Tháng 4, gió xuân lãng đãng, thời tiết càng lúc càng nóng, hoa dương như tuyết, tơ liễu đón gió phất phơ, đường lớn ngõ nhỏ ở Hoàng Lương, nơi nơi hân hoan đón xuân về hoa nở. Thành cổ không có chỗ nào không có hoa bay, dường như sau khi gió xuân say đắm thổi qua, Hoàng Lương bắt đầu bước vào những đêm mùa hè nóng bức.
Cuối xuân đầu hè, trải qua một loạt điều chỉnh nhân sự và các sự kiện chấn động, tất cả mọi người đều biết, trước khi mùa hạ đến Hoàng Lương, mọi chuyện đều có được một kết quả.
Mặc kệ là tốt hay xấu, cuối cùng đến hẹn lại lên, không di chuyển vì ý chí con người.
Sau khi Lãnh Phong nhận chức không bao lâu, Hoàng Hán chính thức được bổ nhiệm là Phó Cục trưởng Cục Công an thành phố kiêm Cục trưởng phân cục Đơn Thủy. Nếu tính đến kinh nghiệm lý lịch của Hoàng Hán so với Trịnh Thiên Tắc thì sau khi họ Trịnh trở thành rắn mất đầu, tất cả thế lực còn lại của họ Trịnh đều chuyển sang tay Hoàng Hán, đó là sự thật. Hoàng Hán tuy xếp hạng cuối cùng trong mấy vị Phó Cục trưởng Cục Công an thành phố, nhưng lại là nhân vật có thực quyền nhất trong Cục Công an thành phố.
Điều ngoài dự đoán của mọi người chính là Quách Hiểu Húc cũng không thuận thế tiếp nhận chức vụ Cục trưởng Cục Công an thành phố, mà được triệu hồi về Sở Công an tỉnh, chức Cục trưởng Cục Công an thành phố do Thôi Hướng tiếp nhận. Sau khi Trịnh Thiên Tắc tử vong, Vương Hướng Đông từ chối thì họ Thôi bất động sừng sững, trở thành người giành được chiến thắng tối đa.
Trong một tháng điều tra kiểm chứng, Tổ chuyên án liên hợp điều tra Tỉnh ủy và Thành ủy đã có kết luận chung về Học viện Tiến Thủ, nhận định rằng Học viện Tiến Thủ chính là bỏ vốn đầu tư và quản lý trường học phi pháp, đề nghị Thành ủy tiến hành những biện pháp tương ứng đối với Học viện Tiến Thủ và những người có liên quan.
Sau khi Tổ liên hợp điều tra đệ trình bản điều tra lên Thành ủy Hoàng Lương và đề nghị xét xử, liền quay về Tỉnh ủy, theo báo cáo điều tra có thể phán đoán được danh sách và chọn lọc để báo cáo lên cấp trên, để Tổ liên hợp điều tra Tỉnh ủy có thể nhận được ám chỉ của Tỉnh ủy mà chỉ đạo xuống. Phân chia đại khái phạm vi Học viện Tiến Thủ chỉ khoanh vùng Học viện Tiến Thủ thôi, không được dính líu đến nhân viên trung cao tầng của Thành ủy.
Tưởng Tuyết Tùng cầm báo cáo điều tra, nhẹ nhàng để qua một bên, ôn tồn hỏi:
- Bí thư Thôi, quan điểm của anh thế nào?
Thôi Đồng cũng không ngồi xuống, đứng đối diện với Tưởng Tuyết Tùng, chắp tay sau lưng, trên mặt như cười lại không cười:
- Nguyên tắc là tùy bệnh cứu người, vốn là chuyện lớn, nhưng cũng chỉ nên trừng trị một vài nhân viên có dính líu trong Thành ủy. Răn trước ngừa sau, mới có thể răn đe người khác. Còn anh, Trưởng ban thư ký?
Thôi Đồng nghiêng người hỏi Lãnh Phong đang đứng bên cạnh.
Đã là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban thư ký Thành ủy, Lãnh Phong đến Hoàng Lương nhận chức cũng đã hơn nửa tháng, dùng tác phong nhanh gọn dứt khoát, tính cách quyết đoán gọn gàng mà linh hoạt, tranh thủ được một vị trí nhỏ bé cho bản thân. Khác với Lãnh Nhạc mềm mỏng, thiếu sự cứng rắn, là Trưởng ban thư ký Thành ủy vốn nên khéo léo, nhưng Lãnh Phong vẫn không thay đổi sự cứng rắn mạnh mẽ như lúc ở huyện Khổng, luôn có cách làm theo ý mình để giải quyết công tác dứt khoát nhanh gọn. Ông ta mới đến Thành ủy không bao lâu đã đắc tội với không ít người, nhưng đồng thời cũng giành được sự tôn trọng của nhiều người khác.
Một người khéo léo có lẽ được nhiều người yêu thích, nhưng trên miệng nói tốt nhưng trong lòng chưa chắc đã tôn trọng. Muốn người khác tôn trọng mình thật lòng, chỉ đơn giản có hai điều: một là công bình và nguyên tắc, hai là lương tâm và đạo đức. Công bình và nguyên tắc có thể làm cho người tin phục, còn lương tâm và đạo đức có thể cho lòng người nể phục.
Lãnh Phong nhận chức Trưởng ban thư ký Thành ủy Hoàng Lương, Quan Doãn cầu còn không được, nên hết sức vui vẻ. Có Lãnh Phong, có Tưởng Tuyết Tùng, cuối cùng cũng tới lúc chém một đao vào đầu Hô Diên Ngạo Bác. Hô Diên Ngạo Bác thấy chết có phản công thì tin rằng cũng chẳng xảy ra nhiễu loạn gì lớn.
Tính cách của Lãnh Phong và Lãnh Nhạc hoàn toàn khác nhau. Lãnh Nhạc ở Hoàng Lương tuy cũng gần gũi Tưởng Tuyết Tùng, nhưng Quan Doãn biết, tâm tư của Lãnh Nhạc từ đầu đến cuối không để ở Hoàng Lương, chỉ xem như Hoàng Lương là thời kỳ quá độ. Chính vì thế, ông ta không đủ để trở thành người trợ lực thật sự của Tưởng Tuyết Tùng.
Còn Lãnh Phong hoàn toàn khác. Lãnh Phong này, cho dù bước đến đâu đều rất cẩn trọng, làm tốt từng công tác trong tay. Ông ta đến Hoàng Lương, liền chỉnh sửa tác phong không tập trung của Văn phòng Thành ủy. Vài lần họp ông ta đều nhấn mạnh, ai cũng phải làm việc thật tốt, không ai được ăn không ngồi rồi. Ngay từ đầu có người không phục, nghĩ rằng bất quá Lãnh Phong chỉ làm bộ làm tịch, phô trương thanh thế thôi. Có vài vị Trưởng và phó phòng bình thường làm việc lúc ẩn lúc hiện, sau khi bị Lãnh Phong phê bình đích danh, vẫn không hối cải, sau đó đã bị Lãnh Phong chuyển đến các ban hậu cần và ngành khác.
Hơn nữa, mấy vị Trưởng phó phòng bị điều chỉnh đó, tất cả đều là người của ba dòng họ lớn ở Hoàng Lương, bao gồm Thôi, Trịnh, Vương. Ba họ bị một lưới bắt hết, chẳng khác nào tuyên bố Lãnh Phong chỉ biết nguyên tắc không nhận tình cảm.
Lãnh Phong vừa ra tay, công tác trong Văn phòng Thành ủy lập tức chấn động.
Được Lãnh Phong trợ giúp, uy vọng của Tưởng Tuyết Tùng trong Thành ủy lại càng tăng cao.
Sau khi trải qua một loạt thất bại, thêm chuyện thư ký Lưu Dương cũng đi nhận chức ở huyện, Hô Diên Ngạo Bác cũng yên tĩnh hơn nhiều, dường như đã nhận thua. Thậm chí còn có lời đồn, Hô Diên Ngạo Bác đang vận tác để rời khỏi Hoàng Lương, cho dù là đến thành phố cấp địa khác để làm Chủ tịch thành phố cũng không muốn ở lại Hoàng Lương, cũng đã từng nghe được rằng Hô Diên Ngạo Bác thậm chí còn muốn chuyển về tỉnh, bằng lòng làm một Giám đốc sở.
Tin đồn cũng chỉ là tin đồn, không ai dám xác định đó là thật hay giả. Hơn nữa, với những hiểu biết của Quan Doãn về Hô Diên Ngạo Bác, hắn cảm thấy những tin đồn này không đáng tin. Có thể là có người cố ý tung hỏa mù, để khiến người khác hoang mang, loạn mắt.
Hô Diên Ngạo Bác là kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Tuy hiện giờ xem như đại cục đã định, nhưng thật ra thắng bại cuối cùng vẫn chưa phân biệt. Giờ nếu nói Tưởng Tuyết Tùng thắng lợi toàn diện là vẫn còn hơi sớm.
Giờ cục diện Thành ủy Hoàng Lương đã rõ ràng là gió đông thổi bạt gió tây. Tuy Trưởng ban thư ký Thành ủy Lãnh Nhạc cũng không phải là người của Tưởng Tuyết Tùng, nhưng hiển nhiên, Lãnh Phong lại càng không phải là người của Hô Diên Ngạo Bác. Hơn nữa, với tính cách và nguyên tắc của Lãnh Phong, chắc chắn rất nhiều chuyện, Lãnh Phong cũng sẽ đồng tình với Tưởng Tuyết Tùng.
An bài Lãnh Phong làm Trưởng ban thư ký Thành ủy, cũng gián tiếp biểu lộ ý chí của Tưởng Tuyết Tùng, quan niệm chính trị mà ông theo đuổi, khác hẳn với những lãnh đạo lòng dạ hẹp hòi chỉ biết đề bạt thân tín và những kẻ nịnh hót.
Trưởng ban thư ký Thành ủy và Hô Diên Ngạo Bác bất đồng quan điểm thì cho qua đi, dù sao Trưởng ban thư ký Thành ủy cũng chỉ là đại quản gia trong Thành ủy, nhưng Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố cũng không cùng quan điểm với Hô Diên Ngạo Bác, thì vị Chủ tịch thành phố xem như đã có chút thất bại. Nên biết rằng, hiện giờ Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố là Quách Vĩ Toàn.
Còn một điểm nữa, sau khi Lưu Dương ra ngoài, thư ký mới nhậm chức là Thạch Quân thật sự dùng không thuận tay, y cũng chẳng thèm đổi ngay. Kể từ đó, Hô Diên Ngạo Bác xem như bị kiềm hãm khắp nơi, mọi chuyện đều không như ý, dường như đã đến bước đường cùng.
Trưởng ban thư ký Thành ủy và Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân cùng nhau đổi mới, là dấu hiệu thế cục Hoàng Lương đã tiến vào giai đoạn sau cùng về mọi mặt.
Lãnh Phong đứng bên trái Thôi Đồng, ông ta cũng khẽ nghiêng người, ánh mắt rất bình tĩnh, nói:
- Quan điểm của tôi là hễ vụ án nào liên quan đến lãnh đạo Thành ủy thì nhất định phải điều tra đến cùng, tuyệt không nhân nhượng, cũng không nương tay.
Bí thư và Phó Bí thư Thành ủy cùng Trưởng ban thư ký thảo luận chuyện trọng đại, vốn không có phần Quan Doãn xen vào, nhưng Lãnh Phong lại cố ý bắt Quan Doãn lộ diện, ông ta quay lại hỏi Quan Doãn:
- Quan Doãn, cậu cũng nói suy nghĩ của cậu đi, chuyện Học viện Tiến Thủ, cậu tham gia sâu nhất, cũng hiểu rõ chân tướng hơn ai hết.
Quan Doãn suy nghĩ. Hắn biết rõ, Thôi Đồng muốn xét xử những nhân viên trong Thành ủy có liên quan đến vụ án một cách hạn chế, còn Lãnh Phong lại nhất định điều tra đến cùng, như vậy hắn nên có thái độ thế nào? Tưởng Tuyết Tùng có thái độ ra sao, hắn phải nói những gì, lời của hắn cần phải bảo đảm có độ nhất trí cao với Tưởng Tuyết Tùng.
Trên thực tế, phải xử lý những nhân viên có liên quan đến Học viện Tiến Thủ thế nào, Tưởng Tuyết Tùng đã có chủ ý từ lâu, sở dĩ ông gọi Thôi Đồng và Lãnh Phong đến, cũng chỉ vì muốn được hai người họ ủng hộ.
Quan Doãn gật đầu nói:
- Những nhân viên trong Thành ủy có liên quan đến vụ án, như Bí thư Thôi nhận xét, nhất định phải xét xử để răn đe. Nhưng nếu nhất định phải điều tra đến cùng, e là có khả năng bất lợi đến sự đoàn kết ở Hoàng Lương, cho nên, cũng phải xác định phạm vi cần thiết, vừa tốt cho việc trấn an dân tâm, vừa có thể ổn định được cục diện.
Tưởng Tuyết Tùng âm thầm gật đầu. Những lời này của Quan Doãn rất được lòng ông. Ông thuận thế nói tiếp:
- Như vậy đi, tạm xác định những nhân viên trong Thành ủy có liên quan đến vụ án, nhưng chỉ điều tra đến cấp Cục phó, các anh có ý kiến gì không?
- Như vậy cũng tốt.
Thôi Đồng gật đầu tán thành.
- Tôi đề nghị Ủy ban Kỷ luật Thành phố thông báo, những cán bộ cấp Cục trưởng có dính dáng đến việc đầu tư bỏ vốn với Học viện Tiến Thủ, có thể chủ động nộp tiền tham ô lên cấp trên, chuyện cũ có thể bỏ qua.
- Đề nghị này rất hay.
Có nhiều chuyện Lãnh Phong khăng khăng giữ vững nguyên tắc, nhưng không phải là không biết quyền biến. Ông ta biết đại cục đã định, cũng rõ ràng là không thể điều tra được những cán bộ cấp Cục trưởng trở lên, nếu không, Thành ủy không thể không lộn xộn được, liền chọn điều tốt nhất.
- Còn có thể công bố một tài khoản liêm chính của bộ máy chính trị, có thể nộp tiền tham ô nặc danh, như vậy có lẽ thu được thêm một ít tiền tham ô, bổ sung vào chỗ thiếu hụt do Học viện Tiến Thủ đầu tư bỏ vốn.
- Được, quyết định như vậy đi. Bí thư Thôi, quay về nói với Trưởng ban Bạch một tiếng, sau đó mở Hội nghị thường vụ để nghiên cứu.
Tưởng Tuyết Tùng kết luận. Từ đầu đến cuối ông không nhắc đến Hô Diên Ngạo Bác, ý kiến của đường đường nhân vật số hai Thành ủy lại không được để mắt đến. Ngụ ý của việc mở Hội nghị thường vụ chính là nếu Hô Diên Ngạo Bác có ý kiến gì khác, được, không thành vấn đề, cứ gặp trên Hội nghị thường vụ đi.
Thôi Đồng và Lãnh Phong đi ra rồi, Quan Doãn dọn dẹp mấy tách trà. Nét mặt Tưởng Tuyết Tùng hơi ngơ ngẩn, dường như đang chìm đắm trong cảm xúc, mất hồn nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Từ lúc Diệp Lâm ra đi, thỉnh thoảng Tưởng Tuyết Tùng lại xuất thần như thế. Quan Doãn cũng hiểu được là Tưởng Tuyết Tùng nhớ chuyện cũ.
- Tiểu Quan…
Tưởng Tuyết Tùng thôi không nhìn nữa, đưa mắt sang Quan Doãn.
- Cậu có cảm thấy tôi quá tuyệt tình không?
Câu hỏi này Quan Doãn thật sự không biết trả lời thế nào. Lời nói của Tưởng Tuyết Tùng không đầu không đuôi, thật ra ám chỉ Diệp Lâm. Trong lòng hắn đương nhiên chắc chắn, đối với việc an bài Diệp Lâm, không thể nói là Tưởng Tuyết Tùng tuyệt tình, nhưng cũng không thể nói là Tưởng Tuyết Tùng đúng hết được.
- Tôi không biết.
Lần đầu tiên đứng trước mặt Tưởng Tuyết Tùng, Quan Doãn lại không phát biểu ý kiến một cách rõ ràng, mà chỉ trả lời qua loa.
- Có khi giới hạn giữa đúng và sai không rõ ràng lắm, có lẽ trong thời gian ngắn là chuyện xấu, nhưng xét về lâu dài thì lại là chuyện tốt. Thời gian là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý.
- Ha ha… Hay cho câu thời gian là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý. Thực hiện có khả năng sai lầm, nhưng thời gian vĩnh viễn không sai.
Tưởng Tuyết Tùng mỉm cười.
- Đến lúc rồi, Quan Doãn. Bài văn lần trước cậu đích thân nhờ giáo sư Thôi biên soạn, cuối tuần sẽ được đăng báo.
Như vậy, trận chiến to lớn cuối cùng ở Hoàng Lương rốt cuộc cũng mở màn rồi?