Mục lục
[Dịch] Quan Vận
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Bởi vì anh lại vượt một lần đèn đỏ, mới khiến cho Đại Gia tin anh hoàn toàn không phải cố ý trêu đùa y, mà là anh đã uống rượu say lái xe, không làm chủ được mới phóng xe lạng lách.

Rốt cục đã tới lúc đào hố cho Hồng Thiên Khoát, trong lòng Hoàng Hán rất kích động, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, còn làm ra vẻ trong lòng đã định liệu trước mọi việc.

- Đại Gia chịu thiệt, nhất định cho rằng anh cố ý hại y, y nhất định sẽ tìm anh đối chất, đến lúc đó anh một mình vượt đèn đỏ nhưng lại trong tình trạng say khướt, cứ cho y hoài nghi anh là cố ý trêu đùa y, cũng không thể nói gì hơn rồi.

Hồng Thiên Khoát nhếch miệng:

- Mẹ nó, ỷ vào thằng chó Chương Hệ Phong, tại thành phố Yến làm chó nhiều năm như vậy cũng chưa có ai trị được Đại Gia? Tôi không tin, để y gặp tôi mới phải, tôi sẽ nói rõ với y, chính là tôi cố ý khiêu khích y, y làm gì được tôi chứ?

- Dùng khí phách không thể được.

Hoàng Hán có chút thành khẩn nói.

- Chú em Hồng, tóm lại hãy nghĩ cho Cục trưởng Hồng một chút, tính cách của Đại Gia quá ngang ngược, lại có chỗ dựa vững chắc như Chương Hệ Phong, năm đó Mộc Quả Pháp cũng thua ở trong tay y? Cho nên, mọi việc phải phụ thuộc vào lâu dài, không thể chỉ nhất thời hành động. Hơn nữa, Đại Gia âm thầm âm mưu sau lưng anh, anh âm mưu trừ y, nhưng khiến y không nói nên lời, điều này chẳng phải tốt hơn sao? Thủ thuật chơi người cao nhất không phải đánh trước mặt người, mà là đá y một cước ở phía sau, chờ lúc y quay đầu, anh cười nói như thể chuyện này không phải anh làm, khiến đối phương nói không nên lời.

- Cao thủ, thật sự là cao thủ.

Hồng Thiên Khoát cười ha ha, vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

- Nói như vậy, tôi phải nghe lời anh Hoàng, anh Hoàng nói thế nào, tôi sẽ làm thế ấy, đã chơi, thì phải chơi đùa với Đại Gia một lần, khiến y đánh nát hàm răng vẫn cố nuốt vào bụng

- Cậu cứ như vậy...

Trong lòng Hoàng Hán mừng thầm, sự tình tiến triển thuận lợi, y lại tiếp tục đào móc sâu.

- Uống rượu hơi say, lại lái xe, lại vượt đèn đỏ, cố ý để cho cảnh sát ngăn lại, như vậy sẽ có chứng cứ, khi Đại Gia tìm cậu tranh luận phải trái. Câu nói của cậu có thể nói lấy lệ —— xin lỗi Cục trưởng Đại, tôi uống say quá, anh nói cái gì vượt xe của anh, vượt đèn đỏ, tôi đều không nhớ rõ rồi, nếu như đắc tội chỗ nào. Chờ tôi tỉnh rượu lại sẽ xin lỗi anh.

- Ha ha ha ha... Giống lắm. Anh Hoàng, anh làm giống lắm, tôi phục rồi.

Hồng Thiên Khoát rất vui mừng hô to một tiếng.

- Phục vụ, đem hai bình rượu Mao Đài.

- Hai bình, có nhiều quá hay không?

- Không nhiều đâu, tửu lượng của tôi lớn lắm, không thành vấn đề. Ngày hôm nay tôi rất vui, muốn uống cho thoải mái, muốn say phải thật say, giả say không phải là hảo hán.

- Thế nhưng tôi lo lắng ngộ nhỡ bị cảnh sát điều tra ra, có thể qua cửa ải được không, dù sao cũng uống rượu lại lái xe mà?

Hoàng Hán làm bộ quan tâm Hồng Thiên Khoát.

- Tôi không qua được cửa à? Con trai của Cục trưởng công an uống rượu say lái xe không qua được cửa? Anh Hoàng, anh suy nghĩ quá nhiều, hệ thống công an thành phố Yến ai lớn nhất? Ba của tôi. Người nào dám không nể mặt ba tôi, đùa à. Chỉ một câu nói của tôi có thề khai trừ y.

Hồng Thiên Khoát vỗ bàn.

- Uống.

- Uống thì uống.

Mặt mày Hoàng Hán rạng rỡ.

- Tôi uống cùng cậu một bình.

Hai người mở hai bình rượu Mao Đài, chỉ cần một chút đồ ăn, anh một chén tôi một chén. Chuyền qua chuyền lại, uống rất nhiều.

Khi Hoàng Hán và Hồng Thiên Khoát uống rượu kết nghĩa, Đại Gia đang chạy như bay trên đường, chạy thẳng đến cục công an thành phố. Y nén không nổi cơn giận dữ ngút trời, muốn tìm Hồng Hi để trực tiếp hỏi rõ.

Vào lúc này, trong khi trời mùa thu mát mẻ tại sông Thanh Trữ, Quan Doãn và Tề Ngang Dương cùng các người đẹp đang tha hồ vui chơi, vẫy vùng ở sông Thanh Trữ.

Tuy nói là cùng người đẹp đi chơi, nhưng Quan Doãn lại đìu hiu, Tề Ngang Dương và Lý Mộng Hàm, Điền Tương Ly nói chuyện vui đùa, còn Kim Nhất Giai chỉ chúm chím cười, chắp tay sau đít, vừa đi, vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Quan Doãn.

Quan Doãn cũng cười, nhỏ nhẹ nói:

- Nhất Giai, em đừng giận dỗi nữa.

- Em không có giận dỗi.

Kim Nhất Giai xoay người nhìn Quan Doãn.

Em rất vui, giận làm sao được? Anh thấy em giận chỗ nào hả. Hừm.

Thành phố Yến cuối tháng mười, bầu trời trong xanh, thời tiết lúc này mát mẻ dễ chịu nhất, bầu trời trong xanh, phóng hết tầm mắt về phía Nam, dưới bầu trời trong sáng thuần khiết, khó có được một buổi cuối tuần thanh thản dễ chịu như vậy, Kim Nhất Giai vẫn cố ý không nhìn Quan Doãn, không hề để ý tới hắn.

Quan Doãn biết sai ở chỗ nào, nhưng có giải thích thế nào, Kim Nhất Giai cũng không nghe, hắn cũng không có cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt theo đuôi theo sát phía sau Kim Nhất Giai. Đàn ông đại trượng phu, có lúc tỏ thái độ ân cần hay khiêm nhường trước mặt phụ nữ cũng không sao cả, hắn lại tiếp tục nói:

- Nhất Giai, anh không phải gạt em, thật sự là lúc đó tình huống rất phức tạp, một lời khó nói hết mọi chuyện.

- Không sao, dẫu sao em cũng không là gì của anh, có đúng hay không? Anh thích hay không thích báo cho em biết, em cũng không có tư cách yêu cầu anh.

Kim Nhất Giai tỏ thái độ bất cần, đưa tay hái một đóa hoa ven đường.

- Ai biết trong lòng anh có ai.

Quan Doãn cười ha hả, vội vàng đưa tay ra hái hoa cho Kim Nhất Giai, đặt vào tay cô:

- Anh không phải sợ em lo lắng, hơn nữa cũng chỉ là viên gạch đập vào vai, cũng không phải trúng vào đầu, anh từ nhỏ đã rắn chắc, đánh nhau quen rồi, chỉ bị thương da thịt, không là gì cả.

- Cứ xem như viên gạch rơi trúng đầu thì sao?

Kim Nhất Giai lấy tay đẩy bó hoa của Quan Doãn ra.

- Nếu như đầu của anh bị vỡ, anh cũng không nói cho em biết, em, em sau này không cần anh nữa. Trong lòng anh tóm lại là không có em, bị thương cũng không báo cho em biết trước tiên, anh còn muốn báo cho ai biết hả? Em... Em bị anh làm cho tức chết mất thôi.

Càng nói, đôi mắt của Kim Nhất Giai lại đỏ hoe, nước mắt rơi xuống, cô đánh một cái vào trong ngực của Quan Doãn:

- Anh làm cho em tức chết đi được, anh thực sự khiến cho em lo lắng.

Vừa nói, vừa xoa nhẹ vai của Quan Doãn.

- Còn đau hay không?

- Không đau nữa, đã đỡ hơn rồi.

Quan Doãn ôm Kim Nhất Giai vào trong lòng.

- Chỉ một vết thương nhỏ thế này, đã để cho em từ Bắc Kinh đi đến đây, anh thật không ra gì, có đúng hay không?

- Nói cái gì, đồ đểu.

Kim Nhất Giai lại chui vào trong lòng Quan Doãn.

- Em là vợ anh, bất cứ lúc nào cũng phải biết trình trạng của anh tốt hay xấu, anh không nói cho em biết, chính là không xem em là vợ của anh.

Thấy sự yêu thương sâu sắc của Kim Nhất Giai, nhớ đến năm đó tại bệnh viện ở Hoàng Lương cô chăm sóc hắn rất chu đáo, trong lòng Quan Doãn bùi ngùi xúc động, sống trên đời, chỉ cần hai ba người tri kỷ là đủ, như vậy, sống trên đời, cưới được vợ như Kim Nhất Giai, ai mà chẳng muốn?

- Em chẳng phải còn chưa vào cánh cửa nhà anh sao? Chờ em vào cửa nhà họ Quan, em là vợ cả đời của anh.

Quan Doãn vuốt mái tóc đen nhánh của Kim Nhất Giai.

- Anh không muốn làm phiền em, không muốn để cho bác Kim biết, ngộ nhỡ bác Kim biết và muốn nhúng tay vào chuyện này, giống như là anh đang nhờ cậy vào sức ảnh hưởng của nhà họ Kim vậy, em cũng biết, da của anh cũng mỏng chứ

Phụt…

Kim Nhất Giai nín khóc mỉm cười.

- Anh còn nói anh có da mặt mỏng, em đã gặp qua nhiều con cháu nhà làm quan đều chưa có ai da mặt dày như anh. Thế nhưng nói đi phải nói lại, nếu da mặt của anh không dày, em sẽ không thích anh.

- Nói như vậy, người đàn ông không xấu xa phụ nữ sẽ không yêu, thật sự là chân lý này phải không?

- Cũng không phải, cái gọi là người đàn ông không xấu phụ nữ sẽ không thương, là muốn nói người đàn ông khi đứng trước mặt phụ nữ, cầm được thì cũng buông được, phải có trách nhiệm, khi cần mạnh mẽ cũng nên mạnh mẽ.

- Nói hay lắm

- Quan Doãn cúi người xuống dưới, cố sức hôn lên trán của Kim Nhất Giai.

- Đêm hôm nay em có dám ở cùng anh không, anh nhất định sẽ không tha cho em.

Kim Nhất Giai sợ hãi nhảy dựng lên.

- Anh làm gì? Trước nơi đông người, nhiều người như vậy, anh nên giữ hình tượng một chút.

- Đúng, đại thư ký Quan phải chú ý hình tượng, trước mặt mọi người, không nên ôm ấp, lại càng không nên hôn nhau.

Tề Ngang Dương cười ha ha.

- Khó coi, ảnh hưởng đến thuần phong mỹ tục…

Quan Doãn ném một bông hoa về phía Tề Ngang Dương:

- Anh nói ít lại được không.

Tề Ngang Dương vươn tay ra tiếp lấy hoa của Quan Doãn, xoay người đưa cho Lý Mộng Hàm:

- Đến đây, anh mượn hoa hiến Phật, tặng cho người mà anh yêu nhất Lý Mộng Hàm tiểu thư.

- Chịu không nổi rồi, thật buồn nôn, em không nên tới, tới trở thành cái bóng đèn lớn.

Điền Tương Ly cười hì hì, nhảy sang một bên, che mắt.

- Quan Doãn, Tề Ngang Dương, tôi cảnh cáo các anh, các anh còn làm những động tác thân mật như vậy, tôi lập tức đi ngay.

Điền Tương Ly tuy rằng xếp hạng thứ ba trong ba tiểu thư ở Bắc Kinh, nhưng nói về độ quyến rũ, cô cũng không kém so với với Kim Nhất Giai và Lý Mộng Hàm, chỉ có điều dưới sự so sánh, cô thanh bạch không màng danh lợi hoặc không để lộ tiếng tăm mà thôi, đương nhiên, có lúc quả thực người cũng như tên, cây thược dược so ra kém vinh hoa cao quý hơn cây mẫu đơn, cũng so ra kém duyên dáng hơn hoa phù dung, nhưng vẻ đẹp nhu nhược yếu đuối của người phụ nữ, cũng rất dễ kích thích sự thương hương tiếc ngọc của đàn ông.

Nếu như nói Kim Nhất Giai có muôn vàng dáng vẻ, Lý Mộng Hàm lại duyên dáng yêu kiều, như vậy Điền Tương Ly lại yểu điệu rực rỡ, yêu đuối như cành liễu trong gió, dáng vẻ nhu nhược mỏng manh không có xương như của Anna, ngượng ngùng, lãng mạn, kín đáo mà đa tình, khiến cho mọi người khao khát. Là một trong những đóa hoa thược dược nổi tiếng, nở vào cuối mùa xuân, như một ly rượu ngon cuối cùng của mùa xuân, mùi vị thơm ngọt mà tinh khiết.

Quan Doãn không nói gì, Tề Ngang Dương cười ha ha:

- Sao vậy Tương Ly, em là đố kị hay thèm muốn vậy? Nếu thèm muốn, đến với vòng tay của anh, lòng của anh rất rộng lớn, có thể chứa nỗi thương tâm của em. Nếu như là đố kị, hãy sà vào lòng Quan Doãn, lòng của Quan Doãn rất bác ái, có thể lưu trữ nhiều tình cảm của các cô gái.

Kết quả Tề Ngang Dương đã bị bàn tay rắn chắc của Lý Mộng Hàm đấm cho một đấm, Quan Doãn xém chút nữa cũng bị Kim Nhất Giai ân cần dạy bảo, Điền Tương Ly đứng tựa khóm hoa cười ngặt nghẽo.

Dòng nước của sông Thanh Trữ tuôn trào mãi không thôi, trong tiếng cười của mấy người, cuồn cuộn về phía trước, dòng nước lũ giống như bánh xe lịch sử , mãi mãi không ngừng đi tới, cành hoa nhấp nhô trôi dạt không ngừng, tựa như một cảnh trong mơ còn xót lại.

Quan Doãn đứng thật lâu không nói gì chỉ nhìn về phía huyện Trực Toàn nằm bờ bên kia của Sông Thanh Trữ, là huyện ngoại ô rất gần với Tỉnh lỵ, huyện Trực Toàn có ưu thế địa lý tự nhiên, nếu như hắn thật có thể đến huyện Trực Toàn, trong suy nghĩ của hắn, huyện Trực Toàn sẽ là nơi đầu tiên hắn thực hiện khát vọng vì nước vì dân trong cuộc đời chính trị của hắn.

Càng không cần nhắc đến huyện Trực Toàn đã từng là nơi phát triển mạnh chính trị xa xưa, có ý nghĩa chính trị không cân xứng.

Chẳng qua, gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, lúc nào mới có thể vượt qua sông Thanh Trữ, một bước vào thẳng Trực Toàn chứ?

Đang lúc tâm tư mịt mù, bỗng nhiên điện thoại di động vang lên

Là điện thoại của Hoàng Hán.

Hoàng Hán nói rất ngắn gọn, chỉ có một câu:

- Hồng Thiên Khoát đã xảy ra chuyện, có thể thả diều rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK