Mục lục
[Dịch] Chung Cực Truyền Thừa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Dịch nhẹ gật đầu, hơi tự hào tiếp tục nói:

- Đúng vậy, hơn nữa là dùng vị thứ nhất, miễn phí nhập học, tiến vào lớp đặc biệt 60015. . . Khi đó ta quen biết rất nhiều bằng hữu, Đạo sư Ngụy Kiếm, đồng học có La Á, Ám Tương, Lý Văn. . . Còn có rất nhiều rất nhiều. Ba năm thời gian sau khi nhập học, là khoảng thời gian ngắn mà ta vui vẻ nhất, ta có được quyền lực tiến vào trong Phong Vân Thư Các, mỗi ngày ở bên trong đọc sách, hoặc là tu hành thể thuật. . . Rất thoải mái.

Nhưng Khố Tư Lạp lại đột nhiên mở miệng nói:

- Phong Vân Thư Các? Chính là chỗ rất nổi danh trên đại lục kia sao?

Lâm Dịch gật đầu cười:

- Nghe nói rất nổi danh, trong học viện rất nhiều người đều không có tư cách đi vào.

- Như vậy. . . Ngươi đã đi qua tầng thứ năm sao?

Khố Tư Lạp đột nhiên hỏi, hô hấp của mấy người còn lại cũng yên tĩnh lại, trong mắt Thủy Linh Lung lại lộ ra thần sắc khẩn trương.

Nhưng Lâm Dịch đang lâm vào nhớ lại cũng không chú ý tới những chuyện này, nghe được vấn đề của Khố Tư Lạp chỉ lắc đầu nói:

- Không có, tầng năm không cho vào.

- Nha. . .

Bọn người Khố Tư Lạp có chút thất vọng lên tiếng, chỉ có Thủy Linh Lung lộ ra biểu lộ thở dài một hơi.

- Vậy sau này ngươi làm sao đến được hành tỉnh Lí Khắc thế?

Thủy Linh Lung có chút tò mò. . . Nếu như Lâm Dịch nói đều là thật, vậy hắn có nguyên nhân gì vô duyên vô cớ lại chạy đến hành tỉnh Lí Khắc làm gì?

Lâm Dịch nhướng mày, nói:

- Đều là do lão Thử đáng chết kia hại người!

- Lão Thử?

Mấy người ngạc nhiên.

Lâm Dịch cau mày nói:

- Hình như tên Thử gì đấy!

- Thử? !

Mấy người lập tức mở to hai mắt nhìn!

Lúc này phản ứng của mấy người rõ ràng có chút quá mức kích động, nhưng Lâm Dịch lấy lại tinh thần, không khỏi nghi ngờ nói:

- Đúng vậy a, làm sao vậy?

Mấy người nghe được lời nói của Lâm Dịch mới phản ứng lại, miễn cưỡng cười cười, Thủy Linh Lung nói:

- Không có gì, nói tiếp đi, có quan hệ gì với Thử?

Lâm Dịch lập tức nói chuyện tu hành dã ngoại của lớp đặc biệt cho mấy người một lần, trong đó kể cả việc lão Thử chủ trì lần phục kích kia.

Nhĩ Ba Khắc chợt nói:

- Khó trách. . . Nguyên lai là như vậy.

Bọn người Khải Hi tự nhiên cũng biết Nhĩ Ba Khắc Lập nói cái gì, tức đều nhẹ gật đầu, Thủy Linh Lung lại khó hiểu nói:

- Thử nhát gan nổi tiếng toàn đại lục, sao có thể đột nhiên tổ chức phục kích, lại tự nhiên hiện thân được?

Lâm Dịch lại lắc đầu, nói:

- Việc này ta cũng không rõ lắm

Thủy Linh Lung nghĩ cũng nghĩ không ra, lập tức lắc đầu không nghĩ nhiều nữa, hỏi tiếp:

- Về sau thế nào?

- Về sau? Sau khi bị không gian lao ngục của Thử bao vào, một cổ lực lượng khổng lồ kéo ta một chút, ta liền mất đi ý thức, đợi đến khi tỉnh lại, đã đến trong Cấm kị sâm lâm rồi. . .

- Cấm kị rừng rậm?

Mấy người đồng thời sửng sốt.

- Ân, Cấm kị sâm lâm. . Ta sống trong đó tổng cộng hai năm, không ngừng chạy đi, không ngừng tu hành. . . Mà dị năng của ta cũng thức tỉnh vào một năm sau khi tiến vào cấm kị sâm lâm.

Mấy người trầm mặc, một lúc lâu sau, Thủy Linh Lung mới nói:

- Vậy sau đó sao ngươi lại biết 400 người kia?

Nhắc đến bọn họ, biểu lộ của Lâm Dịch lập tức có chút ảm đạm lại nói:

-Bọn họ đều là người đáng thương. Lúc ấy ta cũng không biết, ta đi thẳng về hướng ngược lại. . . Chẳng những không đi được ra ngoài, ngược lại một mực đi vào chỗ sâu trong cấm kị sâm lâm, thẳng đến lần kia đụng phải mấy người bọn họ. . . Ở chỗ sâu trong cấm kị sâm lâm có một khối mạch khoáng năng lượng rất phong phú, mà những người kia lại bị tổ chức nào đó cưỡng ép hoặc lừa gạt tới đó làm thợ mỏ. Nói là thợ mỏ, kỳ thật so với nô lệ cũng không bằng, chỗ bọn hắn ở giống hố xí chứ không phải phòng, thức ăn lại giống như hắc khoáng thạch chứ không phải màn thầu. . . Những thợ mỏ kia có một ít mang theo cả người nhà đi tới, cuối cùng, người nhà của họ, nam thì trở thành một thành viên trong đám thợ mỏ, mà nữ thì toàn bộ lưu lạc thành đồ chơi cho cao tầng đóng quân ở đó.

Lời của Lâm Dịch lập tức khiến Thủy Linh Lung bịt miệng lại. Thủy Linh Lung tuy rằng không giống Lâm Dịch, không có chút kinh nghiệm xã hội nào cả, nhưng nói tóm lại, những thứ mà mắt nàng thấy, chung quy vẫn tương đối sáng sủa một chút, mà lời nói của Lâm Dịch, căn bản khiến nàng không cách nào tưởng tượng được.

Thật lâu về sau, Thủy Linh Lung mới quan tâm hỏi tiếp:

- Về sau thì sao?

- Về sau?

Trên mặt Lâm Dịch lộ ra một vòng màu sắc trang nhã nói:

- Ta giết sạch toàn bộ mấy tên cặn bã kia, sau đó mang những thợ mỏ kia đến La Nhĩ thành. . .

- Giết toàn bộ? !

Thủy Linh Lung mở to hai mắt nhìn. . . Từ trong tự thuật của Lâm Dịch, Thủy Linh Lung biết rõ những người giám sát kia tuyệt đối không phải số lượng nhỏ, tuy rằng cuối cùng mang ra ngoài chỉ có hơn bốn trăm người, nhưng trước đó tuyệt đối có càng nhiều người hơn nữa ở trong doanh địa. Chỉ có điều chỉ có hơn bốn trăm người kiên trì tới khi Lâm Dịch đến, số lượng những người giám sát, tuyệt đối không dưới 200 người!

Mà ngay cả trên mặt bọn người Khải Hi cũng động dụng. . . Giết người? Bọn hắn không thể không giết qua, người bọn hắn giết tuyệt đối cũng không ít. . . Nhưng mà duy nhất một lần hơn hai trăm người, nói giết liền giết. . . Vẫn khiến bọn hắn sau lưng cảm thấy có một cổ khí lạnh bốc lên. . . Khải Hi lại càng nghĩ tới sát ý Lâm Dịch bạo phát ra lúc ở thành La Nhĩ. . .

- Khó trách. . . Sát ý của hắn lại nặng như thế!

Khải Hi có chút ít kinh hãi nghĩ đến.

Nói đến đây, Lâm Dịch trầm mặc lại, mà chuyện ở phía sau, bọn người Thủy Linh Lung cũng cũng biết rồi, trong nhất thời lâm vào trầm mặc. . .

Nhưng vào lúc này, Hắc Vân Điểu bên dưới đột nhiên phát ra một tiếng chim hót to rõ! Sau đó thân thể dần ngừng lại, cứ như vậy run rẩy cánh lơ lửng giữa không trung.

Mấy người lập tức cảm giác được, Bác Luân Lợi cau mày nói:

- Nhĩ Ba, làm sao vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK