, nhanh chóng khôi phục lại. Từng vết nứt nẻ trên người hắn dần dần hợp lại, bạch sắc quang vựng rót vào ở trong thân thể hắn, chữa trị kinh mạch cùng với nội tạng đã hoàn toàn bị vỡ nát của hắn.

Sau hơn mười phút, nhũ bạch sắc quang mang trên người Lâm Dịch mới dần dần biến mất. Từ không trung chậm rãi hạ xuống mặt đất. Quang vựng trên người Bạch Ngạn Thanh cũng dần dần biến mất. Khi bạch sắc quang vựng hoàn toàn biến mất, sau đó con mắt Bạch Ngạn Thanh cũng khôi phục hắc sắc như trước. Lâm Dịch lẳng lặng nằm trên mặt đất. Vết thương trên người đã hoàn toàn khỏi hẳn. Nhìn qua tựa hồ không có bất cứ vấn đề gì.

Bất quá Lạp Cổ Kỳ vẫn hướng Bạch Ngạn Thanh nhìn lại, chờ đợi đối phương lên tiếng.

- Hoàn hảo, trị liệu tương đối kịp thời. Nếu như lại chậm một chút, ta cũng không có nắm chắc. Hiện tại thân thể hắn đã hoàn toàn được chữa trị. Chỉ là tinh thần lực của hắn tựa hồ tiêu hao sạch sẽ, cái này ta cũng không có cách nào, chỉ có thể chờ hắn tỉnh lại.

Bạch Ngạn Thanh lại quan sát Lâm Dịch một chút, sau đó, mới đứng dậy nói với Bạch Tiếu Thiên..

Bạch Tiếu Thiên gật đầu, chợt hơi ngẩng đầu hướng không trung nhìn lại, trên đỉnh đầu không có một đám mây, mà là một phiến trời xanh thẳm đến cực điểm.

- Đến tột cùng là phát sinh chuyện gì?

Một gã Thánh Giai nhịn không được lên tiếng hỏi. Toàn bộ Thánh Giai cũng không khỏi nhìn hướng Bạch Tiếu Thiên. Trong nhóm Thánh Giai này, Bạch Tiếu Thiên không thể nghi ngờ là thực lực và tư lịch đều là mạnh nhất. Dù sao, thời gian Bạch Tiếu Thiên thành danh, trong số những người đứng đây, có kẻ còn chưa sinh ra. Hoặc giả, Bạch Tiếu Thiên có thể coi là kẻ lớn tuổi nhất, tư lịch già dặn nhất trong Thánh Giai của cả đại lục này cũng không quá. Đương nhiên thực lực cũng là mạnh nhất.

- Mọi người, vừa rồi cảm giác được cái gì?

Bạch Tiếu Thiên không có trả lời, mà là đột nhiên hỏi một vấn đề mạc danh kỳ diệu.

Mọi người thất thần, sau đó vẻ mặt đội nhiên đại biến!

Một lúc lâu sau, một gã Thánh Giai mới sắc mặt tái nhợt nói:

- Bạch Hổ...

Bạch Tiếu Thiên sắc mặt có chút nghiêm trọng. Cái đó cùng phong cách bình thường vẫn luôn tươi cười của hắn có chút khác biệt. Hắn cúi đầu trầm mặc, không nói gì.

- Khó, lẽ nào...là trong Cực Trú Hàn Viên...

Một gã Thánh Giai đột nhiên lắp bắp nói. Mà lời vừa nói ra, toàn bộ Thánh Giai cũng không khỏi hít một ngụm lương khí. Cực Trú Hàn Viên. Nếu có thể, trên đại lục bất cứ một Thánh Giai nào cũng không muốn nhắc tới tên này.

- Đúng, hắn là không quá khả năng đi? Dù sao...

Lại một gã Thánh Giai sắc mặt tái nhợt, không xác định nói rằng.

- Nhưng đây tuyệt đối là lực lượng của Bạch Hổ! Trừ Cực Trú Hàn Viên đại lục còn có chỗ nào có Đại Thánh Thú cường đại như vậy?

- Vậy nó xuất hiện ở đây có mục đích gì? Chẳng lẽ là vì phá hư Vô Song Hội?

- Không quá khả năng, nếu như là vì phá hư Vô Song Hội. Như vậy nó có lý do gì chạy đến Vô Song Đảo này phá hư, mà không phải Vô Song Hội tràng?

- Có thể...mục đích nó tới nơi này, không phải phá hư... Mà là uy áp!

- Cái này...

Chúng Thánh Giai nhất thời thảo luận. Nhưng từ sắc mặt cũng không tốt lắm của bọn họ có thể thấy được một vấn đề, đó chính là - bọn họ đều có tâm lý sợ hãi cường liệt đối với Cực Trú Hàn Viên.

Cực Trú Hàn Viên? Đến tột cùng là loại tồn tại gì? Cư nhiên có thể khiến cho những Thánh Giai này chỉ nhắc tới đã sắc mặt đại biến đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK