- Tối hôm qua, tôi ở bờ sông Thanh Trữ viết một bài thơ, mời Viễn Hòa có lời bình phẩm.
Giọng nói của Mộc Quả Pháp trầm lắng.
- Nhi nam túng mã gia vạn lý, chí sĩ ngâm thi lệ thiên hành. Nhất dạ thu phong tùng giang nguyệt, lưỡng tam đăng hỏa thị cố hương.
- Thơ hay, có chia tay ly biệt, Quả Pháp, vừa ra tỉnh Yến, anh đã giương cánh bay cao rồi.
- Tôi muốn dẫn một người đi nhậm chức, Viễn Hòa, anh cố vấn giúp tôi.
- Ai?
- Quan Doãn.
Điều động quan chức cấp phó Tỉnh, có thể dẫn thư ký nhậm chức, suy nghĩ của Mộc Quả Pháp muốn dẫn người đi không hề thái quá, có điều khiến Văn Viễn Hòa kinh ngạc chính là:
- Quan Doãn là ai?
Lập tức đã nghĩ ra.
- Chủ tịch huyện mới nhận chức của huyện Trực Toàn?
- Đúng vậy, chính là hắn.
Mộc Quả Pháp không khỏi tiếc nuối lắc đầu.
- Kỳ thực tôi sớm nên tiết lộ cho hắn tôi được điều đến tỉnh Yến, nếu như hắn còn làm trưởng phòng thư ký của Tỉnh ủy, làm thủ tục điều động dễ dàng hơn, hiện tại hắn vừa mới nhậm chức Chủ tịch huyện của huyện Trực Toàn, muốn để hắn đi theo tôi, gặp không ít khó khăn, làm thủ tục bàn giao, lại đi từ chức Chủ Tịch huyện vv… rất phiền phức.
- Đúng vậy rất phiền phức.
Văn Viễn Hòa hơi có chút khó hiểu.
- Anh trước đó chưa có hỏi rõ ràng nguyện vọng của Quan Doãn, hắn có nguyện ý đi theo anh đến Tỉnh Tần không? Còn một điều tôi không hiểu, Quan Doãn rốt cuộc có bản lãnh gì khiến cho anh tốn nhiều khí lực muốn dẫn hắn đi nhậm chức hả?
- Mặc kệ Quan Doãn có nguyện ý đi theo tôi hay không, tôi đều có biện pháp khiến hắn đi theo tôi, nếu như tôi không an bài được một người như Quan Doãn, tôi có thể về nhà dưỡng lão rồi, ha ha.
Mộc Quả Pháp cười ha ha cười, lại nghiêm trang nói.
- Nói thật, tôi vốn thích chàng trai khác, y nhỏ hơn Quan Doãn hai tuổi, nhưng bây giờ chưa ở trong thể chế, đi theo Lý Đinh Sơn, y gọi là Hạ Tưởng, là một người thanh niên có cách nhìn sâu sắc nhạy bén. So với Quan Doãn, thiếu lòng hăng ha1i, nhưng có thừa thủ pháp êm dịu, có nhiều điểm giống Quan Doãn, ví như đều ghét ác như thù, đều thông minh hơn người, thế nhưng Hạ Tưởng còn cần tôi luyện, y hơi nhút nhát, hơn nữa không có lực bạo phát bạo dạn như Quan Doãn. Nhưng có một điểm tôi không nhìn lầm, Hạ Tưởng trung thành. Nếu như tôi dẫn y đi theo, y sẽ đi theo tôi cả đời, nhưng kinh nghiệm của y, nếu như có thể tôi luyện được, mới có thể nắm giữ được trong tay. Còn có một vấn đề khó, Hạ Tưởng hứng thú với kinh doanh, không muốn tham gia chính trị, y giống như Đinh Sơn, rất cố chấp, muốn xây dựng một đế chế kinh tế tại thành phố Yến. Thế nhưng nói đi phải nói lại, tôi thực sự không quá xem trọng ý nghĩ kinh doanh của Đinh Sơn, hiện tại dự án quảng cáo trên màn hình lớn của Đinh Sơn, tôi xem mười lần đều gặp trở ngại.
- Quảng cáo trên màn hình lớn?
Văn Viễn Hòa rất hứng thú, hiện tại không để ý đến sự bất đồng giữa Hạ Tưởng và Quan Doãn.
- Dự án này không tệ, rất tiên tiến. Lý Đinh Sơn người này rất sáng tạo, hiện tại đừng nói thành thị nội địa phía Bắc, hay là thành phố vùng duyên hải phía Nam, hạng mục quảng cáo màn hình lớn cũng không nhiều. Đây là sự vật mới trỗi dậy, đang ở thời kỳ thăm dò thử nghiệm ở trong nước. Đối với tôi, những gì Hạ Tưởng cùng Lý Đinh Sơn đi thăm dò dự án này, nói không chừng thật đúng là có nhiều đất dụng võ.
Văn Viễn Hòa là một trong số ít những quan chức có đầu óc kinh doanh, trước kia khi y xuống nông thôn, bằng vào sự cố gắng của y đã làm tới bí thư chi bộ của thôn, y cùng với nhân dân nông thôn khai phá khí đốt, còn dùng vật tư nhà nông thay đổi thành máy kéo cho nông nghiệp, truyền tụng một thời lúc đó. Khi đảm nhiệm Bí thư huyện ủy Trực Toàn, đầu tư khởi công xây dựng Vinh quốc phủ ở Trực Toàn, đồng thời mời đài trung ương đến chụp hình 《 Hồng Lâu Mộng 》, cũng là một sáng kiến kinh doanh lớn, mãi cho tới hôm nay, Vinh quốc phủ chính là một trong những cảnh quan nổi danh nhất của huyện Trực Toàn, hàng năm đều thu hút một lượng khách du lịch đến tham quan, vì giá trị kinh tế của Trực Toàn không ngừng sáng tạo ra tài nguyên.
- Sự kiện mới xuất hiện phải kinh qua khảo nghiệm của thị trường mới biết được có phù hợp với thị trường quảng cáo của thành phố Yến hay không, tôi cảm thấy cách suy nghĩ của Đinh Sơn rất tiên tiến, nếu như ở Bắc Kinh coi như cũng được, ở thành phố Yến, sợ là cuối cùng thất bại.
Lắc đầu, Mộc Quả Pháp lại cười.
- Bỏ đi, mặc kệ y, người có chí riêng, không thể gò ép, tôi không thuyết phục được Đinh Sơn đi làm bí thư huyện ủy, để y đi theo con đường riêng của y. Có lẽ đến khi y muốn quay đầu, tôi đã rời khỏi tỉnh Yến, đến lúc đó thì có còn muốn giúp y, cũng ngoài tầm với rồi.
- Nếu không thể giúp, chớ miễn cưỡng, nên làm tốt chuyện trước mắt rồi nói sau.
Văn Viễn Hòa vừa ngẩng đầu lên, đã đến Tỉnh ủy, liếc mắt một cái đã thấy Đại Gia đang đứng trong đám người nghênh đón, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
- Đại Gia sao lại ở đây?
Mộc Quả Pháp cũng hơi kinh ngạc:
- Đúng đấy, Đại Gia làm sao tới rồi? Trong danh sách nhân viên đón tiếp không có y. . . Ồ, hiểu rồi, đoán chừng là y muốn vô giúp vui, chẳng phải bí thư Chương đúng lúc đi Bắc Kinh phải không? Y đến là có ý thay bí thư Chương đi nghênh đón anh, cũng là tâm ý, có đúng hay không?
Nghe xong lời nói sâu xa của Mộc Quả Pháp, Văn Viễn Hòa nở nụ cười ha ha:
- Được, nếu người ta đã nhiệt liệt hoan nghênh tôi, tôi tóm lại cũng không thể phản đối phải không?
Đang lúc nói đến Đại Gia, bỗng nhiên cổng của Tỉnh ủy bỗng hiện ra đám người đã phá tan đội ngũ nghênh đón, lập tức xuất hiện phía trước đầu xe. Tài xế một phen hoảng sợ, may là tốc độ xe không nhanh, một cước phanh lại, khó khăn lắm mới đứng cách đám người phía trước chừng nửa thước.
Đội ngũ nghênh tiếp đều có biện pháp bảo vệ thích hợp, làm sao để cho người không phận sự chặn xe bên đường? Sắc mặt của Mộc Quả Pháp lúc này đại biến, đẩy cửa xuống xe:
- Chuyện gì xảy ra thế?
Vừa mới dứt lời, thì có một người mặc thường phục tiến lên, chặng phía trước đầu xe, dây lưng cột một bên, Mộc Quả Pháp chỉ thấy rõ người đến là một ông lão khoảng sáu mươi tuổi, tóc muối tiêu, mặc đồ rách nát, trong ánh mắt hiện lên sự tuyệt vọng và bất lực. Áo của ông màu xám giống như sắc mặt xám lạnh của ông, để lại một ấn tượng khó quên trong lòng Mộc Quả Pháp.
Ông cụ kia là ai? Tại sao phải liều chết chặn đầu xe? Mộc Quả Pháp vừa nghĩ tới, ý nghĩ của y đã bị bầu không khí nhiệt liệt sôi nổi kia cắt đứt, trong nháy mắt y đã quên sự kiện ông lão đón xe là sự kiện đơn lập hay là sự kiện do con người tạo nên.
So với sự sự nghênh đón khẩn trương có trật tự của Tỉnh ủy, thì hình thức nghênh đón của Trực Toàn, lại giản đơn hơn, cũng không có long trọng, rất nhiều người đều ngầm cho ý kiến, cho rằng Chủ tịch huyện Quan Doãn không hiểu chuyện, tiếp đãi Lãnh đạo Tỉnh ủy, tại sao có thể đơn giản như vậy? Cũng không tôn trọng người, tốt xấu gì Văn Viễn Hòa cũng là phó Bí thư Tỉnh ủy, quy cách tiếp đãi mà Chủ tịch huyện Quan sắp xếp, giống như đang tiếp đãi lãnh đạo của Thành ủy.
Thế nhưng mọi người có bất mãn cũng vô dụng, nếu Quan Doãn đã đảm nhiệm là người tổng chỉ huy tiếp đãi, tất cả hoạt động đều do hắn định đoạt.
Thời khắc mấu chốt, Thẩm Học Lương nhân vật số một của huyện ủy lại vắng mặt, khiến cho không ít người nghị luận, họ đang suy đoán Thẩm Học Lương là cố ý trốn tránh, không muốn lộ diện ở trước mặt Văn Viễn Hòa, còn muốn để cho Quan Doãn gánh vác mọi thứ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện cũng do Quan chịu trách nhiệm. Thế nhưng cũng có người nghĩ đến có thể là Thẩm Học Lương không coi trọng Văn Viễn Hòa, không muốn hao công tốn sức giả vờ mặt mày rạng rỡ trước mặt Văn Viễn Hòa, cũng thế, tuy nói Văn Viễn Hòa là Phó bí thư tỉnh Mân, nhưng có người nói y bị xa lánh ở Tỉnh Mân, tình cảnh có thể sánh cùng Mộc Quả Pháp, cũng không mạnh mẽ ở nơi nào, thực sự là một đôi anh không ra anh, em không ra em.
Cũng có người không hiểu lợi thế của Thẩm Học Lương, chí ít, tình cảnh hiện tại của Văn Viễn Hòa không tốt lắm, nhưng dù sao cũng là quan lớn cấp phó tỉnh 44 tuổi, sau đó nói không chừng có ngày còn có nhiều đất dụng võ, chẳng lẽ nói, trong suy nghĩ của Thẩm Học Lương, tiền cảnh sau này của Văn Viễn Hòa còn không bằng Đại Gia?
Mặc kệ mọi người suy đoán thế nào, Thẩm Học Lương vì giải quyết công việc vắng mặt ở huyện ủy không ra mặt tiếp đãi, đã trở thành sự thật không đổi được rồi, không ít người đang suy nghĩ, nếu như Văn Viễn Hòa phát hiện y đường đường là Phó bí thư Tỉnh ủy tới chơi, hơn nữa đến là vì bắt đầu con đường sự nghiệp của y, nhưng ngay cả nhân vật số một của huyện ủy cũng không lộ diện tiếp đãi, y sẽ có cảm nghĩ thế nào?
Giữa trưa, nhận được điện thoại của văn phòng Tỉnh ủy và văn phòng Thành ủy, đồng chí Văn Viễn Hòa vào khoảng hai giờ chiều đến Trực Toàn, yêu cầu huyện ủy Trực Toàn làm tốt công tác chuẩn bị nghênh tiếp, sau khi nhận được thông báo, Quan Doãn cẩn thận kiểm tra trình tự tiếp đãi, sau khi xác định không có sai sót gì, hắn mới an tâm.
Nhưng quan Doãn suy cho cùng tuổi vẫn còn trẻ, lần đầu tiên chủ trì mọi mặt công việc, khó tránh khỏi sai sót, hơn nữa bất kể là Phó chủ tịch huyện Sư Hiểu Hoa hay là chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Vương Thiên Phong, ai cũng không nói cho hắn biết còn có một khâu chưa có kiểm tra, đã tạo nên sơ sót không cần thiết.
Một giờ rưỡi chiều vừa đến, Quan Doãn đã cho lãnh đạo chính của huyện ủy Trực Toàn, đến chỗ giao nhau giữa Trực Toàn và thành phố Yến xếp thành hàng nghênh tiếp, vốn Tỉnh ủy và Thành ủy không có quy định huyện ủy Trực Toàn phải đến chỗ giao nhau nghênh tiếp, phương án nghênh tiếp mà Thẩm Học Lương định ra, cũng là xếp thành hàng đón tiếp ở cổng huyện ủy, Quan Doãn ngược lại tạm thời cải biến chủ ý, không đến sông Thanh Trữ nghênh tiếp là không thể.
Ngay từ đầu Phó bí thư Huyện ủy Biện Thái và Phó chủ tịch Sư Hiểu Hoa hoàn toàn không đồng ý, nói phương án của Thẩm Học Lương định ra, không thể lập tức thay đổi. Hai người mỗi người nói một câu ở trước mặt Quan Doãn, nếu như nói quy định là quy định, cần chấp hành nghiêm ngặt, mang Thẩm Học Lương đè áp Quan Doãn, lập tức chọc giận Quan Doãn, Quan Doãn đã nổi giận:
- Nếu Bí thư Thẩm đã để cho tôi đảm nhiệm tổng chỉ huy, tôi đã tính toán xong. Có ý kiến gì, chờ Bí thư Thẩm về phản ánh, hiện tại phải làm theo yêu cầu của tôi. Kế hoạch không được thay đổi, xảy ra vấn đề gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Quan Doãn vừa nói như thế, Biện Thái và Sư Hiểu Hoa đã không còn lời nào để nói, nhất là Sư Hiểu Hoa, tuy rằng rất không cam lòng, nhưng cũng không thể tránh được, đành phải cay đắng làm theo, trên quan trường, quan lớn một cấp đè chết người, mối hận cũ của y và Quan Doãn còn chưa tiêu tan, mỗi ngày lại phải làm việc dưới dâm uy của Quan Doãn, một ngày kia, nhất định phải làm cho Quan Doãn gặp rủi ro, khiến cho sinh mệnh chính trị của hắn giống như Mã Đại Thịnh, chết ở Trực Toàn là tốt nhất.
Một nhóm của Quan Doãn ở bờ sông Thanh Trữ chờ không lâu, đoàn xe của Tỉnh thành đã tới.
Đoàn xe không dài, tổng cộng có bốn năm chiếc xe, Văn Viễn Hòa không thích thanh thế lớn, đoàn xe dưới yêu cầu của y, đã được giảm bớt, sắp xếp hợp lý.
Mắt thấy đoàn xe của Văn Viễn Hòa ngừng lại, tâm tình Quan Doãn hơi kích động, vội vàng tiến về phía trước nghênh tiếp, mới đi vài bước, bỗng nhiên, trên vỉa hè bên cầu xuất hiện một người, mặc áo màu xám, vẻ mặt xám lạnh, là một ông lão khoảng 60 tuổi, ông hô to một tiếng:
- Quan thanh liêm, tôi bị oan.
Một tiếng này, long trời lở đất, khiến cho rất nhiều người ở đây kinh hồn bạt vía.
Không đợi cảnh sát chìm trong đội kịp phản ứng, ông lão nhún người nhảy, nhảy xuống sông Thanh Trữ đang cuồn cuộn chảy.