Mục lục
[Dịch] Quan Vận
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quan Doãn không chú ý tới sự khác thường của Ngõa Nhi, hắn thay Ngõa Nhi lấy cháo, cầm dưa muối, để cô ăn cháo trước, rồi đi giúp ông cụ Dung làm bánh nướng.

Quan Doãn vén tay áo, động tác nhào nặn bột rất thuần thục, sau đó chia bột nặn nặn bánh, một cái bánh đã thành hình, lại cho thêm ngũ vị hương và dầu muối, cuối cùng ở xung quanh nặn ra hình đóa hoa, coi như là bước đầu làm thành một cái bánh nướng.

Sau đó, bước thứ hai là đem bánh nướng bỏ vào lò than, mặt trái áp tại trên vách lò, mặt kia được sức nóng của than củi nướng chín, nhất định phải dùng đúng loại gỗ, vừa không còn hơi nước và vừa đủ độ nóng, sau khoảng năm phút đồng hồ, mặt chiếc bánh có một màu vàng ươm thì có thể lấy bánh nướng ra khỏi lò.

Mỗi lần có thể bỏ vào mười mấy cái bánh nướng, chủ yếu là vừa nãy nhào bột làm bánh không kịp cho vào lò, Quan Doãn vừa ra tay, lò bánh nướng rõ ràng liền cung cầu cân bằng, ông cụ Dung cũng nhẹ nhàng hơn

Ngõa Nhi đã sợ ngây người, hai mắt đăm đăm, muỗng nhỏ nâng ở giữa không trung, quên đưa đến miệng. Vừa rồi đang bối rối nhìn ông cụ Dung thì nay đã bị động tác nhào nặn thuần thục mà duyên dáng của Quan Doãn gây kinh ngạc, trong lòng cô chỉ có một tiếng vang lên – trời, anh Quan quá đẹp trai!

Nếu để Quan Doãn biết động tác giúp đỡ ông cụ Dung chia sẻ áp lực lại bị hình dung là đẹp trai, hắn liền thật sự hết chỗ nói rồi. Ngõa Nhi không có hiểu biết về gian khổ sinh tồn và cuộc sống gian nan, là sẽ không thể cảm nhận được một con người sinh ở nông thôn lớn lên ở thị trấn mà có thể đi đến hiện tại là không dễ.

Quan Doãn luôn lạc quan hướng về phía trước, ánh mặt trời và nụ cười ở sau lưng, từ nhỏ đã vì gia đình gánh vác, một người con trai là phải gánh vác tất cả, trước mười tuổi còn mải chơi, sau mười tuổi, hắn đã biết làm việc, chủ yếu là việc vặt trong nhà, biết mọi thứ cầm được thì cũng buông được, từ nhỏ đã biểu hiện ra một khí khái đàn ông nho nhỏ.

Tuy nói cha mẹ Quan Doãn đều là giáo viên, thực ra ba hắn mới chính thức là giáo viên, còn mẹ chỉ là gia sư, trong nhà vẫn có vài mẫu ruộng. Tuy nhiên từ khi Quan Doãn vào đại học, cô em gái Dung đến thị trấn vào trung học năm nhất, ba phải dẫn lớp tốt nghiệp trung học, mẹ thì dạy lớp tốt nghiệp sơ trung, thật sự rất nhiều việc, mấy mẫu đất liền hoang phế. Vì thế, Quan Doãn rất là thương cảm, làm đứa con nông dân, hắn cảm tình rất sâu với quê nhà, dù hắn ở Bắc Kinh học bốn năm đại học, cũng một lòng nghĩ phải tiến xa hơn nữa, nhưng mãi mãi không thể dứt bỏ chính là tình cảm cố hương, là tình yêu sâu nặng với quê hương.

Chỉ cần là có khả năng làm, Quan Doãn nhất định tự mình ra tay, không phiền người khác.

Ngõa Nhi từ nhỏ lớn lên ở tỉnh thành, từ nhỏ áo cơm không lo, nuông chiều từ bé, tất nhiên không biết mặt lạnh lùng vô tình của cuộc sống. Ở trong mắt cô, Quan Doãn là đại ca ca đẹp trai, phong độ, ánh mặt trời và rạng rỡ, gần như không gì không làm được, vừa hài hước, lại biết chăm sóc quan tâm người khác, cuộc đời của hắn khẳng định trời trong nắng ấm, thuận buồm xuôi gió, lại không biết, trước không đề cập tới chỉ nói hiện tại mẹ Quan Doãn vẫn là chưa chuyển thành giáo viên chính thức, cuộc sống gia đình của hắn không giàu có, đã hơn một năm Quan Doãn ở Huyện ủy chịu ủy khuất và vắng vẻ, đổi người khác, nói không chừng đã sớm một mạch mà từ chức đi chỗ khác rồi.

Ngõa Nhi ngây ngốc nhìn bóng dáng Quan Doãn, chỉ lo ngây người, bất chợt lại quên lý do vì sao thấy ông cụ Dung quen mặt rồi vì sao khiến cô hoảng hốt. Cũng không thể trách cô, cô chỉ là cô bé chưa biết nhiều việc đời, trong lòng không phải lo trăm công nghìn việc, cô chỉ có điều si mê Quan Doãn, ngưỡng mộ vẻ đẹp trai, phong độ Quan Doãn.

Quan Doãn đưa lưng về phía Ngõa Nhi, làm sao biết Ngõa Nhi đang nghĩ cái gì, hắn cố ý vì Ngõa Nhi làm ra hai cái bánh nướng, sau khi ra lò, đưa tới trước mặt Ngõa Nhi:

- Mau mau ăn sáng đi, đừng nhìn ngó nữa.

- Vâng.

Ngõa Nhi miệng trả lời, ánh mắt lại híp thành hình bán nguyệt, Quan Doãn cười cười, trở lại lại giúp ông cụ Dung làm việc.

- Đêm qua, có một việc rất kỳ quái...

Một bên tay làm không ngừng, Quan Doãn một bên nhỏ giọng đem chuyện đêm qua kể lại một lượt.

Ông cụ Dung dường như đang nghe, lại như không nghe, tay làm liên tục, lấy bánh nướng, rồi cháo và đậu hủ, cách Quan Doãn không tới một thước, quay vòng vòng quanh Quan Doãn, không tiếp Quan Doãn một câu, chỉ đến khi Quan Doãn nói xong , mới lấy tay đấm đấm thắt lưng, lắc đầu nói:

- Già rồi, không còn dùng được, sống thắt lưng lưng đau, đến đây, đỡ ta ngồi nào.

Quan Doãn đỡ ông cụ Dung ngồi xuống, lúc này người ăn sáng đã ít dần, bánh nướng ra lò đặt ở cái hộp có một lớp giữ ấm, không cần phải bầy ra, giờ ông cụ Dung rốt cục có thể nghỉ ngơi một lát.

- Có một lần Tô Đông Pha và người bạn Chương Đôn đi du sơn ngoạn thủy, đi vào một chỗ vách đá dựng đứng vạn trượng gần đầm nước, chỉ có một cây cầu độc mộc, phía dưới là vực sâu vạn trượng. Chương Đôn rất ngưỡng mộ tài hoa Tô Đông Pha, mời Tô Đông Pha đến đầm nước viết lưu niệm trên vách đá...

Quan Doãn lập tức cẩn thận yên lặng nghe, trước kia ông cụ Dung giảng lịch sử chuyện xưa, mặc kệ chính sử dã sử, hắn chỉ ngồi nghe, cười cười, hiện tại đã khác, nếu lời ông cụ Dung nói hắn chỉ biết nghe cho xong, nghe như vậy coi như là hắn có mắt như mù, thật ngu ngốc.

Tuy nhiên cũng phải nói, Quan Doãn làm tên ngốc gần một năm mới ngộ ra đạo lý này, hiện tại ngẫm lại, kỳ thật bảo hắn ngu ngốc là không oan.

- Tô Đông Pha nhìn nhìn đầm nước sâu không lường được, lại nhìn cây cầu độc mộc lắc lư, liên tục xua tay, Chương Đôn lại cười ha hả, đi lên cầu độc mộc giống như giẫm trên đất bằng, sau đó lại treo dây thừng kéo cây cối đến trước vách đá dựng đứng, ở trong tiếng thác nước gầm rú, mặt không đổi sắc viết vài chữ to.

Ông cụ Dung vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Ngõa Nhi một cái, lúc này Ngõa Nhi đang ăn bánh nướng, đã sớm quên mất mấy vấn đề đang nghi ngờ, ông cụ Dung là người ra sao, cô cũng không hề quan tâm.

Quan Doãn chậm rãi nghe, không nói lời nào, ông cụ Dung tiếp tục giảng giải tiếp.

- Chương Đôn trở lại trước mặt Tô Đông Pha, khí sắc như thường, mặt không đỏ tâm không nhảy, dường như không có việc gì cười thở dài. Tô Đông Pha rất là thán phục, nói, khi vua quyết định có thể giết người nghe mệnh. Chương Đôn cười hỏi Tô Đông Pha lời ấy là sao, Tô Đông Pha đáp, quân tử không đứng dưới chỗ nguy hiểm, không coi trọng tính mạng của chính mình, nhất định sẽ không để ý tính mạng của người khác!

- Sau thế nào?

Ân oán giữa Chương Đôn và Tô Đông Pha, Quan Doãn cũng có biết một phần, nhưng cũng không biết tỉ mỉ, lúc này trong lòng cả kinh, vội vàng hỏi đến kết quả.

- Sau thế nào...

Ông cụ Dung vỗ đùi đứng lên.

- Tốt lắm, thời gian không còn sớm, cậu nên đi làm, sau như thế nào, chính mình đi tra cứu《Gian thần truyền》trong Tống sử, còn có... Cô bé không đơn giản, rất có ánh mắt, đừng xem thường nó.

Sao chứ? Quan Doãn thầm nghĩ, hắn chưa từng khinh thường Ngõa Nhi, đã sớm biết Ngõa Nhi tinh quái và giảo hoạt, tuy nhiên ông cụ Dung nói chuyện cũng sẽ không bắn tên không đích, lời nói vừa rồi, khẳng định có ý gì khác.

Tuy nhiên so sánh với việc ông cụ Dung đánh giá Ngõa Nhi, Quan Doãn đối với những gì Chương Đôn đã làm sau đó, càng bức thiết muốn biết rõ hơn, bởi vì, việc này liên quan đến hiểu biết sâu thêm về cách đối nhân xử thế của Lãnh Phong!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK