Nếu hôm nay không có Ôn Lâm ở đây, Quan Doãn dự tính nửa giờ luyện thư pháp, rồi nửa giờ đọc thơ cổ, sau đó sẽ lên giường ngủ. Nhưng Ôn Lâm có lời muốn nói, hơn nữa xem ra là một việc lớn khó hạ quyết đoán, đầu tiên hắn nghĩ tập viết vài nét bút, ổn định tâm tình, nhưng vẫn thật sự nghe Ôn Lâm nói cái gì đó.
Không nghĩ tới lại mất điện.
Điện lực Huyện Khổng vẫn là một vấn đề, thường xuyên mất điện, cũng may bình thường Huyện ủy sẽ không mất điện, tuy nhiên khu tập thể và Huyện ủy không cùng đường dây, chuyện mất điện cũng có xảy ra.
Thời gian Quan Doãn và Ôn Lâm quen biết không ngắn, ở trung học là đã biết, nhưng không quen, tuy nhiên biết đối phương, dù sao lúc ấy đều là học sinh nổi tiếng về thành tích học tập, cho nhau ngưỡng mộ cũng bình thường, mà ngay lúc đó Ôn Lâm còn là một hoa khôi ở huyện Khổng.
Sau khi tốt nghiệp trở lại huyện Khổng, bất ngờ lại cùng Ôn Lâm không hẹn mà gặp, thành đồng sự, sau khi tiếp xúc, kí ức trước kia trở về, Ôn Lâm từng nói cô và Quan Doãn kỳ thật là thanh mai trúc mã, Quan Doãn suy nghĩ mãi mới nhớ ra đúng là thời thơ ấu hắn đã từng cùng Ôn Lâm ở trong một đại viện, cũng có một khoảng thời gian cùng chơi đùa, nhưng bởi vì thời gian quá ngắn, sau lại quên đi.
Có thể từ thanh mai trúc mã vẫn có tình cảm tốt, giữa nam và nữ coi như duyên phận tốt, Quan Doãn đột nhiên ngửi được ôn thơm ngát ngọc, cảm nhận được trong lòng mùi thơm quen thuộc—— đúng là mùi thơm của cơ thể Ôn Lâm và mùi dầu gội đầu, hắn và cô mỗi ngày cùng nhau làm việc, đã sớm quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn —— không tự chủ được liền ôm chặt thân thể lạnh run của cô.
- Đừng sợ, có tôi đây.
Tiếng cú mèo kêu theo dân gian nói, là không cát tường, Quan Doãn có sợ hay không, thì ở trước mặt Ôn Lâm, nhất định phải thể hiện ra khí khái đàn ông mà bảo vệ cô.
- Anh quản được sao?
Ôn Lâm dựa đầu vào trong ngực Quan Doãn, bên ngoài con cú mèo lại kêu hai tiếng, cô lãi sợ hãi kêu một tiếng, một cước đá trúng cửa phòng.
- Tôi sợ nhất cú mèo kêu. Con cú mà vào nhà, chuyện tốt không đến, con cú mèo có phải đến tìm anh hay không?
Quan Doãn vui vẻ:
- Nói hươu nói vượn! Còn dám nói lung tung, ném cô ra ngoài cửa đấy.
Ôn Lâm hai tay ôm chặt lấy Quan Doãn:
- Không đâu! Tôi ôm chặt anh, xem anh làm được gì nào?
- Tôi sẽ cù cô.
Quan Doãn đưa tay đến hông Ôn Lâm, nhẹ nhàng cù, dù cách một lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được da thịt của cô.
Ôn Lâm sợ bị cù, vặn vẹo thân mình phản kháng. Cô vặn vẹo thân mình phản kháng nhưng hai tay cũng không buông Quan Doãn, kết quả thân mình liền ngả ra phía ngoài, hai người liền cùng nhau ngã xuống trên giường.
Quan Doãn gắt gao đè lên Ôn Lâm, tiết thu làm dục hỏa bay lên, lại có gió thu trêu ngươi, hơn nữa dưới thân là cô gái quyến rũ, hắn lại đúng là huyết khí phương cương, làm sao còn cầm giữ được? Đưa tay ra liền luồn vào trong quần áo Ôn Lâm, chạm đến làn da nõn nà của cô.
Lướt qua bụng, tiếp tục đi xuống tìm tòi nơi thần bí, Ôn Lâm duỗi tay ngăn cản Quan Doãn:
- Không được, không được sờ.
Quan Doãn rất nghe lời liền rút tay về, rồi lại không thành thật mà chạm đến mặt trên ngọn núi, lúc này đây Ôn Lâm không có ngăn cản hắn, tùy ý hắn vuốt ve, hắn dùng sức, cô bị đau, không kìm nổi hô một tiếng:
- Nhẹ thôi, đồ ngốc.
- Kiếp này chỉ có hai hàng lệ, nửa vì giang sơn nửa cho mỹ nhân!
Quan Doãn than nhẹ một tiếng, không dấu được áp lực kích động và khát vọng.
- Ôn Lâm, anh...
Ôn Lâm đã rất khắc chế chính mình, cố kìm chế không cho Quan Doãn đột phá đạo phòng tuyến cuối cùng của cô, nhưng Quan Doãn đưa câu thơ lập tức khiến tâm lý phòng ngự cuối cùng hoàn toàn sụp đổ —— kiếp này chỉ có hai hàng lệ, nửa vì giang sơn nửa cho mỹ nhân —— câu thơ tuyệt đẹp như thế ở giờ này khắc này từ trong miệng Quan Doãn, có đủ lực công kích lực sát thương trí mạng, cô đã thua.
- Được rồi, em sẽ là của anh, anh muốn như thế nào thì như thế đi.
Ôn Lâm thả lỏng thân mình, không hề phản kháng, tùy ý Quan Doãn bắt đầu lột quần áo của cô.
- Anh Quan, anh Quan!
Quan Doãn mới cởi được một cái cúc áo của Ôn Lâm, thì bên ngoài liền truyền đến tiếng gọi gấp gáp.
- Anh Quan, anh ở đâu? Tiểu muội đã xảy ra chuyện rồi!
Tiểu muội? Cảm xúc đang mãnh liệt của Quan Doãn nhanh chóng tan biến, từ trên giường nhảy dựng lên, giơ tay kéo Ôn Lâm, Ôn Lâm ăn ý từ trên giường đứng dậy, nhanh chóng sửa sang lại quần áo cho chỉnh tề, còn thuận thế lấy lửa, đốt sáng ngọn nến.
- Ở đây, vào đi.
Có ánh sáng, Quan Doãn thấy sắc mặt Ôn Lâm hồng nhuận động lòng người, tuy rằng từ quần áo nhìn không ra chuyện gì, nhưng từ thần thái rõ ràng là kích tình, vốn định che dấu một phen, dù sao, hắn và Ôn Lâm quan hệ cũng không phải một ngày hai ngày, cũng không sợ Lý Lý đoán ra chuyện gì.
Mà tiểu muội gặp chuyện không may là việc lớn, lòng hắn như lửa đốt mở ra cửa phòng, liền xông ra ngoài:
- Tiểu muội bị làm sao hả?
- Ừ?
Lý Lý đang muốn mở miệng nói chuyện, liền thấy Ôn Lâm, không khỏi hơi sửng sốt, lại coi như không thấy Ôn Lâm, vội vàng nói:
- Tiểu muội bị mấy tên côn đồ chặn, tên côn đồ muốn kéo tiểu muội đi ra ngoài, tiểu muội không chịu, tên côn đồ liền đùa giỡn, không cho tiểu muội đi...
Quan Doãn vừa nghe liền nóng nảy, kéo Lý Lý theo:
- Lập tức theo tôi đi qua đó.
- Tôi cũng đi!
Ôn Lâm từ trong phòng đi ra, thuận tay cầm lấy dụng cụ mà Quan Doãn dùng để luyện tập lực cánh tay.
- Dám động đến một ngón tay tiểu muội, tôi đánh cho tàn đời.
Mấy người vội vàng chạy đến nơi thì sự việc đã to chuyện.
Trường trung học số 1 Huyện Khổng là trường tốt nhất huyện, có sơ trung và cao trung , mặc kệ là sơ trung hay là cao trung, đều là học sinh giỏi của huyện. Sơ trung còn tốt, con gái nông thôn và thị trấn ăn uống khác nhau, còn chưa dậy thì, cao trung thì lại không vậy, nữ sinh mỗi người trổ mã no đủ, rắn chắc, cân xứng cũng tràn đầy phong tình mỹ cảm nông thôn.
Lại có nữ sinh lớn lên ở thị trấn, có phong tình nông thôn, lại thêm vài phần phong cách tây, càng trổ mã làm cho người ta tâm động. Trong đó nữ sinh lớn lên ở mảnh đất thành xã kết hợp, có nữ sinh thành thị lễ phép xinh đẹp, lại có cô nàng kiện mỹ ở nông thôn, hoàn mỹ kết hợp cùng một chỗ, chính là một nơi cảnh đẹp làm người ta hoa mắt.
Thị trấn phố cũ có rất nhiều thiếu niên, sau khi bỏ học, không làm việc đàng hoàng, mỗi ngày ở thị trấn chơi bời, ở thời kỳ trưởng thành, chỉ biết mỗi ngày theo đuổi con gái người ta. Trường trung học số 1 Huyện Khổng là nơi tập trung nhiều mỹ nữ nhất, vì thế, cổng trường mỗi ngày đều đã có rất nhiều côn đồ chặn nữ sinh qua lại, tự nhận là trạm gác, dùng ngôn ngữ khiêu khích, hoặc là trực tiếp ngăn lại không cho đi, liền giống như ruồi bọ, cứ từng đám từng đám đến đây, làm thế nào cũng không thể dọn sạch
Các vị phụ huynh cũng đã có ý kiến, phòng Công an huyện cũng tổ chức vài lần trọng điểm đả kích, nhưng hiệu quả rất nhỏ, hơn nữa thiếu niên thị trấn phố cũ rất nhiều, ùn ùn, tre già măng mọc, sau không có cách nào, cũng liền thành thói quen mỗi khi tan học là có một đám thiếu niên lập trạm gác trêu ghẹo.
Dung tiểu muội tuy là sinh sống tại thành xã kết hợp, nhưng cô có khí chất cao quý khiến cô như hạc giữa bầy gà, cái trán cao, hai mắt long lanh, gương mặt trắng thuần khiết, giống như một đóa mẫu đơn, khi cô ở trường mặc kệ đi đâu làm gì đều là tiêu điểm làm người khác chú ý.
Không ít người gọi cô là nữ sinh đẹp nhất kể từ ngày thành lập trường trung học số 1 huyện Khổng.
Cũng là do cô em gái này tự toát ra khí chất cao quý, hơn nữa cũng vì cô có một anh trai công tác ở Huyện ủy, thị trấn phố cũ rất nhiều gã tuy rằng đối với cô là thèm nhỏ dãi, lại gần như không ai dám ngăn đón cô.
Khi ba người Quan Doãn, Ôn Lâm và Lý Lý đuổi tới trường trung học số 1 huyện Khổng, cổng trường đã bị vây chật như nêm cối, tụ tập ít nhất mấy chục người vây xem. Bên trong đám người, em Dung đứng ở giữa, ngạo nghễ mà đứng, trên mặt ngân ngấn nước mắt, tuy là vẻ mặt không cam lòng và bất khuất, nhưng nước mắt lưng tròng làm động lòng người, vẫn là làm cho người ta tâm sinh thương tiếc.
Đứng trước cô là có hai người, một là Lưu Bảo Gia, một người Lôi Tấn Lực, hai người sóng vai mà đứng, bảo vệ chặt tiểu muội ở sau lưng, ai muốn động một ngón tay của tiểu muội, trước phải bước qua hai người!
Đối diện với Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực, cũng đứng hai người, một là Tiền Nhất Thiên —— cháu của Tiền Ái Lâm, được gọi là Tiền vô lại, người kia... Không ngờ là Vương Xa Quân!
Oan gia ngõ hẹp, Vương Xa Quân dám cùng Tiền Nhất Thiên chặn em gái của mình, Quan Doãn giận tím mặt, tách đám người ra đi vào giữa sân, hét lớn một tiếng:
- Em gái không phải sợ, anh đến đây.
Theo sát phía sau Quan Doãn là Lý Lý và Ôn Lâm, thằng mập nghĩa dũng Lý Lý lúc này thu hồi vẻ mặt hi hi ha ha bình thường, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng dừng ở trên người Vương Xa Quân và Tiền Nhất Thiên.
Vương Xa Quân mắt say lờ đờ mông lung, đã có bẩy phần men say, vừa thấy Ôn Lâm xuất hiện, lập tức hai mắt tỏa ánh sáng, ha hả địa cười nói:
- Ôn Lâm, tôi...
Ôn Lâm lập tức đáp lại với một ánh mắt lạnh lùng:
- Đừng nói với tôi, thật là xấu mặt!
Phía sau Vương Xa Quân có một người, mặc áo sơmi, đầu rẽ ngôi, hẳn là thủ hạ Tiền Nhất Thiên, Tiền Nhất Thiên ở thị trấn mở không ít quán bi-a và phòng hát, thủ hạ có rất nhiều —— gã bước một bước về phía trước, giơ tay tóm lấy Ôn Lâm:
- Cô nói chuyện với anh Quân kiểu gì đấy…
Lời còn chưa dứt, "Bốp" một tiếng đã trúng miệng, Ôn Lâm là cầm cái dụng cụ luyện tập trong tay mà:
- Còn dám vươn tay chó của mày ra, cẩn thận tao đánh gãy xương đấy.
Tên mặc áo sơmi đi theo Tiền Nhất Thiên luôn luôn uy phong, cảm thấy thị trấn chính là vườn sau nhà mình, nên rất hoành hành và hống hách, nhưng vừa lên thì bị người ta đánh vào miệng trước mặt mọi người, lập tức giận dữ, vươn hai tay chộp tới ngực Ôn Lâm:
- Mẹ nó, dám đánh bố, bố cho mày chết!
Ôn Lâm không nghĩ tới tên áo sơmi vô sỉ như vậy, cô muốn trả đòn cũng không còn kịp rồi, định lui về phía sau, động tác không đủ nhanh, bình sinh chưa bao giờ từng bị nhục nhã như vậy, Quan Doãn liền ra tay .
- Chán thật!
Quan Doãn từ nhỏ đến lớn đều là học sinh tốt, cũng không biết mắng chửi hay đánh người, nhưng dù thân phận là học sinh tốt cũng không phải sẽ không đánh nhau, trên thực tế, vô số người đều bị Quan Doãn che mắt, thật sự biết Quan Doãn quậy phá thế nào chỉ có ba người Lưu Bảo Gia.
Nếu nói cường điệu một câu, cách đánh của ba người Lưu Bảo Gia khi đánh nhau là kít mít không chút kẽ hở, phân công hợp tác, đều là bút tích của Quan Doãn !