Mục lục
[Dịch] Quan Vận
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phải nói, sống chết của Tiền Ái Lâm đã không quan hệ đến thế cục huyện Khổng rồi, cũng không mấy người chú ý y sống hay chết. Mà Lý Vĩnh Xương bị chuyển giao đến cơ quan tư pháp, phán mười năm hay là hai mươi năm, cũng không quan trọng, đối với nhân vật chính trị mà nói, khai trừ Đảng viên chính là lúc sinh mạng chính trị hoàn toàn chung kết, vĩnh viễn sẽ không còn khả năng quật khởi

Nhưng cái chết của Tiền Ái Lâm lại ảnh hưởng đến việc Lý Vĩnh Xương phán mười năm hay là hai mươi năm, thì lại là một hồi đọ sức phía sau màn khác nữa, sự tình liên quan đến giao thủ của Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác. Quả thật, với cấp bậc và trình tự bây giờ của Quan Doãn, cuộc đọ sức giữa Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác còn rất xa xôi, hơn nữa việc cũng không liên quan đến mình, nhưng nếu như từ suy tính lâu dài mà nói, nếu hắn thực muốn tới Thành ủy Hoàng Lương đảm nhiệm thư ký Tưởng Tuyết Tùng, như vậy hắn nhất định phải phòng ngừa chu đáo, bắt đầu từ bây giờ phải nghiên cứu thế cục Thành ủy Hoàng Lương cùng với con người Hô Diên Ngạo Bác

Đối với Tưởng Tuyết Tùng, Quan Doãn có chút hiểu biết, cũng có ngay mặt tiếp xúc. Đối với Hô Diên Ngạo Bác, hắn ngoại trừ gặp ở trên TV ra, thì chưa bao giờ có ngay mặt tiếp xúc gần gũi gì, với hắn mà nói, Hô Diên Ngạo Bác chỉ là một ký hiệu chính trị xa xôi

Tuy nhiên... Quan Doãn dù sao cũng là Quan Doãn, sau khi trải qua hơn một năm chìm nổi quan trường, đã trải qua sự kiện Lý Vĩnh Xương bốn bề sóng dậy huyện Khổng, hắn thong dong chu toàn cho Lý Dật Phong và Lãnh Phong, lại được ông cụ Dung chỉ điểm, dĩ nhiên so với bạn cùng lứa tuổi thì ánh mắt cao siêu hơn nhiều, hắn nhạy bén phát hiện từ trong cái chết Tiền Ái Lâm và cái khe nứt đập lớn, hai kiện nhìn như không liên quan nhau, trong đó ẩn dấu điểm tựa ở sau lưng...

Điểm tựa không ai khác, chính là Hô Diên Ngạo Bác!

Quan Doãn hơi có một tia ảo não, kỳ thật từ lúc cục diện giằng co trước khi Lý Vĩnh Xương rơi đài, hắn nên nhận thấy được Hô Diên Ngạo Bác có lực ảnh hưởng ở khắp mọi nơi đối với huyện Khổng. Giờ hồi tưởng lại, hắn vẫn là không để ý đến rất nhiều chi tiết, tỷ như sau lưng việc Lý Vĩnh Xương ở huyện Khổng hai mươi năm không ngã, chắc chắn sẽ không là kết quả Tưởng Tuyết Tùng thiên vị. Tưởng Tuyết Tùng mới đến thành phố Hoàng Lương mấy năm? Lại tỷ như Lý Vĩnh Xương sau khi biết được điều chỉnh đến hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân, vốn có thể an dưỡng lúc tuổi già, vì sao còn muốn đột nhiên làm khó dễ, ngang nhiên phát động sự kiện tấn công tòa nhà huyện ủy? Chẳng lẽ chỉ là vì thay Vương Xa Quân trút giận?

Đương nhiên không phải, nhân vật chính trị làm hai mươi năm không ngã, Lý Vĩnh Xương sẽ không ngây thơ đến mức đánh cược cả tính mạng tải sản để trút giận

Rồi khi sự kiện tấn công tòa nhà huyện ủy thất bại xong việc, vì sao đột nhiên do Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Bạch Sa tự mình ra mặt đến huyện Khổng mang Lý Vĩnh Xương đi? Lời đồn nói là Lý Vĩnh Xương và Tưởng Tuyết Tùng quan hệ chặt chẽ, mà Bạch Sa lại cùng Hô Diên Ngạo Bác ở cùng một trận chiến tuyến. Ý tứ hàm súc trong đó, rốt cục khiến Quan Doãn ngửi được một hơi thở bất thường, đã nhận ra dấu vết thủ pháp làm việc cẩn thận của Hô Diên Ngạo Bác

Hoặc là nói một cách khác, một người ẩn núp sâu nhất sau lưng tất cả sự tình. Khi Bạch Sa tự mình ra mặt tiến đến huyện Khổng mới là lần đầu tiên bị Quan Doãn tóm được tung tích thủ pháp thoáng qua của ông ta, lúc ấy Quan Doãn cũng chỉ là ở trong đầu chợt lóe thôi, tuy rằng nghĩ tới Hô Diên Ngạo Bác sẽ không bỏ qua cơ hội Lý Vĩnh Xương rơi đài, từ đó trở thành điểm tựa đọ sức với Tưởng Tuyết Tùng, nhưng vẫn chưa nghĩ sâu, dù sao, hắn cách Hô Diên Ngạo Bác quá xa, cách Thành ủy quá xa, cách ba dòng họ lớn của thành phố Hoàng Lương quá xa

Nhưng hôm nay, khi hắn tận mắt nhìn thấy khe nứt từ dưới lên trên tại bên trong đập lớn, tâm hắn chìm đến đáy cốc, theo góc độ thi công suy xét, khe nứt quả thật có thể đỗ lỗi cho vấn đề chết lượng vật tư, nhưng từ chiều dài và chiều sâu của cái khe, Quan Doãn không phải nhân viên kỹ thuật công trình cũng có thể lập tức cho ra kết luận, khe nứt này do con người làm ra

Nếu không phải đồng thời phát sinh cùng sự kiện Tiền Ái Lâm bất ngờ tử vong, Quan Doãn vẫn không dám khẳng định sau lưng một loạt sự kiện đều có bóng dáng Hô Diên Ngạo Bác, nhưng Tiền Ái Lâm bất ngờ tử vong thức tỉnh hắn, tại thành phố Hoàng Lương xa xôi Tiền Ái Lâm chết bất đắc kỳ tử, và đập nước sông Lưu Sa xuất hiện khe nứt, giữa hai bên nhìn như hoàn toàn không có bất kỳ liên hệ nào, kỳ thật lại có một điểm nhìn không thấy ở sau lưng ẩn núp sâu vô cùng.

Quan Doãn trong đầu liền có một ý niệm mãnh liệt hiện lên, khiến hắn không thể ức chế ham muốn bước vào thành phố Hoàng Lương, cùng với Hô Diên Ngạo Bác giao thủ ngay mặt, muốn trải nghiệm xem thủ pháp cẩn thận của đến tột cùng cao siêu cỡ nào

Lần đầu tiên, Quan Doãn ý chiến đấu tăng vọt, trong lòng bốc cháy lên ngọn lửa hừng hực, muốn lấy một thân phận Phó phòng nho nhỏ khiêu chiến quyền uy của đường đường Chủ tịch thành phố. Thủ đoạn chính trị mượt mà, ẩn núp sâu vô cùng của Hô Diên Ngạo Bác kích phát trái tim hiếu chiến của hắn, hắn trước đây vẫn đối với việc tới Thành ủy đảm nhiệm thư ký của Tưởng Tuyết Tùng có mâu thuẫn tâm lý, nhưng ở giờ này khắc này, hắn vô cùng mãnh liệt nổi lên hùng tâm tráng chí muốn đến khu vực rộng lớn hơn đại triển tay chân! Có lẽ đúng như ông cụ Dung đã nói, huyện Khổng quá nhỏ, sông Lưu Sa quá nông, chung quy không dậy nổi sóng gió quá lớn, thành phố Hoàng Lương mới là nơi cất cánh thật sự của hắn.

Nhân sinh chính là không ngừng tiến thủ và giao tranh, Quan Doãn một quyền đánh lên cái khe, không để ý nắm tay bị đau nhức, nói ra suy đoán của hắn với Lãnh Phong:

- Chủ tịch huyện, cái khe này không phải nứt do đóng băng nứt nở, là do ở nền móng không vững làm cho đập lớn hạ xuống không đồng đều mà hình thành khe hở chìm, hơn nữa theo độ rộng và chiều sâu mà xem, trong cái khe dùng loại thép hơi nhỏ, nếu làm một thí nghiệm, xi măng bốn phía cái khe cũng có thể không đạt tiêu chuẩn. Tổng hợp phân tích cho ra kết luận chính là, cái khe là sự cố công trình do con người làm ra ngay từ lúc đầu thi công. Nếu không phải trận tuyết lớn này, cái khe hẳn là vào mùa mưa năm tới mới xuất hiện...

Lãnh Phong vẻ mặt khiếp sợ:

- Cậu hiểu về kết cấu công trình?

- Hiểu một ít, thời đại học, tự học kiến trúc học một thời gian

Quan Doãn đáp, hắn tự học kiến trúc học không phải xuất phát từ hứng thú, mà là vì học với Hạ Lai. Hạ Lai đối với kiến trúc học cảm thấy rất hứng thú, hắn cũng là hứng thú nhất thời. Không ngờ một ít tri thức kiên trì học lúc ấy, hiện tại có đất dụng võ

- Mùa mưa sang năm?

Lãnh Phong hơi trầm ngâm, nghĩ thông suốt mắc xích trong đó

- Đúng là đã xem thường một số người, hoá ra còn chôn xuống một quả bom hẹn giờ. Nếu không phải hiện tại phát sinh, đợi mùa mưa sang năm mới nứt ra, hậu quả nghiêm trọng nhất là gì?

- Nếu mưa nhỏ thì đỡ, chắp vá cũng tạm được, nhưng nếu mưa lớn thì đập lớn còn có nguy cơ vỡ đê

Quan Doãn lắc đầu nói

- Người tính không bằng trời tính, ai có thể nghĩ đến huyện Khổng sẽ có một trận tuyết lớn trăm năm mới gặp?

Lãnh Phong phẫn nộ cũng một quyền đánh vào trên cái khe:

- Cực kỳ vô sỉ

- Nếu chỉ là vấn đề chất lượng của công trình thông thường thì cũng được đi, công trình dưới chủ đạo của chính phủ, chỉ có tu bổ mới có thể kiếm tiền, nhưng nếu như là có người cố ý biến đập lớn từ tấm bia to thành địa lôi, chính là thủ đoạn rất ác độc.

Lãnh Phong hiển nhiên còn chưa kịp nghĩ thông suốt bố cục lâu dài trong đó, Quan Doãn vừa điểm, không khỏi sợ mà kinh, thốt ra:

- Khi mùa mưa vào tháng bảy, tám sang năm, tôi cùng bí thư Lý vẫn còn ở huyện Khổng, đập lớn nếu vỡ đê rồi, cố nhiên Lý Vĩnh Xương là người chịu trách nhiệm chủ yếu sẽ gánh vác trách nhiệm hàng đầu, nhưng bí thư Lý là người chủ đạo làm hạng mục đập lớn, cũng là khó chối được sai lầm này... Nói như vậy, đến Lý Vĩnh Xương cũng bị tính kế ở trong rồi, bàn tay khổng lồ sau lưng sẽ là ai? Ai muốn dùng một tòa đập lớn để làm nổ tung thế cục huyện Khổng?

- Số 2!

Quan Doãn và Lãnh Phong liếc nhau, hai đồng thanh cùng lúc nói ra...

Nói vừa xong, Lãnh Phong cũng ý thức được ông và Quan Doãn sự ăn ý đã đạt đến trình độ nhất định, im lặng cười, hết thảy không cần nhiều lời.

Quan Doãn đánh bạo hỏi một câu:

- Mạo muội hỏi một câu, Chủ tịch huyện và Chủ tịch thành phố Hô Diên quan hệ như thế nào?

Nếu như nói mặc kệ Hô Diên Ngạo Bác thông qua loại thủ pháp nào thẩm thấu tới bên trong đội thi công ngũ hạng mục đập lớn, chôn xuống địa lôi, mượn sự cố chất lượng đập lớn dẫn nổ thế cục huyện Khổng là vì mai táng sinh mạng chính trị của Lý Dật Phong và Lý Vĩnh Xương, như vậy là có thể cho rằng, hành động này của Hô Diên Ngạo Bác là đang trợ giúp Lãnh Phong thượng vị hay không?

Lãnh Phong từ chối cho ý kiến nói:

- Chủ tịch thành phố Hô Diên không phải là vì tôi mới bố cục ở huyện Khổng...

Ông nhớ ra cái gì đó, bỗng nhiên lại nói một câu không hiểu ra sao cả

- Thiết tưởng một chút, nếu cậu đi đảm nhiệm thư ký của Chủ tịch thành phố Hô Diên, nói không chừng càng có ý tứ. Tuy nhiên cậu đảm nhiệm thư ký của bí thư Tưởng, thì càng có không gian rèn luyện, tôi hiện tại càng ngày càng chờ mong cuộc hành trình đến Hoàng Lương của cậu rồi

Hô Diên Ngạo Bác trăm phương ngàn kế thiết lập cục diện nhằm vào Lý Vĩnh Xương và Lý Dật Phong, điểm xuất phát lại không phải là vì Lãnh Phong, không hề nghi ngờ, là vì Tưởng Tuyết Tùng. Như thế thế cục thành phố Hoàng Lương liền dần dần rõ ràng hơn trong đầu Quan Doãn, ý nghĩ cũng từng bước thông suốt, Hô Diên Ngạo Bác và Tưởng Tuyết Tùng rốt cuộc là quan hệ như thế nào, thì không cần nói cũng biết.

Nếu lại liên tưởng đến ba dòng họ lớn của thành phố Hoàng Lương, lại đi sâu phỏng đoán ba dòng họ lớn và Hô Diên Ngạo Bác, Tưởng Tuyết Tùng thì là quan hệ như thế nào, Quan Doãn không thể nghĩ tiếp nữa, vửa nghĩ tới thì đã cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, thế cục thành phố Hoàng Lương rất ư phức tạp, quan hệ thay đổi liên tục, lại có thủ đoạn cao siêu của Hô Diên Ngạo Bác, không có chỗ nào không là tòa núi cực cao cực khó khăn, chờ hắn đi khiêu chiến và chinh phục

Mặc dù trong lòng vô cùng chờ mong, nhưng ở mặt ngoài vẫn là biểu hiện khiêm tốn nên có:

- Tôi vẫn còn rất trẻ, sợ ứng phó không được cục diện rắc rối phức tạp, lại có bí thư Tưởng ở thành phố Hoàng Lương thực thi chính là chính sách nhân nhượng, có lẽ tính cách của tôi rất không thích hợp đảm nhiệm thư ký bí thư Tưởng

- Đợi cậu sau khi qua đó sẽ biết, không nên bị biểu tượng của một người mê hoặc

Lãnh Phong nói lời thành khẩn, tình ý sâu xa

- Bí thư Tưởng ở thành phố Hoàng Lương nhân nhượng dỗ ba năm, ba năm qua, thành phố Hoàng Lương đại sự bất loạn việc nhỏ không thịnh, cậu nói chính sách nhân nhượng của ông ta không thu được hiệu quả mong muốn sao? Chẳng qua là ai cũng không thoả mãn với hiện trạng thôi, Bí thư Tưởng muốn trong lúc tại nhiệm thúc đẩy một đại sự, mà Chủ tịch thành phố Hô Diên cũng muốn nắm quyền chủ động đại sự ở trong tay mình, vì thế, đọ sức ở hai năm cuối nhiệm kỳ, lấy huyện Khổng làm điểm tựa, lấy vận mệnh Lý Vĩnh Xương làm bước ngoặt, chính thức ra sân

- Đại sự gì?

- Nếu cậu đi thành phố, tự nhiên sẽ biết. Nếu như đi không được, nói cũng vô dụng.

Lãnh Phong khoát tay

- Đi, về Huyện ủy

- Cái khe đập lớn phải làm thế nào?

- Mời bí thư Lý cho ý kiến

Lãnh Phong ngẩng đầu mà bước, khi đang muốn bước ra khỏi đập lớn, bỗng nhiên phía sau truyền đến một trận nổ ầm ầm, dường như toàn bộ đập lớn đều lắc lư vài cái.

Chuyện gì xảy ra vậy? Động đất? Quan Doãn giật mình kinh hãi, nhìn lại, lập tức quá sợ hãi, phía sau cái khe đang nhanh chóng mở rộng, một luồng khói dày đặc từ trong cái khe đang cuồn cuộn trào ra.

Không tốt... Quan Doãn đột nhiên bổ nhào về phía trước, đẩy Lãnh Phong té nhào xuống đất, hô to một tiếng:

- Chủ tịch huyện cẩn thận!

Quan Doãn khi còn bé thường cùng đám bạn câu cá ở sông Lưu Sa, cũng từng quen thuộc với việc chế tác ngòi nổ. Tuy chỉ một mình ngòi nổ nho nhỏ uy lực không lớn lắm, nhưng nếu như đựng đầy nitrat kali trong bình thủy tinh, lại bỏ thêm ngòi nổ, ném vào lòng sông đang đóng băng trong mùa đông, lúc phát nổ uy lực cũng kinh người.

Nitrat kali chủ yếu dùng làm phân, vì tạp chất quá nhiều, cơ bản có thể tác động khoảng một mét vuông trên mặt nước. Nhưng nếu đổi lại bình chứa thành sắt hay đồng, còn nitrat kali thì đổi thành thuốc nổ thì uy lực có thể so với bom được. Nhưng người bình thường không được sử dụng thuốc nổ, trừ phi là công nhân phá đá.

Đương nhiên, cũng có người lúc làm pháo, gom thuốc pháo lại cũng có thể tạo được vũ khí có thể khai sơn phá thạch. Trong lúc khói mịt mùng tuôn ra, Quan Doãn chợt nghe thấy được mùi quen thuộc của nitrat kali, tiếp đó là một tiếng nổ lớn, hắn chỉ biết mọi việc không xong, có người trong khe dẫn cho nổ kíp nổ tự chế.

Trong đập lớn rất rộng, còn rất nhiều sắt và giá gỗ chưa kịp dọn dẹp.

Uy lực của bom tự tạo này không lớn lắm, may là không dùng thuốc nổ, chỉ dùng phân thông thường. Nhưng vì nó được đặt trong một cái khe nhỏ, không gian nhỏ hẹp, vô hình trung lại tăng thêm uy lực. Ngoài ra, điểm giao tiếp từ khe đến kết cấu công trình tương đối yếu ớt, sau khi bị nổ thêm lần thứ hai, thì phát sinh hậu quả là đất núi rung chuyển.

Đương nhiên, một kíp nổ nho nhỏ không đến mức có thể làm vỡ đập lớn. Nhưng đập lớn vốn đã ẩn chứa tai họa, lại gặp một nguồn xung động lớn ngoài dự liệu, lay động một lúc, giàn giáo sắt và gỗ dùng để chống đỡ bên trong đổ sập xuống. Quan Doãn gạt Lãnh Phong ra, tránh khỏi giàn sắt đang đổ xuống. Nào ngờ vừa té xuống đất, lại có một giá gỗ không chịu nổi, giáng thẳng xuống lưng hắn.

Quan Doãn đang đè Lãnh Phong dưới người hắn. Chủ ý của hắn là cứu Lãnh Phong, giờ giá gỗ đổ xuống, bản thân hắn có thể nghiêng người né tránh, nhưng nếu hắn tránh ra, thì giá gỗ sẽ hoàn toàn đổ xuống người Lãnh Phong. Trong nháy mắt, Quan Doãn ra quyết định liều lĩnh, sẽ đỡ giá gỗ thay cho Lãnh Phong.

Tuy giá gỗ cũng không phải là khổng lồ, nhưng ít nhất cũng trên dưới một trăm ký, dù cho nện xuống lưng cũng khó thể chịu nổi. Quan Doãn nhắm mắt, không né không tránh, nghĩ rằng phải liều mạng. Tuy hắn và Lãnh Phong có quan hệ mật thiết, nhưng quan hệ cá nhân cũng không sâu sắc lắm. Nhưng trong thâm tâm hắn lại cảm kích Lãnh Phong luôn bảo vệ và dẫn dắt hắn.

Nhìn thấy giá gỗ đang giáng xuống trên lưng Quan Doãn, đột nhiên Lãnh Phong lại cố hết sức, chống hai tay, từ mặt đất nhảy dựng lên, hét lớn một tiếng:

- Cậu còn trẻ, để cho tôi đi!

Không có lời lẽ hùng biện nào, Lãnh Phong nghiêng người lật Quan Doãn sang một bên. Cơ thể ông ta vừa mới đứng lên được một nửa, thì cái giá gỗ đã nặng nề ngã xuống lưng ông ta “ầm” một tiếng. Dù Lãnh Phong thông minh đã cong người lại để tiếp nhận, hóa giải phần lớn lực đập của giá gỗ, nhưng từ âm thanh mà giá gỗ gây ra khi ngã xuống đúng là không phải chuyện đùa.

Quan Doãn bị đẩy ra, chỉ trúng một gậy. Hắn ngàn vạn lần không ngờ, ngay lúc mấu chốt, Lãnh Phong lại che chở cho hắn như bậc cha chú bảo vệ cho con cháu. Câu “cậu còn trẻ” như còn vang bên tai. Bỗng nhiên sau lưng cảm thấy nóng lên, lấy tay sờ thử, đúng là máu của Lãnh Phong đã phun lên người hắn.

- Chủ tịch huyện!

Quan Doãn kinh hồn, tâm can đau đớn thét lên. Hắn nhìn lại, thấy Lãnh Phong đã bị giá gỗ đập trúng, té xuống đất không nhúc nhích được, trước người chảy ra một đống máu đen, khiến hắn kinh tâm động phách.

Cho đến nay, tuy Quan Doãn cho rằng Lãnh Phong là chỗ dựa vững chắc, cũng tận tâm phục vụ Lãnh Phong, chăm chú theo dõi từng bước đi của ông. Nhưng có lẽ vì tính cách, hắn luôn không cảm nhận được sự quan tâm của Lãnh Phong đối với hắn xuất phát từ nội tâm. Dù sao Quan Doãn vẫn còn trẻ, Lãnh Phong lớn hơn hắn mười mấy tuổi, là anh cả thì hơi lớn, nhưng nếu làm chú út thì lại hơi nhỏ. Vì chênh lệch không lớn không nhỏ đó mà khoảng cách giữa Quan Doãn và Lãnh Phong cũng luôn không xa cũng chẳng gần.

Quan Doãn không hiểu được trong nội tâm Lãnh Phong ẩn giấu những vui buồn khôn xiết của một kiếp người, cũng không cảm nhận được ông ta hiểu rõ nhân tình ấm lạnh, luôn cho rằng Lãnh Phong nghiêm nghị, sẽ không thể hiện tình cảm chân thật. Đích thật, tiếng thét vừa rồi của Lãnh Phong cũng có khẩu khí lạnh như băng, nhưng trong khí lạnh như băng ấy lại toát ra vẻ hiên ngang lẫm liệt không thể chối từ, lần đầu tiên khiến Quan Doãn cảm động.

Nhưng là loại cảm động lên đến tột đỉnh.

Giọng nói ôn nhu dịu dàng đầy vẻ quan tâm lúc bình thường cũng vô nghĩa so với sự sống chết trước mắt này. Nguyên tắc trên quan trường trước giờ là lãnh đạo luôn được ưu tiên. Khi gặp tai nạn, lãnh đạo luôn đi trước, lấy đâu ra đạo lý lãnh đạo cố gắng quên mỉnh và cấp dưới? Đã hết lần này đến lần khác, bình thường Lãnh Phong đối xử với Quan Doãn không hề lộ vẻ quá quan tâm chăm sóc hay bảo vệ, nhưng không quan trọng, chỉ cần một lần, ông ta đã trở thành tấm bia vĩnh hằng trong lòng Quan Doãn, thành ngọn núi cao mà vĩnh viễn hắn không có cách nào vượt qua.

Quan Doãn chạy về phía Lãnh Phong, vì chạy vội quá nên ngã sấp xuống, khiến mười đầu ngón tay chảy cả máu, ngã xuống cả người bùn lầy dơ bẩn, nhưng hắn không hề để ý, tiếp tục đứng lên đi về phía Lãnh Phong. Khoảng cách giữa hắn và Lãnh Phong có lẽ chỉ hơn mười mét, nhưng trên mặt đất đầy xi măng và đá vụn, hắn vừa đứng lên lại ngã sấp xuống, ngã sấp xuống lại đứng lên. Khoảng cách hơn mười mét này, dường như là đoạn đường dài nhất trong cuộc đời của hắn, lảo đảo đứng lên ngã xuống không dưới bốn năm lần.

Khuôn mặt đẹp trai rách nát, giày rơi mất một chiếc, Quan Doãn đến được chỗ Lãnh Phong thì cả người đã đầy vết thương, hai tay và chân đều đầy vết máu. Lúc này dù hắn có đứng trước mặt Kim Nhất Giai và Ôn Lâm thì cũng không ai nhận ra hắn.

Rốt cuộc Quan Doãn đã tới được trước mặt Lãnh Phong, cố sức đẩy cái giá gỗ trên người ông ta ra, hét lớn:

- Chủ tịch huyện, Chủ tịch huyện, anh tỉnh lại đi.

Lãnh Phong nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt trắng bệch, thỉnh thoảng lại có máu từ khóe miệng tuôn ra, tình hình vô cùng nguy cấp. Trong lòng Quan Doãn nóng như lửa đốt, khóc lớn thành tiếng:

- Chủ tịch huyện, anh tỉnh lại đi…

Trong đập lớn, sau khi khói thuốc súng tan hết, chỉ còn một đống bừa bộn, cảnh tượng Quan Doãn ôm lấy Lãnh Phong khóc rống lên, nhiều năm sau vẫn còn ghi khắc trong lòng Lãnh Phong. Dù lúc này Lãnh Phong đã hôn mê bất tỉnh, nhưng kỳ lạ là ông ta luôn nhớ rõ giờ khắc này, thậm chí cảnh tượng Quan Doãn bò tới trước mặt ông ta, đã lặp đi lặp lại trước mắt ông ta trong một thời gian dài. Mỗi lần nhớ lại là mỗi lần lòng ông đau như thắt.

Quan Doãn đúng là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa, là một người đáng để ông đỡ lấy một giá gỗ đồng thời có thể nắm tay cùng tiến trên đường.

Trong khói thuốc súng, một bóng người chợt lóe lên, nhưng đang muốn chạy trốn, nhưng lại bị những công nhân đang phá đá cản lại. Có người nhận ra gã. Gã tên là Tiết Tam, là một trong số đám bạn của Vương Xa Quân.

Đợi đến khi công nhân vội vàng đỡ Lãnh Phong ra nằm trên tuyết, mọi người mới chú ý đến những vết máu trên tay chân Quan Doãn. Vết máu rơi trên tuyết làm nên một đường máu thật dài, nhưng vẻ mặt hắn cương nghị, mạnh chân bước đi trong tuyết, không hề nhăn mày nhíu mặt, không hề kêu lên một tiếng, nhất thời khiến cho công nhân cảm thấy kính nể.

Công nhân quanh năm làm việc tay chân ở công trường, bình thường có bị thương, cũng biết bị thương ở tay chân như vậy phải đau đớn đến thế nào. Vừa đúng lúc trong trời băng gió tuyết, dưới cái giá lạnh, lại càng đau đớn không chịu nổi, không phải người bình thường nào cũng có thể chịu được. Mà Quan Doãn trắng trẻo thư sinh, nhưng lại cắn răng chịu đau không rên lên một tiếng, ý chí kiên cường không khỏi khiến người khác thầm kính nể.

Có công nhân khoác áo bành tô cho Quan Doãn. Quan Doãn tuy đã đờ đẫn rồi nhưng vẫn như cũ, không quên dặn dò công nhân phải chú ý an toàn, trước tiên phải rút hết toàn bộ ra khỏi đập lớn, giải người gây tai họa đến công an huyện thẩm tra, sau đó hắn mới nhảy lên tuyết, cùng Lãnh Phong khẩn trương chạy đến bệnh viện huyện.

Lãnh Phong nhắm nghiền hai mắt, vẫn bất tỉnh hôn mê như trước, rõ ràng phía sau lưng đã bị thương nghiêm trọng. Quan Doãn siết chặt hai tay, móng tay gần như đâm vào da thịt nhưng cũng không có cảm giác đau đớn. Mặc kệ đây là sự trùng hợp hay là một cái bẫy đã được thiết kế tỉ mỉ, chuyện hôm nay nhất định phải giải quyết.

Vốn Quan Doãn vẫn luôn có lòng thiên vị với Vương Xa Quân, đã là đồng hương, lại là đồng nghiệp, dù thế nào cũng không muốn đuổi cùng giết tận. Sở dĩ đồng thời để Vương Xa Quân lặng lẽ rời khỏi huyện Khổng muốn tránh náo loạn, nhìn thấy gã làm cũng vờ như không biết, không cố ý vạch trần lời nói dối của Vương Xa Quân.

Vương Xa Quân quả đúng là rời khỏi huyện Khổng, nhưng chắc chắn không có ý định tự sát. Nếu gã chết thì không phải là Vương Xa Quân, trong lòng gã luôn nung nấu ý định báo thù. Quan Doãn cũng không biết gã rốt cuộc đi đâu, nhưng có cảm giác mơ hồ rằng Vương Xa Quân sẽ không đi xa huyện Khổng, nằm im như sói chờ cơ hội ra tay.

Chuyện hôm nay đã chứng thực suy đoán của Quan Doãn. Vương Xa Quân không vứt bỏ tà tâm, nghiễm nhiên lợi dụng ngòi nổ tự chế để làm chuyện ác. Vừa đúng lúc, tuy uy lực của kíp nổ tự tạo không lớn, nhưng chính rung động của đập lớn đã làm Lãnh Phong bị thương.

Quan Doãn đấm một đấm lên xe, thầm hạ quyết tâm, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Vương Xa Quân, nếu có ngày gặp lại, hãy đợi đấy, tao sẽ cho mày chết cũng không xong.

Đến bệnh viện huyện, bác sĩ thấy bệnh tình của Chủ tịch huyện quá nguy kịch, nhất thời náo loạn một trận. Viện trưởng đích thân hội chẩn, phán đoán sơ bộ cho ra kết quả là nội tạng bị thương, khiến cho hôn mê. Điều kiện ở bệnh viện huyện thiếu thốn, không có thiết bị chụp X quang, không có cách nào chẩn đoán chính xác hơn, phải đến bệnh viện thành phố mới được.

Lãnh Phong mất máu quá nhiều, trước khi đưa lên bệnh viện thành phố phải truyền máu cứu người trước. Quan Doãn bèn đưa tay ra:

- Tôi thuộc nhóm máu O, có thể truyền máu cho bất cứ nhóm nào, lấy máu của tôi đi.

Mấy người công nhân đi theo không đồng ý. Quan Doãn đã gầy yếu, hơn nữa trên đường tới đây cũng đã mất nhiều máu, nếu hiến máu nữa thì e rằng cơ thể không chịu nổi. Quan Doãn nổi nóng:

- Chủ tịch huyện vì cứu tôi mới bị thương, giờ tôi không truyền máu cho ông ấy, cả đời này tôi cũng sẽ không an tâm.

Hắn vừa dứt lời, cả bác sĩ và công nhân đều rưng rưng. Viện trưởng đầu tóc bạc phơ, đã bao lần thấy cảnh sinh ly tử biệt của đời người, lúc này cũng bị Quan Doãn làm cảm động, lau nước mắt nói:

- Nam nhân khí khái. Vậy được rồi, đúng là người tốt tri ân biết báo của huyện Khổng ta.

Lúc máu của Quan Doãn truyền vào cơ thể Lãnh Phong, sắc mặt Lãnh Phong có một tia hồng hào. Từ khoảnh khắc đó về sau, hai người không cùng chung huyết thống lại có quan hệ huyết mạch tương liên.

Quan Doãn vốn trước đó đã mất nhiều máu, lúc truyền máu thì sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, gần như không thể đứng vững. Nhưng hắn kiên quyết phải đi cùng Lãnh Phong đến bệnh viện thành phố. Đường có tuyết lớn, huyện Khổng lại cách thành phố hơn 80 km, không biết đường sá gió tuyết thế nào.

Chẳng bao lâu Lý Dật Phong đã chạy tới, Ôn Lâm cũng chạy tới, lòng như lửa đốt. Kim Nhất Giai cũng sợ đến mặt mày thất sắc chạy tới. Một màn trình diễn cứu người nơi tuyệt địa, sau khi Lãnh Phong bị thương, thế cục ở huyện Khổng, do một người mà không ai có thể nghĩ đến, làm nên nghịch chuyển kinh người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK