- Vương Xa Quân?
Quan Doãn có chút kinh ngạc
- Chỉ một mình Vương Xa Quân thì cũng không có gì, quan trọng là Tiền Nhất Thiên cũng ăn cơm ở trên đó, tôi thấy không thoải mái.
Lưu Bảo Gia trong lúc nói vẫn còn nhìn lên lầu.
- Được rồi, đổi chỗ khác yên tĩnh hơn đi.
Quan Doãn hiểu tâm trạng của Lưu Bảo Gia. Đều là thanh niên, mặc dù việc bị Tiền Ái Lâm nhốt một ngày không có gì là lớn, thế nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không quên được. Tiền Nhất Thiên là cháu của Tiền Ái Lâm, mở một vài quán bi da và phòng chiếu phim ở thị trấn, phía sau y có cả một đám người hầu. Ngày ngày đều đi xe máy, diễu võ dương oai khắp thị trấn.
Ôn Lâm bĩu môi:
- Vương Xa Quân và Tiền Nhất Thiên sao lại đi cùng nhau nhỉ? Tiền Nhất Thiên là loại người thế nào chứ, Vương Xa Quân đi cùng với anh ta, không sợ mất thân phận à?
Lý Lý cười ha hả:
- Chị Ôn, chị nói xem Vương Xa Quân thì có thân phận gì chứ?
Ôn Lâm cười hiểu ý:
- Cũng đúng, Vương Xa Quân vốn dĩ đã chẳng có nhân phẩm gì, anh ta không ở cùng Tiền Nhất Thiên mới là lạ. Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Ôn Lâm nói làm cho Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực, Lý Lý cười ha hả. Tâm trạng của Lưu Bảo Gia cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Khi mấy người ra khỏi quán, không để ý là ở chỗ rẽ phía cầu thang, có hai người đang đứng vẻ mặt âm trầm, ánh mắt bốc lửa. Đó chính là Vương Xa Quân và Tiền Nhất Lâm.
Mấy người lại tìm một chỗ khác, ở quán ăn Thái Hành, cách trung tâm huyện Khổng không xa. Cái tên Thái Hành của quán nghe rất có chí khí. Thực ra quán ăn không lớn, huyện Khổng cũng không có nhiều quán ăn lớn.
Cũng được cái là gọn gàng sạch sẽ, có các món ăn đặc sản như thịt dê nướng và đùi gà nướng…vv. Còn có đậu hủ được làm từ nước giếng thiên nhiên. Nếu như thêm một đĩa cá trắm cỏ sông Lưu Sa, kết hợp với bánh nướng mỡ dê, thì đúng là một bàn ăn tuyệt hảo.
Mấy người gọi vài món ăn đặc sản, cộng thêm vài chai bia. Quan Doãn ngồi ở ghế đầu tiên. Ôn Lâm ngồi gần Quan Doãn. Lý Lý nháy mắt cười, câu đầu tiên là nói:
- Ôn Lâm càng ngày càng giống chị dâu rồi đấy.
- Ăn tát bây giờ, nói linh tinh. Tôi cắt nát miệng anh bây giờ.
Ôn Lâm giơ đũa lên dọa đánh Lý Lý.
Lý Lý vò đầu bứt tai, nói oan ức:
- Tôi không nói linh tinh, tôi nói thật đấy chứ. Chị hỏi thử Lôi Tấn Lực và Bảo Gia xem sao, xem bọn họ bảo thế nào?
Lưu Bảo Gia va Lôi Tấn Lực cũng không vừa, cùng nhau gật đầu. Lưu Bảo Gia chỉ cười không nói gì, còn Lôi Tấn Lực thì nói luôn một câu:
- Thực ra tôi cũng nghĩ là để Ôn Lâm làm chị dâu thì cũng không có gì là không tốt cả. Cô ấy vừa đẹp người vừa đẹp nết, lại cùng quen biết chúng ta...
Lời khen làm cho Ôn Lâm hào phóng như vậy cũng thấy ngượng ngùng. Cô cười xấu hổ, cúi đầu.
Không ngờ Lôi Tấn Lực lại nói tiếp:
- Hơn nữa Ôn Lâm mông tròn, dễ sinh đẻ, chắc chắn là sẽ sinh được một thằng ku.
“Phụt…” một tiếng, bia trong miệng Lưu Bảo Gia phun ra ngoài, phun hết vào người Lý Lý. Lý Lý đang gặm một cái đùi gà, bị Lưu Bảo Gia phun phải, thì bản năng lấy tay che mắt, cái đùi gà trong tay bị văng ra ngoài, may mắn thế nào lại rơi đúng vào cổ của Lôi Tấn Lực.
Lôi Tấn Lực nở nụ cười chân thành:
- Gì mà kích động thế. Tôi cũng chỉ nói một câu rất sự thật thôi mà. Lý Lý, cái đùi gà của anh rơi vào cổ tôi rồi đấy, thật là quá đáng.
Ôn Lâm cười đau cả bụng. Cô chỉ coi những lời nói của Lôi Tấn Lực là một lời khen ngợi. Phụ nữ bản năng đã có khả năng sinh sản, có thể sinh đẻ là thiên chức của người phụ nữ, không thể sinh đẻ mới là điều đáng buồn của một người phụ nữ. Hơn nữa, với tính cách của cô thì cũng không thèm để ý câu nói vô vị vừa rồi của Lôi Tấn Lực. Hơn nữa, thực ra cô cũng rất vừa lòng về cái mông của mình.
Ôn Lâm cười vui vẻ, Lôi Tấn Lực và mấy người cứ đùa nhau như thế, chỉ có Quan Doãn là vừa cười, vừa ăn uống, chỉ một lúc đã ăn uống no đủ, vỗ vỗ bụng nói:
- Làm người phải biết học cách khiêm tốn. Lúc các anh cứ đùa nhau như thế, tôi ăn uống no đủ rồi, đây gọi là im lặng phát tài lớn.
- Được đấy.
Ôn Lâm lườm Quan Doãn một cái.
- Được, anh ăn uống no say rồi, bây giờ bọn tôi bắt đầu ăn uống. Chúng tôi ăn, anh nói một chút về tiến triển của việc khai thác núi Bình Khâu đi.
Quan Doãn cười ha ha, giơ tay sờ đầu Ôn Lâm:
- Hiểu tôi đấy, Ôn Lâm ạ.
Ôn Lâm quay đầu, định tránh khỏi cái tay của Quan Doãn nhưng không tránh được, bị hắn sờ trúng đầu, không khỏi bực tức:
- Sờ cái gì mà sờ, cẩn thận không tôi ỷ lại vào anh đấy.
Lý Lý góp thêm một câu:
- Hai người mặt mày tình ý, nhanh nhanh thành chuyện tốt đi, đỡ phải…
Còn chưa nói hết câu, bị Lưu bảo Gia kéo một cái, đành phải nuốt vào, không nói tiếp câu sau nữa.
Lý Lý rất tinh ý, đoán được Lưu Bảo Gia thực ra quý Hạ lai hơn, hi vọng Hạ Lai và Quan Doãn có thể thành đôi. Lần trước khi gặp Hạ Lai xong, anh kiên quyết nhận định rằng Hạ Lai mới là người phù hợp nhất với Quan Doãn. Lại nghĩ, thôi vậy, cứ thay người khác nghĩ gì chứ, chắc là trong lòng Quan Doãn sớm đã có quyết định rồi.
Quan Doãn ho khan một tiếng:
- Nói chuyện chính đi, việc khai thác núi Bình Khâu sắp bước vào gai đoạn hai rồi. Bây giờ có một nhà đầu tư, đầu tư một triệu vào việc khai thác núi Bình Khâu…
Một triệu? Ba người Lưu Bảo Gia ngơ ngác nhìn nhau, có chút kinh hãi, thật là khoa trương quá, có mấy trăm tệ nhận thầu mà đổi được một triệu tiền đầu tư, thật đúng là tay không bắt giặc, phục quá, thật là quá phục. Anh Quan đúng là sinh viên Đại học Bắc Kinh, rất có tài.
Đợi mất người thôi không kích động nữa, Quan Doãn cười nói:
- Trước mắt đừng nghĩ đầu tư một triệu chúng ta lãi được bao nhiêu, có thể tạm thời chưa có lợi ích gì, chúng ta phải nhìn xa hơn một chút. Chúng ta không cần bán đứt, chỉ cần cổ phần, hơn nữa phải tham gia kinh doanh. Tôi dự định thế này, Bảo Gia phụ trách công tác liên lạc bên ngoài, bao gồm công an, công thương...vv. Giai đoạn trước mắt nhất định phải bằng phẳng, mới có thể làm cho nhà đầu tư yên tâm. Lôi Tấn Lực phụ trách công tác bảo an, không để cho bọn lưu manh ở huyện Khổng này đến phá rối. Lý Lý phụ trách công tác phối hợp. Ở đâu có phiền phức thì cậu đến đó giải quyết.
- Ừ.
Ba người Lôi Bảo Gia cùng gật đầu, lòng nhiệt huyết sôi sục. Huyện Khổng sắp chờ đón một sự thay đổi lớn rồi. Việc khai thác núi Bình Khâu nếu như thành công có thể sẽ trở thành bươc ngoặc trong cuộc đời bọn họ. Tuổi trẻ luôn hướng tới thành công, luôn muốn làm việc lớn. Mặc dù người ở Huyện Khổng, nhưng chí hướng luôn bay xa.
Có tin vui thế này tất nhiên là phải uống vài chén rồi. Lưu Bảo Gia nhất thời hưng phấn, kéo Lôi Tấn Lực uống vài chén, uống ba phần men say. Lý Lý thì không uống nhiều, hoặc là do rút kinh nghiệm từ vụ lần trước. Anh làm người bảo hộ cho Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực.
Lại uống thêm vài chén nữa, đợi Lưu Bảo Gia cuối cùng cũng nhắc đến việc của Tiền Ái Lâm:
- Anh Quan, việc của Tiền Ái Lâm làm xong rồi. Lúc nào cần thì có luôn lúc đấy.
Quan Doãn ngầm hiểu ý, gật đầu:
- Lần trước đã ầm ĩ rồi, Tiền Ái Lâm chỉ cần căng thẳng là có thể phát ngôn không lựa lời
Lưu Bảo Gia cười ha hả:
- Xem ông ta có mấy cái bàn chải? Đấu với tôi còn được, chứ đấu với ông già nhà tôi thì còn thua xa.
Ôn Lâm nghe ra điều gì đó:
- Các anh có mưu kế gì cho Tiền Ái Lâm rồi à?
Lưu Bảo Gia cười nhạt:
- Mưu kế gì với ông ta chứ? Ông ta thì cần gì phải dùng mưu kế gì? Một thân người bùn bẩn hôi thối, chỉ cần rơi một miếng là có chuyện ngay. Nếu như không phải ông ta bày mưu tính kế hãm hại chúng tôi, thì tôi cũng không thèm quan tâm. Ông ta đã mưu kế với chúng tôi, thì chúng tôi không dễ dàng bỏ qua cho ông ta được.
Ôn Lâm bĩu môi:
- Tính kế đi, tính kế lại, đàn ông các anh thật đúng là sống mệt quá đấy.
- Đây gọi là có thù không báo thì là ngụy quân tử.
Lưu Bảo Gia uống một ngụm hết luôn nửa cốc rượu.
- Về thôi, anh Quan, tôi, Lôi Tấn Lực và Lý Lý đi hóng gió chút.
- Ừ, tôi cũng về kí túc thôi.
Quan Doãn nhận ra Lưu Bảo Gia dường như có thành kiến gì với Ôn Lâm, cũng không vạch trần, vẫy tay giải tán.
Gió đêm nhè nhẹ thổi, thổi làm cho tóc Ôn Lâm bay bay. Cô đi đường lại thích dung dăng dung rẻ, vừa hất đầu, tóc liền xõa vào mặt Quan Doãn, mùi thơm trên tóc thấm vào lòng người.
Đi một lúc, Quan Doãn phát hiện không bình thường, bèn nói:
- Sao cô không về nhà?
Ôn Lâm đã đi quá đường về nhà, không có chỗ rẽ, cứ đi thẳng là sẽ đến Huyện ủy.
- Tôi không ở nhà nữa, ở kí túc.
Ôn Lâm nhìn Quan Doãn với ánh mắt phức tạp:
- Tôi đến phòng anh ngồi một lúc, tôi có chuyện muốn nói với anh.
Quan Doãn giật mình:
- Gì mà nghiêm túc vậy. Có chuyện gì cô tiết lộ một chút đi, để tôi còn chuẩn bị tâm lí.
- Đến chỗ anh đã, có gì mà kinh sợ thế, buồn cười thật. Làm gì có chuyện lớn gì chứ, chỉ là muốn thương lượng với anh một chút bước đi tiếp theo của tôi.
Ôn Lâm ngẩng mặt nhìn trời, trăng sáng vằng vặc, chiếu sáng cả bầu trời thị trấn, vì có những chiếc đèn nên không thể nào nhìn được khung cảnh tĩnh lặng xa xôi của thị trấn.
Đến khu kí túc xá đơn của Huyện ủy, bốn bề yên tĩnh, giờ đang là mùa thu hoạch, đa số những người ở kí trúc xá đơn này đều đã về nhà phụ giúp gia đình. Kí túc xá của Quan Doãn mặc dù có 4 chiếc giường nhưng chỉ có một người ở.
Điều kiện ở Huyện ủy cũng không tốt hơn ở các xã là mấy. Kí túc xá ở các xã thì không có chỗ ở, còn ở Huyện ủy thì đều trống không.
Kí túc của Ôn Lâm ở phía tây, Quan Doãn ở phía trên, có một khoảng cách tương đối dài trong đó. Ôn Lâm trước đây không đến kí túc xá của Quan Doãn, vừa đến nơi đã quan sát một lượt, ngửi ngửi, bất giác cười:
-Anh là con trai, nhưng mà phòng không những được sắp xếp gọn gàng mà còn không hề có mùi hôi thối của chân. Được đấy, không nhìn ra được là anh lại thích sạch sẽ.
- Tôi quen rồi, không dọn dẹp sạch sẽ thì bản thân ở không thể thoải mái được. Phòng không dọn dẹp được, thì sao có thể sắp xếp được thiên hạ chứ?
Quan Doãn vừa nói vừa để tay lên cái bàn trống, cầm bút viết chữ, bắt đầu luyện chữ.
- Tôi luyện chữ, cô cứ nói việc của cô nhé.
Thư pháp và thơ cổ có thể nung đúc tình cảm, thế nhưng ngoài việc nung đúc tình cảm ra thì càng có thâm ý lấy văn kết bạn. Thư pháp của Quan Doãn không thể so sánh được với ông cụ Dung. Chữ của hắn tròn trịa có thừa, sức lực không đủ, viết thư pháp cũng có liên quan đến việc đọc lịch sử. Có những lúc kinh nghiệm không đủ thì không thể hiểu hết ý nghĩa hàm chứa trong thư pháp.
- Oa… chữ của anh viết cũng không tệ đấy chứ.
Ôn lâm tiến lại gần, gần như là sát vào tai quan Doãn, đặt cằm vào vai Quan Doãn:
- Không ngờ anh vẫn còn những tài lẻ này nữa. Ý, anh đang viết là bài thơ cổ - đan quế phiêu hương thì, yến lạc mạt lỵ chi. Ngọc trâm khiết như ngọc, ngư trầm phù dung trì —— Thơ của ai đây?
Quan Doãn mạch văn lưu loát, viết thoăn thoắt, sau khi viết xong tự cảm thấy tốt:
- Xưa có Trịnh Bản Kiều cầm kì thi họa đều tuyệt vời, giờ có Quan Doãn, có thư pháp, thơ cổ, nhị tuyệt, thấy thế nào.
Vừa nói dứt câu, bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại. Ánh sáng nhập nhèm của khu kí túc xá Huyện ủy bỗng nhiên vụt tắt, tất cả đều là bóng tối khôn cùng... Mất điện rồi.
Mất điện còn chưa tính, tiếng chim cú mèo từ cái cây trong sân kí túc xá còn vọng đến ghê người. Trong màn đêm tối đen như vậy thật khiến hai người nổi cả da gà.
- A!
Ôn Lâm sợ quá hét lên, chui đầu vào lòng Quan Doãn.