Nhận hai mươi tệ cầm trong tay, để ở trước mặt, Quan Doãn trịnh trọng nói:
- Được,anh đồng ý cho Ngõa Nhi góp vốn.
Ôn Lâm thấy bộ dáng Quan Doãn không giống vui đùa, đột nhiên đồng ý để Ngõa Nhi góp vốn, đầu tiên là cả kinh, lập tức nghĩ ra gì đó, cũng từ trên người lấy ra ba mươi tệ, đưa đến trước mặt Quan Doãn:
- Tôi ra ba mươi...
Ngẫm nghĩ một chút lại, đưa thêm ra một tệ.
- Góp ba mươi mốt mới được, em và Ngõa Nhi vừa lúc chiếm 51% cổ phần, chỉ cần chúng ta ý kiến thống nhất, là có thể phủ quyết quyết định của anh, hừ!
"Hừ!" Ngõa Nhi cũng giúp vui "Hừ" một tiếng, đem bát canh thịt chỉ còn một nửa và nửa cái bánh đưa cho Quan Doãn.
- No quá đi, anh Quan, em không ăn, cho anh tất đấy..
Quan Doãn mở ra hai tay:
- Có ý tứ gì, để anh ăn cơm thừa của em?
- Thế thì sao, anh còn ý kiến gì?
Ngõa Nhi cười hì hì nói.
- Ở nhà em ăn không hết, đều là ba ăn giúp em, em tin ai, mới có thể để cho ăn. Bà nội nói, người giúp em ăn cơm thừa, mới có thể là người thân cả đời.
Ôn Lâm nhìn Quan Doãn có vẻ trêu tức, ý là, xem anh làm sao bây giờ?
Ngõa Nhi là một cô bé, tuổi xấp xỉ với em Dung, so với em Dung thì xảo trá tai quái hơn, ở trong mắt Quan Doãn, cô chính là phiên bản ngược của em Dung, căn cứ nguyên tắc không lãng phí, hắn lập tức cắn một phát hết một phần ba của nửa cái bánh, lại một uống một hơi bát canh thịt, cười ha hả:
- Ăn thì ăn, sợ cái gì, không phải là chút nước miếng của Ngõa Nhi, Ôn Lâm còn thích mượn ly anh uống nước, còn thường xuyên ăn nước miếng của anh đấy.
Ôn Lâm lập tức ngạc nhiên, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, giơ tay muốn đánh Quan Doãn:
- Anh nhắc đến em làm gì?
Ngõa Nhi vui vẻ, giơ tay ngón út ra trước mặt Quan Doãn:
- Anh Quan, em muốn cùng anh ngoéo tay lại một lần.
Trong nháy mắt, Quan Doãn lại nghĩ tới tình cảnh ngoéo tay ở đồng ruộng, còn phảng phất, tiếng nói của Ngõa Nhi vẫn còn vọng lại trong tai:
- Ngoéo tay, một trăm năm không được đổi!
Hắn mỉm cười, cùng Ngõa Nhi lại ngoéo tay lần nữa.
- Quá tam ba bận, ngoéo tay lần thứ hai, về sau không được tùy tiện ngoéo tay, nếu hơn, sẽ không dùng được.
Quan Doãn móc vào ngón út trắng như ngọc của Ngõa Nhi.
- Ngoéo tay, một trăm năm không được đổi!
- Ngoéo tay, một trăm năm không được đổi!
Ngõa Nhi còn nói thêm một lần, ánh mắt vòng vo mấy vòng.
- Anh Quan, nếu thành lập công ty du lịch núi Bình Khâu, anh là Chủ tịch Hội đồng quản trị, chị Ôn là Tổng giám đốc, em chính là Phó tổng giám đốc, đúng hay không?
Thành lập công ty du lịch núi Bình Khâu? Quan Doãn thật đúng là không nghĩ tới, Ngõa Nhi nói tới thật đúng là nhắc nhở hắn, nguyên tắc kinh doanh, đúng là phải thành lập công ty, tuy nhiên... Chờ hắn gặp ông cụ Dung lấy kinh nghiệm rồi nói, ông cụ Dung lúc ấy chỉ có điều thuận miệng mà nói núi Bình Khâu nếu khai thác, phát triển du lịch, đại sự có thể thành, nhưng quản lý cụ thể như thế nào, lại còn mở rộng thế nào, chưa nói chi tiết, hắn tuy rằng trong lòng đại khái có một hình dáng, nhưng ở tổng thể phương hướng, còn phải nhờ ông cụ Dung chỉ điểm một chút mới có thể quyết định.
Từ trước kia đối với ông cụ Dung chỉ có sự tò mò và kính yêu, đến hiện tại là kính sợ và tin phục ông cụ Dung, Quan Doãn cũng tốn mất một năm thời gian, đúng là hắn ở bên trong Huyện ủy bị người xa lánh cũng ngồi ghế lạnh một năm. Nếu nói một năm đó không có ông cụ Dung làm bạn và chỉ điểm, một mình hắn thật không biết có thể chịu đựng ở đây được hay không.
- Anh Quan...
Ngõa Nhi lại nghĩ tới cái chuyện buồn cười gì đó, cô tuy rằng giảo hoạt, nhưng trên mặt giấu không được tâm sự, cô giơ tay kéo tay Ôn Lâm đưa đến trước mắt Quan Doãn.
- Chủ tịch Hội đồng quản trị và Phó tổng giám đốc đã ngoéo tay, Tổng giám đốc cũng muốn ngoéo tay, mới chính thức là người một nhà.
Ôn Lâm từ trước đến nay lớn mật mạnh mẽ, đột nhiên liền ngượng ngùng, vội rút tay về, không chịu cùng Quan Doãn ngoéo tay, Quan Doãn làm sao chịu buông tha Ôn Lâm, cười ha hả, giơ tay liền móc vào ngón út của Ôn Lâm.
So sánh với ngón út trắng như ngọc của Ngõa Nhi, ngón út của Ôn Lâm lại là vẻ đẹp khỏe mạnh. Quan Doãn không phải chưa từng chạm qua tay Ôn Lâm, nhưng ngoéo tay vẫn là lần đầu tiên, trong lòng cảm giác hơi quái cũng có vài phần hỗn độn, hắn móc chặt ngón út của Ôn Lâm, hỏi:
- Ngoéo tay không?
Ôn Lâm bỗng nhiên dũng khí lại tăng lên:
- Ngoéo thì ngoéo, ai sợ ai! Tôi không phải sợ cùng anh ngoéo tay, mà là sợ sau khi ngoéo, có một ngày anh sẽ hối hận...
- Anh hối hận gì chứ?
Quan Doãn cố ý ở Ôn Lâm trong lòng bàn tay quấy nhiễu một chút.
- Ngoéo tay, một trăm năm không được đổi!
Ôn Lâm cắn môi, sóng mắt lưu chuyển:
- Ngoéo tay, một trăm năm không được đổi!
Cô âm thầm bỏ thêm sức lực, dùng sức lôi kéo ngón út Quan Doãn.
- Ai đổi thì là kẻ khốn khiếp!
Buổi tối ở thị trấn huyện Khổng tuy có đèn đường, nhưng rất mờ nhạt, thiếu không gian tình thơ ý hoạ, Quan Doãn và Ôn Lâm đưa Ngõa Nhi đến nhà khách Phi Mã, dụ dỗ Ngõa Nhi ngủ, hắn và Ôn Lâm cùng nhau về Huyện ủy - Quan Doãn ở tại tòa nhà ký túc xá huyện ủy một mình. Nhà Ôn Lâm ở thị trấn, tuy rằng cô cũng có phòng ở ký túc xá, nhưng bình thường sẽ về nhà.
- Quan Doãn, cuối cùng em cảm thấy ba mươi mốt tệ góp vốn, giống như giao cho anh ba mươi mốt tệ, lại như đem chính mình bán cho anh, anh giao phó tôi xem, nhận thầu núi Bình Khâu, sẽ không có âm mưu quỷ kế gì chứ?
Ôn Lâm hai tay đặt ở váy, vừa đi vừa mân mê váy, chính mình tự chọc cười mình.
- Sao lại như thế? Tôi là người tốt.
Quan Doãn ha hả cười.
- Quả thật là muốn đánh vào kinh tế, người trong quan trường, không có tiền không được. Không có tiền liền không đủ tự tin, về sau tiếp xúc với những ông chủ lớn thực lực hùng hậu, bọn họ sẽ dùng tiền mở đường, sẽ lấy tiền đập cho mình đầu óc choáng váng. Nhưng mình có tiền sẽ không giống vậy, ít nhất mình sẽ không thấy tiền sáng mắt bị người ta nắm mũi kéo đi.
- Anh nghĩ đến lâu dài, cũng là giống hiện thực, giống như anh thật có thể đi ra huyện Khổng, thoát ra khỏi thành phố Hoàng Lương mà chạy đến Bắc Kinh, tôi không tin anh có bản lĩnh lớn như vậy.
Ôn Lâm lại nghĩ tới một việc.
- Nếu anh muốn kiếm tiền, vì sao không từ chức mà đi kinh doanh? Em có mấy người bạn học ở phía nam, nếu đi phía nam phát triển, bọn họ hai tay hoan nghênh.
- Từ nơi không như ý này, tôi sẽ bay cao, nên sẽ không đi phía nam.
Quan Doãn đứng ở cửa Huyện ủy, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm hai tấm bảng một trái một phải.
- Tôi chỉ nói một câu, Ôn Lâm, cô hãy ghi tạc trong lòng...
Ôn Lâm bỗng khẩn trương, nghĩ rằng Quan Doãn muốn thổ lộ gì đó, cô lập tức ngừng lại hô hấp, tim đập như trống, nếu chẳng may Quan Doãn nói ra lời không nên nói gì đó, cô nên làm thế nào mới tốt...
- Chung vốn với tôi, thì tôi thà rằng chịu thiệt một mình, sẽ không hại em đâu!
Vừa nói xong, Quan Doãn hướng phía Ôn Lâm vẫy tay, xoay người rảo bước tiến vào cửa chính tòa nhà huyện ủy.
Ôn Lâm ngơ ngác đứng ở cửa, tâm tư từ chỗ cao rơi xuống chỗ thấp, vừa thẹn vừa giận, xấu hổ vì mình suy nghĩ kỳ quái, trách Quan Doãn không biết nói, tự dưng, nói quan trọng cái gì, không phải chỉ là ba mươi mốt tệ sao, cũng không phải số tiền lớn gì, cho dù hại cô, cô có thể bị thiệt gì chứ?