- Sao có thể?
Quan Doãn một chút sửng sốt, dừng tay, đột nhiên quay đầu lại hỏi:
- Sao trước đó cô ấy không gọi điện để tôi đi đón. Huyện Khổng rất nguy hiểm!
Không ngờ, hắn quay đầu, lại dùng sức quá mạnh, quên Kim Nhất Giai đang đứng gần bờ vai hắn, mũi hắn liền va vào trán Kim Nhất Giai.
Cái mũi mềm mại, cái trán của Kim Nhất Giai lại trơn bóng. Cũng là cái trán mà không phải khuôn mặt, khiến cái mũi Quan Doãn bị đau, giống như ăn một cân hạnh chua, nhất thời nước mắt cũng chảy ra.
- Ai nha, sao anh không cẩn thận như vậy?
Rõ ràng là lỗi của Kim Nhất Giai, cô còn nghi ngờ Quan Doãn.
- Tôi nghĩ anh có nhiều bản lĩnh, thì ra chân tay cũng lóng ngóng.
Vừa nói, vừa đưa tay giúp Quan Doãn day cái mũi.
Không thể không nói, khi Kim Nhất Giai sắm vai người đẹp thuộc thành phần tri thức khiến người ta cảm thấy cô lạnh lùng mà lãnh đạm, cự tuyệt người từ xa ngàn dặm. Mà vừa rồi, khi ăn cơm, cô mặc quần áo thoải mái ở nhà, lại giống như cô bé nhà bên, khiến người ta cảm thân thiết đáng yêu. Hiện tại, lại dịu dàng giống như người em gái, dùng bàn tay nhỏ bé của cô dịu dàng day mũi cho Quan Doãn, vừa như bắt nạt, lại giống như thật sự rất quan tâm tới Quan Doãn.
Quan Doãn hoàn toàn không thể nói được gì. Tuy rằng hắn không phải là Hoa công tử vạn bụi hoa đều ngó qua, nhưng từ nhỏ đến lớn cũng gặp qua không ít người đẹp với đủ sắc thái. Người con gái có tính cách thay đổi thất thường như Kim Nhất Giai, hắn vẫn là tiếp xúc lần đầu tiên.
- Đừng náo loạn, mau nói cho tôi biết Hạ Lai ở đâu?
Quan Doãn chịu đựng cơn đau, đẩy Kim Nhất Giai ra.
- Huyện Khổng quá nhỏ, nhất cử nhất động đều rất dễ dàng bị người ta phát hiện. Tình thế hiện tại còn không rõ ràng. Nói không chừng sẽ có nguy hiểm. Sao lại đột nhiên đến điều tra góp vốn phi pháp? Quả thực chính là thêm phiền phức!
-Thế nào chính là thêm phiền phức? Hạ Lai đã được điều đến làm phóng viên tỉnh Yến. Chị ấy là phóng viên thường trú ở địa phương, điều tra việc góp bốn phi pháp của một huyện trong tỉnh là chuyện trong phạm vi làm việc của chị ấy. Anh quản được sao?
Kim Nhất Giai giận, vung tay, nhảy sang một bên.
- Không nhìn thấy lòng tốt của người ta, muốn day mũi hộ cho anh còn bị anh oán giận. Anh không cần quá hống hách.
- Không phải vấn đề tôi quản được hay không xen vào, mà hiện tại thời cơ chưa tới.
Quan Doãn rất sốt ruột.
- Cô mau nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu?
- Tôi cũng không biết. Tôi không đi cùng với chị ấy. Chị ấy đi cùng một đồng nghiệp tới đây. Để an toàn... buổi tối sẽ ở lại thành phố, ban ngày đến huyện Khổng. Hiện tại hẳn đã quay về thành phố... Anh gấp cái gì mà gấp? Phóng viên ngầm điều tra cũng là chuyện thường. Chị ấy lại không muốn anh biết, nói sau này gả cho anh, chị ấy vẫn muốn có công việc riêng của mình, có sự nghiệp của riêng mình.
- Không phải...
Quan Doãn cảm thấy không thể nói rõ được với Kim Nhất Giai, dứt khoát không nói nữa.
- Cô thấy cô ấy, thay tôi chuyển lời với cô ấy, tạm thời trước không nên điều tra vụ án góp vốn phi pháp của Tiền Ái Lâm. Không phải huyện Khổng muốn che giấu không cho giới truyền thông biết, mà còn chưa đến lúc đó.
- Được rồi, tôi nhất định sẽ chuyển lời giúp anh.
Kim Nhất Giai bất mãn liếc mắt nhìn Quan Doãn một cái.
- Tôi coi như anh thật sự quan tâm tới Hạ Lai, chứ không phải chỉ vì cân nhắc tới tiền đồ của chính mình. Một huyện Khổng nho nhỏ có thể có gì nguy hiểm chứ? Lớn tiếng đe dọa!
Tuy huyện Khổng nhỏ, nhưng thế lực của Lý Vĩnh Xương quá mạnh mẽ. Cũng bởi vì nhỏ, nhất cử nhất động của người đến từ bên ngoài đều khó thoát khỏi tai mắt của Lý Vĩnh Xương. Dù sao, một cô gái thành phố xa lạ xuất hiện ở huyện Khổng. Người ta chỉ liếc mắt một cái là dễ dàng nhận ra. Nếu cô lại âm thầm điều tra vấn đề góp vốn phi pháp của Tiền Ái Lâm, nhất định sẽ khiến cho Lý Vĩnh Xương cảnh giác.
Thật ra Lý Vĩnh Xương phát hiện cũng không sao. Quan trọng là hiện tại thái độ của Thôi Ngọc Cường không rõ ràng. Nếu Thôi Ngọc Cường đã thật sự hướng về phía Lý Dật Phong thì còn tốt. Nhưng sau khi nghe tin Tưởng Tuyết Tùng sắp thị sát huyện Khổng, thái độ của Thôi Ngọc Cường lại ba phải cái nào cũng được, khiến cho Quan Doãn không khỏi mơ hồ lo lắng. Thôi Ngọc Cường với khả năng nắm chắc cục Công an trong tay, muốn vô tình điều tra mục đích Hạ Lai đến huyện Khổng, cũng không khó.
Mà nếu tiến thêm một bước, Thôi Ngọc Cường muốn ngăn cản việc điều tra của Hạ Lai, muốn che dấu vần đề Tiền Ái Lâm, do đó vận dụng lực lượng chuyên chính lễ phép đưa Hạ Lai ra khỏi huyện Khổng, cũng không phải không có khả năng.
Hiện tại vấn đề Tiền Ái Lâm tạm thời áp chế không cho bùng nổ, nguyên nhân căn bản là Lý Dật Phong cũng được, Lãnh Phong cũng thế, đều vì chưa tranh thủ được sự ủng hộ của Thôi Ngọc Cường.
Cho tới bây giờ, thế cục Huyện Khổng còn chưa có dấu hiệu rõ ràng. Sợ là thế cục phải đợi xác định được hành động san lấp mộ phần phục hồi đất canh tác, và chờ công tác thị sát của Tương Tuyết Tùng chấm dứt, mới có thể lộ ra ánh sáng.
Trong đó, san lấp mộ khôi phục đất canh tác chỉ là hư chiêu. Kết quả cuối cùng thế nào, rất khó nói được. Chủ yếu là xem sự thay đổi trong chính sách của tỉnh. Lý Vĩnh Xương đang trong tình trạng chưa rõ mình sẽ chợt còng lưng đánh mất mặt dày, hay khiến ông ta thẳng lưng dài mặt dày. Mà công tác thị sát của Tương Tuyết Tùng là thực chiêu. Nhất là sau khi Tương Tuyết Tùng đi tới huyện Khổng nói chuyện, sẽ có thiên hướng đứng trên lập trường Lý Vĩnh Xương hay là chỉ đứng nhìn đại cục nói sơ lược. Điều đó có thể khác nhau nhiều lắm.
Trên hai sự kiện đó, Lý Dật Phong và Lãnh Phong đồng loạt biểu hiện ra tư thế bình tĩnh và xem xét thời thế, giống như tất cả đều ở trong lòng bàn tay. Nhưng chung quy hai người lo lắng tới mức nào, hoặc ở sau lưng ngầm đạt được nhận thức chung với bao nhiêu người, Quan Doãn cũng không thể hiểu hết.
Trong lúc nhất thời, Quan Doãn suy nghĩ quá nhiều, không khỏi nhập thần.
- Nguy hiểm có rất nhiều loại. Người ở dưới huyện, có khi cũng có những thủ pháp xảo quyệt khiến người ta khó lòng phòng bị.
Trong chốc lát Quan Doãn tỉnh lại, bỗng nhiên phát hiện Kim Nhất Giai không nói gì. Hắn nhìn lại, không khỏi mỉm cười. Cô đang ngồi trên băng ghế uống cháo. Hắn không khỏi cười nói.
- Cô trái lại có thể ăn, có thể uống, một chút cũng không lo lắng đến an nguy của Hạ Lai.
- Bản lĩnh của chị ấy cũng không nhỏ. Anh cũng đừng coi thường chị ấy.
Uống xong cháo, Kim Nhất Giai đẩy bát ra, lau miệng nói.
- Ngày mai tôi quay về thành phố. Trước hết, tôi sẽ gặp mặt Hạ Lai, giúp anh chuyển lời nhắn cho chị ấy. Sau đó tôi có thể quay về Bắc Kinh trong ngày. Muộn nhất là trong vòng 3 ngày sẽ đưa ra kết quả cuối cùng. Tuy nhiên, trước đó tôi nhắc nhở anh một câu, 40% cổ phần, khả năng không lớn.
- Mọi việc cuối cùng cũng phải tranh thủ một chút mới được. Nghĩ cũng không dám nghĩ, thì quá đánh bại. Tôi chưa bao giờ xem nhẹ người của mình. 40 %. Tôi sẽ không nhượng bộ.
Quan Doãn vẫn một mực chắc chắn 40 % cổ phần công ty không thay đổi. Hắn muốn đánh cược một phen. Thành công, chính làắng lợi lớn lao th. Thua cuộc, cũng không có tổn thất quá lớn.
Từ sau khi Kim Nhất Giai xuất hiện, một mực thể hiện sự cứng rắn trước mặt Quan Doãn, lúc này cuối cùng lắc đầu:
- Tôi xem như được biết thêm về mặt cố chấp của anh. Không trách được anh vẫn không chịu rời bỏ Hạ Lai. Một người xuất thân bình dân nhỏ nhỏ, đã dám nghĩ cưới con gái của một Phó trưởng ban thường trực Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, có dũng khí.
- Kim Nhất Giai, mong cô hiểu một việc. Tôi và Hạ Lai yêu nhau từ hồi còn học đại học. Đó là một tình yêu trong sáng, không có bất kỳ tạp chất gì. Cô không nên mang thành kiến bình luận lung tung. Cũng không phải tôi không chịu rời bỏ Hạ Lai, mà là chúng tôi cũng không nguyện ý rời bỏ đối phương!
Quan Doãn không màu mè, còn rất nghiêm túc phản bác Kim Nhất Giai.
Kim Nhất Giai quay đầu, đẩy cửa ra ngoài:
- Hung dữ cái gì mà hung dữ? Tôi chỉ nói anh một câu, anh liền trả lại tôi mười câu? Tiểu nam nhân!
Quan Doãn thật muốn đuổi theo lý luận với cô thêm vài câu. Nghĩ lại, thôi đi, làm gì phải chấp nhặt với cô ấy. Cô ấy là em họ Hạ Lai, coi như là em họ hắn. Nếu là em gái, nên nhường cô vài phần.
Chờ khi Quan Doãn đi vào trong viện, phát hiện sắc mặt của Ôn Lâm và mấy người Lưu Bảo Gia có vẻ khác lạ, theo dõi hắn không rời, không khỏi hỏi:
- Trên mặt tôi nở hoa sao?
- Đúng là nở hoa rồi, nở một đóa hoa hồng tiên diễm.
Ôn Lâm ném đũa "Ba" một tiếng.
- Anh thật có bản lĩnh. Tôi đi nói cho Hạ Lai biết.
- Tôi đã làm gì nào?
Quan Doãn kêu to đầy vẻ oan uổng.
Lý Lý lại gần, tới sát bên tai Quan Doãn, nhỏ giọng nói:
- Anh Quan, trên mũi anh đều là son môi...
Quan Doãn chợt hiểu ra, quát to một tiếng:
- Kim Nhất Giai, cô hại tôi!
Kim Nhất Giai đã thay trang phục công sở đi ra, khôi phục vẻ mặt ngạo nghễ. Cô tỏ ra như không có việc gì, liếc mắt nhìn Quan Doãn một cái:
- Quan tiên sinh, ý kiến của anh, tôi sẽ tặng lại cho nhà đầu tư. Kết quả cuối cùng như thế nào, phải do nhà đầu tư quyết định. Nếu anh thay đổi chủ ý, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi vào di động cho tôi. Cám ơn anh hôm nay đã khoản đãi. Trời đã không còn sớm, tôi cũng hơi mệt mỏi. Nghỉ ngơi sớm một chút. Ngủ ngon!
Trong lời nói nho nhã lễ độ của cô lại lộ ra ý bất hòa, giống như trong nháy mắt liền từ cô bé nhà bên biến hóa nhanh chóng thành đối thủ trên bàn đàm phán, giải quyết việc chung, không nói tới một chút tình cảm cá nhân. Cô thay đổi sắc mặt cực nhanh, khiến Lôi Tấn Lực và Lý Lý liếc nhau, không tự chủ được lui về phía sau ba bước.
Cũng may Quan Doãn đã lãnh hội đầy đủ sự biến hóa dễ dàng của Kim Nhất Giai. Hắn nắm chặt tay Kim Nhất Giai:
- Ôn Lâm sẽ đưa cô đi khách sạn. Tiểu thư Kim, sau này còn gặp lại.
Khi Ôn Lâm đi ra, còn hung hăng lườm Quan Doãn một cái. Mặc dù cô cũng không tin Quan Doãn và Kim Nhất Giai ở tại phòng bếp có hành động gì bất nhã, nhưng dù sao sự thật xảy ra trước mắt, không khỏi khiến cô vừa tức vừa hận. Kim Nhất Giai lại làm như không nhìn thấy cái mũi đầy son của Quan Doãn, giống như chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến cô.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Lâm đưa Kim Nhất Giai đi. Quan Doãn không ra tiễn. Kim Nhất Giai cũng không cho. Không biết cô chột dạ hay xuất phát từ suy nghĩ khác. Tuy nhiên nàng nhờ Ôn Lâm chuyển lời tới Quan Doãn một câu:
- Sau này còn gặp lại.
Đúng à, có vài người cả đời nhìn thấy, chỉ một cái chớp mắt, là khách qua đường. Mà có vài người nhất định có thể trở thành khách quen.
Sau khi đi làm, Quan Doãn gọi điện vào di động của Hạ Lai. Cô đã tắt máy. Trong lòng hắn lo lắng, không nhịn được gọi vào điện thoại của Hạ Đức Trường, nhờ Hạ Đức Trường thông qua con đường riêng, nhắc nhở Hạ Lai một chút.
Tuy rằng, có thể lý giải Hạ Lai mới ra đời, tâm tình nóng vội làm dân chờ lệnh cấp trên, nhưng có nhiều khi phóng viên vẫn là một nghề nguy hiểm. Mặc dù Quan Doãn biết rõ, với lá gan của Thôi Ngọc Cường sẽ không dám thương tổn đến Hạ Lai. Nhưng Thôi Ngọc Cường đã lăn lộn ở cơ sở mấy chục năm, có khi phương pháp đối phó với một người không có bao nhiêu kinh nghiệm xã hội như Hạ Lai, sẽ khiến Hạ Lai có khổ không nói nên lời.
Từ nhỏ đến lớn, Quan Doãn sống ở huyện Khổng, lại chờ đợi ở Huyện ủy một năm, đã hoàn toàn lĩnh hội được thủ đoạn lưu manh đùa giỡn của cán bộ mặc âu phục ở cơ sở.
Thật may, tới giữa trưa, Kim Nhất Giai gọi điện thoại tới.
- Quan Doãn, tôi tìm thấy Hạ Lai. Chị ấy phỏng vấn được một số lượng lớn tư liệu tỉ mỉ xác thực, nắm giữ trong tay bằng chứng chính xác. Chị ấy bảo tôi nói với anh, không cần lo lắng chị ấy. Chị ấy và đồng nghiệp của chị ấy có kinh nghiệm điều tra cẩn thận. Hơn nữa, chị ấy còn nói, dượng cũng ủng hộ chị ấy đi phỏng vấn. Anh không cần quan tâm. Hạ Lai có sự nghiệp và lý tưởng riêng của mình. Chị ấy muốn làm cái gì, anh buông tay để cho chị ấy đi làm đi...
Cũng chỉ có thể như thế. Quan Doãn biết, cho dù hắn gặp mặt Hạ Lai, sợ cũng không khuyên cô ấy quay đầu lại được. Có nhiều khi, Hạ Lai cũng rất cố chấp.
Tuy nhiên... Sao Hạ Đức Trường cũng ủng hộ Hạ Lai phỏng vấn. Chẳng lẽ nói, phía sau việc phỏng vấn của Hạ Lai, chính là trò hay do Hạ Đức Trường tỉ mỉ sắp đặt?
Đang lúc Quan Doãn đoán không ra dụng tâm của Hạ Đức Trường, thì văn bản chính thức bổ nhiệm Hạ Đức Trường, cuối cùng đã được công bố. Nhưng dùng từ bổ nhiệm cũng có ý nghĩa sâu xa, lộ ra sau lưng việc Hạ Đức Trường nhảy dù đến Tỉnh ủy, khẳng định đã xảy ra cuộc đọ sức kịch liệt mà người ta không biết được!