Sau khi đến tỉnh Yến, Bố Ngôn làm bạn với Thôi Quan Ngư trước, sau đó y nhạy bén phát hiện ra cơ hội kinh doanh rất lớn trong việc cải tạo thôn Thành Trung ở thành phố Yến. Từ đó bắt đầu lần thứ hai lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, cũng chính do được sự ủng hộ của Thôi Quan Ngư, y cuối cùng cũng thành công ngồi lên cái ghế giàu có nhất thành phố Yến.
Chương Hệ Phong vô cùng tôn sùng con đường thành công của Bố Ngôn ở thành phố Yến. Ông ta cho con bái Bố Ngôn làm thầy, thề học thủ pháp tay không đánh sói trắng để sử dụng, khiến cho nhà họ Chương sống cuộc sống giàu có.
Bố Ngôn cũng coi như trượng nghĩa với cha con Chương Hệ Phong, không hề giấu diếm mà nói thẳng ra về con đường làm giàu của y. Đương nhiên, trong lòng y cũng biết, cách làm của y không thể lộ ra ngoài, nếu có chút che giấu bị Chương Hệ Phong phát hiện thì Chương Hệ Phong muốn điều tra y thì dễ như trở bàn tay, vì vậy chẳng thà nói thẳng ra còn có thể có được sự tín nhiệm tuyệt đối từ Chương Hệ Phong.
Thủ pháp tay không đánh sói trắng của Bố Ngôn lần đầu tiên là lừa cho vay. Lần thứ hai là thay đổi quyền lực. Thay đổi quyền lực chính là làm thế nào để biến quyền lực trong tay lãnh đạo trở thành lực lượng tư bản, cuối cùng cho y sử dụng.
Thực ra mà nói cũng không khó, chính là y nhìn trúng mảnh đất nào thì sẽ tìm lãnh đạo kí, lấy được mảnh đất ấy với giá thấp, làm thế nào để có được đất với giá rẻ thì chính là một môn nghệ thuật, đối với y mà nói là lấy tiền mở đường, nhưng đối với Chương Hệ Phong mà nói chính là lấy quyền lực để mở đường, sau đó sau khi giao chút ít tiền dự chi lấy được giấy chứng nhận đất đai, giấy chứng nhận đất đai đến tay là có thể thiết kế bản vẽ rồi. Sau khi thiết kế bản vẽ xong thì bắt đầu bán ra lầu hoa.
Cái gọi là lầu hoa chính là lâu đài giữa không trung, chính là vẽ bánh nhìn cho đỡ đói lòng, chính là lấy một căn phòng cho người tiêu dùng, nhưng thời gian đầu khi thị trường bất động sản có bước khởi sắc, người tiêu dùng không những không lý trí mà còn bị các nhà phát triển chơi đùa trong lòng bàn tay, đều lũ lượt móc hầu bao ra mua lâu đài trong không trung, mà tòa nhà vẫn chưa xây tầng một, thậm chí móng còn chưa vững thì có lẽ mấy trăm gian phòng đều đã bán ra rồi.
Bố Ngôn cũng chỉ dựa vào tờ giấy phê chuẩn của lãnh đạo, mất mấy triệu liền xử lý xong chuyện đáng giá mấy trăm triệu. Phòng chưa xây cũng đã kiếm được tiền không lo thua lỗ rồi.
Sau khi nghe Bố Ngôn truyền thụ về bí quyết không thủ đạo, Chương Hệ Phong vô cùng vui vẻ, nói liên tục:
- Tốt, tốt, tốt quá! Tôi bảo con trai tôi cũng theo ngành bất động sản, Tổng giám đốc Bố, anh dạy nó, đỡ nó lên ngựa, thế nào?
Bố Ngôn dạy Chương Hệ Phong ở một khách sạn, nghe xong lời chỉ thị tinh thần của Chương Hệ Phong, lúc đó y cũng vỗ ngực nói:
- Bí thư Chương cứ yên tâm, không giúp được Tiện Thái tôi sẽ tự cút khỏi thành phố Yến.
- Nói quá lời, quá lời rồi.
Chương Hệ Phong tươi cười rạng rỡ, không ngờ Bố Ngôn lại nghe theo dễ như vậy. Ông ta nắm chặt tay Bố Ngôn nói:
- Sau này anh ở thành phố Yến cứ yên tâm mà bạo gan làm việc.
Dưới sự dẫn dắt và giúp đỡ của Bố Ngôn, Chương Tiện Thái đăng kí thành lập ba công ty bất động sản chỉ trong thời gian ngắn. Từ đó, Chương Tiện Thái bắt đầu con đường điên cuồng vơ vét của cải ở thành phố Yến.
Sau khi thành lập công ty bất động sản, hạng mục đầu tiên mà Chương Tiện Thái đặt chân đến là siêu thị Vệ Mã Khố.
- Tình hình siêu thị Vệ Mã Khố, tôi cũng nghe nói rồi.
Tề Ngang Dương từ đầu đến cuối nghe Quan Doãn nói từ Đại Trung Viễn đến Đại Gia, lại đến liên hệ bí mật giữa hai cha con Chương Hệ Phong, cùng với con đường làm giàu mà cha con họ Chương có được bằng cách trắng trợn cướp đoạt mồ hôi nước mắt nhân dân tỉnh Yến mấy năm nay, vốn dĩ anh ta luôn im lặng mà nghe, đợi đến khi nghe đến chuyện siêu thị Vệ Mã Khố thì không nhịn được nói:
- Lúc đầu, khi tài chính của siêu thị Vệ Mã Khố bị thiếu hụt, Ngưu Vệ Mã còn tìm tôi nói chuyện hợp tác nhưng bị tôi từ chối.
Nhà đầu tư siêu thị Vệ Mã Khố là Ngưu Vệ Mã, vì vậy tên của siêu thị là Vệ Mã Khố. Mặc dù tên rất lạ, trong thời kỳ đầu mới khởi công xây dựng, chẳng ai xem trọng hạng mục siêu thị Vệ Mã Khố nhưng bây giờ siêu thị Vệ Mã Khố đã trở thành siêu thị bản địa có sức ảnh hưởng lớn nhất thành phố Yến.
- Nếu lúc đó anh và Ngưu Vệ Mã hợp tác thì sẽ không có chuyện Chương Tiện Thái gì nữa.
Quan Doãn cười cười, lại liếc nhìn Kim Nhất Giai, Lý Mộng Hàm và Điền Tương Ly đang ngồi bên cạnh một cái.
Sau khi ở bên bờ sông chơi mệt, mấy người liền tìm một nhà hàng ven sông ngồi ăn. Rõ ràng là ăn cơm nhưng thực ra lại là vì xác định bước tiếp theo.
Điện thoại của Hoàng Hán đến rất đúng lúc, bây giờ trên đường cái, Hồng Thiên Khoát và Đại Gia cùng diễn một hồi đao quang kiếm ảnh, đang là thời cơ tốt nhất để mượn cơ hội mở ra cục diện. Cục diện vừa mở ra, con đường làm chủ một phương của Quan Doãn cũng rộng mở theo.
Khi Quan Doãn giải thích cho Tề Ngang Dương về tin tức nội tình do Đới Kiên Cường, Khuất Văn Lâm có được từ xưởng thuốc lá Chương Trình, từ đó dẫn đến con đường làm giàu của cha con họ Chương, Tề Ngang Dương nghe rất hứng thú, hoàn toàn chìm đắm trong lời kể của Quan Doãn, còn ba người con gái vẻ mặt cũng khác nhau. Kim Nhất Giai cho dù là đấu tranh chính trị hay là đọ sức về kinh tế thì cô đều hai tay áp má, nghe đến nhập thần. Điền Tương Ly lại chỉ quan tâm đến những điều liên quan đến kinh tế, không quan tâm đến đấu tranh chính trị, chỉ có liên quan đến vấn đề kinh tế thì cô mới chú ý nghe, vừa nói đến chính trị là ánh mắt chớp chớp, rõ ràng là thất thần.
Người thú vị nhất là Lý Mộng Hàm, cho dù là kinh tế hay chính trị, cô đều đi vào tai trái ra tai phải, hoàn toàn không quan tâm. Hoặc là dựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, hoặc là chăm chú đối phó với đống đồ ăn vặt trên bàn, không bao lâu liền để lại một đống rác trên bàn.
Quan Doãn cười thầm, Lý Mộng Hàm quả thật đúng là một cô gái không tim không phổi, ngoài ăn chơi nhảy múa thì gần như chẳng có hứng thú với chuyện gì. Có lẽ trong cuộc đời cô chỉ theo đuổi những điều đơn giản, vui vẻ, chưa từng biết khó khăn khi sinh tồn, cũng không có mục tiêu cuộc đời, càng không suy nghĩ sâu xa về ý nghĩa cuộc đời.
Cảnh giới giữa người với người cách nhau quá xa nhưng cũng không cần miễn cưỡng, vạn sự vạn vật trên thế gian đều như vậy, Phật pháp còn nói nhân duyên, chỉ độ người có duyên, vì vậy, không cần ép buộc mỗi người đều phải hiểu sâu sắc về cuộc sống, rất nhiều người chỉ sống như chuồn chuồn lướt nước, thoáng qua hoa thơm trong nháy mắt.
- Tôi không hứng thú với đầu tư siêu thị, vì vậy lúc đó mới không tiếp nhận đề nghị của Ngưu Vệ Mã. Tài chính của Ngưu Vệ Mã thâm hụt rất lớn, ông ta chỉ là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, mới chủ động đi tìm Chương Hệ Phong, muốn lợi dụng quyền lực của Chương Hệ Phong để giải quyết chuyện tài chính thâm hụt của mình, kết quả vấn đề tài chính thâm hụt được giải quyết nhưng lại dẫn sói vào nhà, để Chương Tiện Thái không cần đầu tư liền chiếm một nửa cổ phần siêu thị Vệ Mã Khố.
Tề Ngang Dương lắc đầu cười:
- Nếu tôi có thể vô liêm sỉ như Chương Tiện Thái thì đừng nói trở thành người giàu nhất thành phố Yến, ngay cả giàu nhất tỉnh Yến cũng không thành vấn đề.
- Món lợi bất chính không cần cũng chẳng sao, chỉ giống như đồ ăn đẹp mắt vậy, ngon nhưng khó tiêu hóa.
Quan Doãn gật gật đầu. Hắn sở dĩ có thể kết thân với Tề Ngang Dương cũng là vì hắn coi trọng nhân phẩm của Tề Ngang Dương. Từ khi Tề Ngang Dương kinh doanh đến nay, dường như chưa từng lấy danh nghĩa của Tề Toàn để mưu lợi cá nhân. Thành công của mỗi hạng mục đều là đứng từ góc độ thị trường, làm việc theo quy tắc của thị trường, chính vì như vậy nên hắn luôn tán thưởng Tề Ngang Dương.
Cũng coi trọng cách đối nhân xử thế của Tề Toàn hơn.
Nếu đem đi so sánh thì cha con họ Chương chính là người không có nguyên tắc không có điểm dừng mà vơ vét tiền của. Có lẽ cách phân chia phương Bắc phương Nam của Chương Hệ Phong đã biểu lộ ra tâm tư của ông ta, dù sao ông ta làm quan ở tỉnh Yến, không vì chiến tích, chỉ muốn lợi ích thực tế, tỉnh Yến lại không phải quê hương của ông ta, chỉ cần quê hương nhớ mặt tốt của ông ta là được, vì vậy mới liều mạng trắng trợn vơ vét tiền của cũng chẳng có gì, đợi sau khi ông ta đi thì ai thèm để ý tỉnh Yến là hồng thủy ngập trời hay nước giàu dân an chứ?
Sự sống chết của nhân dân tỉnh Yến thì liên quan gì đến ông ta chứ? Ông ta cũng không phải người tỉnh Yến, sau khi lui về cũng không ở tỉnh Yến dưỡng lão.
Cho dù Quan Doãn suy đoán về Chương Hệ Phong có chính xác hay không, nói chung từ sau khi cha con họ Chương quen Bố Ngôn và thành lập ba công ty bất động sản, con đường điên cuồng vơ vét cuả cải làm người khác nghẹn họng nhìn trân trối.
Đầu tiên là siêu thị Mã Vệ Khố.
Ngưu Mã Vệ thông qua người trung gian viết một bức thư cho Chương Hệ Phong, hy vọng Chương Hệ Phong ủng hộ hạng mục siêu thị của ông ta. Lúc đó tài chính của ông ta thâm hụt rất lớn, công trình xây dựng cơ bản của siêu thị nằm trong trạng thái đình công.
Sau khi Chương Hệ Phong nhận được thư liền lập tức gặp mặt Ngưu Vệ Mã, khẳng định hạng mục siêu thị Vệ Mã Khố và giới thiệu con trai cho Ngưu Vệ Mã, nói:
- Tiện Thái cũng đang làm về phát triển bất động sản, các anh có thể đẩy mạnh hợp tác, cùng nhau xây dựng một ngày mai tốt đẹp hơn.
Ngưu Mã Vệ tự nhiên hiểu rõ ám chỉ của Bí thư Chương, lập tức nói:
- Có thể hợp tác với Tổng giám đốc Chương là vinh hạnh của tôi.
Ngưu Vệ Mã vốn tưởng rằng Chương Tiện Thái mặc dù là công tử Bí thư Tỉnh ủy nhưng nếu gã đã thành lập công ty, muốn lập nên sự nghiệp thì chắc chắn sẽ theo quy tắc mà làm việc, không ngờ Chương Tiện Thái rất tham ăn, cách ăn cũng rất khó coi, trực tiếp đưa ra yêu cầu hai công ty quy ra tiền nhập cổ phần Vệ Mã Khố và chiếm 50% cổ phần.
Cái gọi là hai công ty quy ra tiền nhập cổ phần của Chương Tiện Thái thực ra là công ty không xác, toàn bộ tài sản gộp lại cũng chỉ vài trăm nghìn, lại quy ra tiền mấy ttriệu. Ngưu Vệ Mã có nỗi khổ không nói được, bị quyền lực của Chương Hệ Phong ép buộc, chỉ có thể đồng ý.
Mấy đồng tiền của Chương Tiện Thái còn chưa xuất ra đã tay không mà chiếm hết 50% cổ phần siêu thị Vệ Mã Khố.
- Chuyện Chương Tiện Thái nhập cổ phần vào siêu thị Vệ Mã Khố ảnh hưởng rất lớn. Không ít người luôn phản ánh vấn đề với trung ương, Tỉnh ủy cũng có rất nhiều thanh âm không hài hòa. Theo như tôi suy đoán thì Chương Tiện Thái sắp rút cổ phần rồi.
Tề Ngang Dương uống một ngụm trà, cười nói:
- Dựa vào giá thị trường hiện nay của siêu thị Vệ Mã Khố, Chương đại công tử nếu muốn rút cổ phần cũng phải có 10 triệu. Không đầu tư một đồng, không đến hai năm liền từ tay trắng có 10 triệu. Anh nói xem tiền kiếm không này là tiền của ai?
- Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là tiền của quốc gia rồi.
Điền Tương Ly tức giận nói:
- Thật là xấu xa, quả là đám sâu mọt. Cho dù quốc gia là một tòa nhà cao 100 tầng, đám sâu mọt như vậy càng ngày càng nhiều thì sớm muộn cũng đổ cái ầm.
- Con đê dài vạn dặm cũng bị hủy bởi hang kiến, giao dịch quyền tiền quả thực là tai họa ngầm lớn nhất ăn mòn nền móng quốc gia.
Quan Doãn lắc đầu thở dài:
- Tiền của quốc gia là tiền của ai? Là tiền của bách tính, nhưng bây giờ rất nhiều người làm quan không ý thức được điều này, nghĩ tiền của quốc gia là tiền của mình, có thể tiêu lung tung, tùy tiện cho vào túi mình. Đợi đến khi nào người làm quan biết rõ vì nước vì dân là một thể, nước tức là dân, có dân mới có nước thì mới bắt đầu chế độ pháp trị.
- Nói như vậy là anh đồng ý lấy pháp luật để trị quốc rồi?
Tề Ngang Dương lần đầu tiên thấy Quan Doãn lý giải về quan niệm chấp chính:
- Suy nghĩ của anh và của bố tôi không hẹn mà giống nhau. Bố tôi thường nói, pháp chế không hoàn thiện, chế độ không cải cách, với sự khôn vặt và hẹp hòi của người trong nước muốn phát triển thành siêu cường quốc, vĩnh viễn không có khả năng!