Quan Doãn cũng không có diệu kế cẩm nang gì, nhưng khẳng định Lão Dung Đầu có. Thế cục huyện Khổng bắt đầu từ chỗ mất phương hướng đến hiện tại đã sáng trong, đều nhờ ba tấc lưỡi của Lão Dung Đầu. Căn cứ vào sự quan sát cẩn thận của hắn đối với ám chỉ trong ngoài của Lão Dung Đầu, mâu thuẫn tồn tại ở huyện Khổng đã lâu, nhất định sẽ tìm được cách đột phá khiến oán hận chất chứa nhiều năm được phát tiết ra ngoài.
Mà hiện tại, thời cơ đã tới.
Lão Dung Đầu nói qua, hắn phải đem bàn, ghế đến xem tuồng. Như vậy khẳng định vở tuồng của huyện Khổng sẽ được trình diễn đúng lúc.
Hơn nữa hắn căn cứ vào phân tích sử học, chuyện lớn trong thiên hạ, phân chia lâu ắt phải hợp lại, hợp lâu ắt phải phân ra. Thời gian Lý Vĩnh Xương tung hoành ở huyện Khổng cũng quá lâu, nói vậy cũng tới lúc thịnh cực tất suy.
Nhưng cuối cùng cũng phải có một người có tài hùng biện mới có thể đột phá dẫn phát tới một loạt phản ứng dây chuyền, đột phá cửa ải ngay trên người Tiền Yêu Lâm.
- Không dám nói có diệu kế cẩm nang, nhưng khẳng định sẽ có tin vui bất ngờ.
Quan Doãn nói một nửa, liền khép miệng. Thứ nhất, có một số việc hắn âm thầm làm là được, không nên báo rõ ràng với lãnh đạo. Thứ hai, có vài chuyện ngầm phía sau, lãnh đạo làm bộ không biết là tốt nhất.
Nhìn thấy nhưng không thể nói rõ ra, là quy tắc trên quan trường. Còn nữa, không có một lãnh đạo nào thích cấp dưới quá thông minh. Hắn cũng không muốn thể hiện quá tự tin nắm chắc mọi việc ở trước mặt Lãnh Phong.
Lãnh Phong là người ra sao, thấy Quan Doãn không muốn nói hết, anh ta cũng không hỏi, lại hỏi tới phương diện khác:
- Nghe nói. . . Cậu còn thích thư pháp và thơ cổ?
Lời này vừa nói ra, nhất thời trong lòng Quan Doãn nhảy dựng. Lần trước, Lão Dung Đầu cũng vừa mới nói với Trần Hằng Phong. Lãnh Phong cho hắn xem tài liệu tham khảo nội bộ về những sưu tầm của Trần Hằng Phong. Mà chuyện thư pháp và thơ cổ, hắn còn chưa kịp làm cho rõ ràng. May mắn thế nào Lãnh Phong lại hỏi tới. Thật sự là lạ, Chẳng lẽ Lãnh Phong và Lão Dung Đầu tâm ý tương thông sao?
Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp, hay là có nguyên nhân khác?
Quan Doãn không tiện đi sâu vào, gật đầu nói:
- Khi còn học đại học tôi có thích viết chữ và đọc thơ, dù sao tôi cũng học Trung văn.
- Đề cao tu dưỡng văn học của bản thân là chuyện tốt. Theo tôi biết, không ít Thành ủy và lãnh đạo Tỉnh ủy, đều thích thư pháp và thơ cổ . . .
Lãnh Phong đứng dậy, làm một hành động thật hiếm thấy. Anh ta vỗ vỗ vào bả vai Quan Doãn.
- Tiểu Quan, cậu là hạt giống tốt số một, hy vọng cậu sẽ một đường thuận lợi, không cần giống tôi phải đi cả một đoạn đường vòng.
Lãnh Phong đi đường vòng? Ý niệm trong đầu Quan Doãn chợt lóe lên, liên tưởng đến bối cảnh bí mật của Lãnh Phong. Nhưng hắn cũng không dám nghĩ nhiều. Khi lãnh đạo đề cập tới những vấn đề riêng tư, tuy lãnh đạo nói ra, thể hiện sự tín nhiệm của anh ta đối với hắn, nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều, chỉ khiêm tốn vài câu, liền rời khỏi văn phòng Lãnh Phong, chuẩn bị quay trở về phòng Thư ký.
Mới ra tây viện, còn chưa đi vào đông viện, đang đi đến cửa, nhìn thấy Lý Dật Phong đi tới.
Bình thường Lãnh Phong mặt lạnh lời lạnh, nhưng bất đồng chính là, bình thường vẻ mặt Lý Dật Phong luôn bình tĩnh, có khi còn có thể thoáng cười, làm cho người ta có cảm giác bình dị gần gũi nhưng bên trong vẫn có uy nghiêm. Phải nói rằng, Lý Dật Phong cũng có quan uy hơn so với Lãnh Phong. Mặc cho ai thấy cũng cho rằng vận làm quan Lý Dật Phong càng hanh thông hơn so với Lãnh Phong.
Nhưng vì sao Lão Dung Đầu vẫn nói vận làm quan của Lãnh Phong lâu hơn so với Lý Dật Phong? Bên trong quan trường, mặt lạnh lời lạnh, thông thường lực thu hút không đủ, không thể đoàn kết với người khác. Người trong quan trường, không phải một người đơn thương độc mã có thể tạo nên sự nghiệp, mà cần sự hợp tác của cả một đoàn thể. Với cách đối nhân xử thế của Lãnh Phong, có thể đoàn kết được bao nhiêu đồng minh, có năng lực khiến bao nhiêu thân tín đi theo?
Không biết sao, Quan Doãn không tránh khỏi nghi ngờ sự phán đoán của Lão Dung Đầu về Lãnh Phong.
- Quan Doãn.
Bình thường, khi nhìn thấy Lý Dật Phong, Quan Doãn đều chủ động chào hỏi Quan Doãn. Anh ta cũng khẽ gật đầu xem như đáp lại Quan Doãn. Hôm nay thật hiếm thấy, anh ta chủ động chào hỏi Quan Doãn.
- Cậu có rảnh không?
Quan Doãn sửng sốt, nghĩ thầm không biết Lý Dật Phong có việc gì mà tìm hắn. Hắn vội nói:
- Có rảnh ạ.
- Được, vậy cậu đi theo tôi đến đây một chút.
Lý Dật Phong khoanh tay đi trước một bước. Quan Doãn đi theo phía sau anh ta. Họ lách qua bồn hoa, xuyên qua cửa sau Văn phòng Huyện ủy, đi tới hậu viện Huyện ủy.
Hậu viện Huyện ủy nằm ở phía nam trụ sở làm việc, là một mảnh đất trống, ban đầu gieo trồng rất nhiều cây cối và hoa cỏ, sau lại không ai chăm sóc dần dần trở nên hoang phế. Huyện cũng không bỏ tiền tu sửa, vẫn để nó hoang phế đến nay. Phóng mắt nhìn lại, ngoại trừ cỏ dại chính là cỏ dại. Hiện đang là đầu mùa thu, lại mới mưa một trận, cây cỏ ở đây đã mọc cao tới quá đầu gối, tiếng côn trùng không biết từ đâu vang lên. Trong cảnh hoang vắng, ngược lại cảm giác thật tĩnh lặng khác hẳn sự náo nhiệt bên ngoài.
- Thế nào, nơi này không tồi chứ? Lúc tôi không có việc gì cũng thường tới chỗ này một chút. Có đôi khi, nhìn cảnh hoang vắng sẽ khiến tâm trạng đang nặng nề cảm thấy tĩnh lặng hơn rất nhiều.
Hai tay Lý Dật Phong chống nạnh, đứng đón ánh mặt trời. Vì bị ánh mặt trời chiếu vào, hai mắt anh ta nheo lại. Lúc này anh ta chân thực hơn nhiều so với lúc ngồi ở hội đường với cương vị là Bí thư huyện ủy.
- Thời gian tôi ở Huyện ủy cũng không ngắn. Thật ra cũng không chú ý tới nơi này. Có đôi khi có lẽ phong cảnh ở ngay bên cạnh thật sự khiến người khác dễ dàng xem nhẹ...
Quan Doãn cũng cảm thán một câu. Lúc này, Lý Dật Phong ít vẻ quan cách hơn, mà mang hơi thở của văn nhân. Hắn cũng sẽ không trả lời theo quy cách nữa. Hắn là sinh viên cao học Trung hệ nên cũng có trình độ.
- Bí thư Lý có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi, có nhã hứng như vậy, thật sự làm cho người ta kính nể.
- Quan Doãn, cậu tốt nghiệp đại học Bắc Kinh khóa nào vậy?
Lý Dật Phong cười cười, đột nhiên hỏi Quan Doãn vấn đề này.
- Tôi tốt nghiệp khóa 95.
- Đại học Bắc Kinh là nơi tàng long ngọa hổ, sinh viên từ đó đi ra đều là tinh anh của các ngành sản xuất. Cậu ở Huyện ủy này quả đúng là nhân tài không được trọng dụng.
Bỗng nhiên Lý Dật Phong cảm khái thở dài một tiếng.
- Mọi con đường đều tiến tới La Mã, nam nhi chí ở bốn phương, không cần thắt cổ trên một thân cây. Tôi muốn nói, nếu cậu đi Bắc Kinh hoặc hạ lưu sông Trường Giang, khẳng định có thể tạo dựng được kế hoạch chắc chắn hơn.
Sao lại giống giọng điệu của Ôn Lâm vậy? Trong lòng Quan Doãn kinh ngạc. Chẳng lẽ Hạ Đức Trường lại có động tĩnh gì rồi? Không đúng, việc bổ nhiệm Hạ Đức Trường còn chưa được tuyên bố. Cho dù Hạ Đức Trường chính thức đi nhậm chức, anh ta mới tới tỉnh thành, quan hệ nhân sự phức tạp liền cũng đủ để anh ta phải ứng phó một thời gian, làm gì có thời gian ra tay đối phó hắn chứ?
Vậy …ý của Lý Dật Phong là gì?
Lý Dật Phong cười cười:
- Quan Doãn, cậu không cần suy nghĩ quá nhiều. Kỳ thật có một chuyện thế này. Tôi có một người bạn cùng học ở Viện Khoa học Xã hội tỉnh. Anh ta là Viện trưởng Viện nghiên cứu chính sách xã hội, muốn tìm một thạc sĩ nghiên cứu sinh, không biết cậu có hứng thú hay không?
Viện Khoa học Xã hội là nghiên cứu cơ cấu chính sách. Ngoài mặt xem như học thuật cơ cấu, không có thực quyền gì. Trên thực tế là không ít nhân sĩ đều phải đi vòng qua đây. Thứ nhất là Viện nghiên cứu chính sách xã hội, chủ yếu nghiên cứu phương hướng ổn định xã hội, nghiên cứu phân tích kết cấu xã hội cùng giai tầng, nghiên cứu cùng lý luận thực tiễn về hình thái xã hội hữu hảo, đã ngoài nghiên cứu phương hướng, và Phòng nghiên cứu chính sách Tỉnh ủy nghiên cứu phương hướng nhiều chỗ đan xen với nhau. Trên thực tế, không ít thành quả nghiên cứu của Viện Khoa học Xã hội đều đã liên hệ với phòng Nghiên cứu chính sách, thậm chí sẽ được phòng Nghiên cứu chính sách trực tiếp tham khảo.
Trong ấn tượng của người ngoài ngành, người lên chức nhanh nhất là thư ký. Bởi vì thư ký thường xuyên đi theo lãnh đạo, là người cố vấn cho lãnh đạo. Kỳ thật không phải vậy, thư ký chỉ làm công tác văn thư, phụ trách bố trí hoạt động hằng ngày cho lãnh đạo. Đại thư ký sẽ thảo ra các ý kiến phát biểu, không được tính là người cố vấn cho lãnh đạo. Trên thực tế, Chủ nhiệm phòng Nghiên cứu Chính sách, mới là thực sự là cố vấn chủ chốt cho lãnh đạo, hoặc được gọi là cán bộ tham mưu cao cấp.
Phòng Nghiên cứu chính sách là túi khôn của các cấp đảng uỷ, là cơ quan trực thuộc Đảng uỷ, chuyên nghiên cứu lý luận chính trị cho các cấp Đảng uỷ, phác thảo các văn kiện cùng chính sách, cũng vì cung cấp các ý kiến cho Đảng uỷ tham khảo, đề ra quyết sách. Nói trắng ra, chính là cơ cấu phụ tá. Thật ra trong các phòng Nghiên cứu chính sách có đủ nhân tài, lại càng không thiếu những người sau khi từ đây ra đều đảm nhiệm các chức vị quan trọng. Không khoa trương, mỗi người trong phòng Nghiên cứu chính sách đều là nhân tài xuất chúng về lý luận.
Nếu có thể đem lý luận liên hệ vận dụng hoàn toàn vào thực tế, như vậy khẳng định sẽ trở thành một quan chức tài giỏi.
Trong lòng Quan Doãn âm thầm cảm thấy khó hiểu. Hiện tại, hắn và Lý Dật Phong không thường xuyên quan hệ với nhau, càng chưa nói tới việc có giao tình, đột nhiên Lý Dật Phong muốn đưa cho hắn một phần đại lễ. Anh ta làm vậy là có dụng ý gì? Quả thật, nếu hắn thật sự có thể nhảy ra khỏi huyện Khổng, đến Viện Khoa học Xã hội tỉnh đi theo giáo sư, vừa nghiên cứu chính sách lý luận, vừa ra sức học thạc sĩ, chờ hai năm sau, có lẽ dưới cơ duyên xảo hợp, hắn thật có thể từ Viện Khoa học Xã hội nhảy đến phòng Nghiên cứu chính sách Tỉnh ủy.
Như thế, cũng vẫn có thể xem là một con đường vòng bằng phẳng tiến về phía quan trường.
Chẳng qua. . . Quan Doãn hiểu rất rõ về sự nguy hiểm trong đó. Vạn nhất từ Viện Khoa học Xã hội không nhảy ra được, mới có thể cả đời sẽ phải nghiên cứu học vấn. Hơn nữa cho dù có thể từ Viện Khoa học Xã hội nhảy ra, cho dù cơ duyên xảo hợp có thể tới phòng Nghiên cứu chính sách Tỉnh ủy, cũng phải có lãnh đạo tán thưởng mới được. Vạn nhất gặp được một lãnh đạo cảm thấy không hợp mắt, không thưởng thức quan điểm của hắn, không tiếp thu lý luận của hắn, hắn sẽ bị chôn chân ở phòng Nghiên cứu chính sách không được nhìn tới.
Muốn trở thành cán bộ tham mưu cao cấp phía sau lãnh đạo, cũng không phải là một con đường lớn tạm biệt ánh sáng mặt trời. Hơn nữa ngay cả thực sự được một lãnh đạo tinh mắt biết nhìn người tán thưởng, có lẽ vẫn phải đi sau lãnh đạo, cả đời là nhân vật đảm đương vị trí cán bộ tham mưu cao cấp, mà không có cơ hội chấp chính một phương. Trong giấc mộng của Quan Doãn, hắn hy vọng một ngày kia có thể thực hiện hoài bão trong lòng mình, chấp chính một phương, tạo phúc dân chúng một phương, dùng năng lực và thực lực của mình chứng minh lý tưởng khát vọng của chính mình.
- Điều này. . . quá bất ngờ. Bí thư Lý, tôi cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Quan Doãn lộ ra vẻ quẫn bách, chân tay luống cuống nói.
- Hiện tại tôi đã thích ứng môi trường và hoàn cảnh sống ở huyện Khổng, còn phải khởi công hạng mục đập lớn sông Lưu Sa ở huyện Khổng.
Lý Dật Phong nhìn đi được, thật ra Quan Doãn vô cùng trấn tĩnh, hắn cố ý thể hiện chân tay luống cuống. Anh hiểu rõ nhưng không nói ra, mỉm cười:
- Tôi chỉ thuận miệng hỏi, cậu đừng để trong lòng.
Nói xong, anh ta liền xoay người rời đi.
- Ngõa Nhi luôn nhắc tới cậu. Suốt ngày mở miệng là Quan ca ca, đóng miệng cũng Quan ca ca. Thật ra tính cách con bé khá cao ngạo, cũng có chút quái gở. Bình thường sẽ không để ý tới người khác như vậy. Cậu có thế khiến con bé nhớ mãi không quên, có thể thấy cậu rất có sức thu hút. Khả năng thu hút người khác cũng là kiến thức cơ bản mà người đứng đầu không thể thiếu được.
Lời này giống như có điều muốn ám chỉ Lãnh Phong có vẻ không vừa ý đã nói bóng nói gió. Quan Doãn làm bộ không nghe ra, cười nói:
- Thật ra Ngõa Nhi đã sớm nhận ra. Cô ấy nói tôi biết cách quan tâm chiếu cố người. Cô ấy vừa thấy ta liền cảm thấy có cảm giác thân thiết giống với anh trai. Chắc vì tôi có một cô em gái. Ngõa Nhi rất thông minh. Quả thật tôi có một người em gái. Từ nhỏ đã chiếu cố cho con bé, mọi chuyện đều làm cho nó thành thói quen tự nhiên. Tôi vừa thấy Ngõa Nhi đã xem cô ấy như em gái mình.
Lý Dật Phong nở nụ cười hiền lành, mắt thấy sắp đi tới góc rẽ giao đông viện và tây viện, bỗng nhiên anh ta đứng lại, hỏi một câu ý vị thâm trường:
- Quan Doãn, cậu thử cho ý kiến xem, nếu tôi và Chủ tịch huyện Lãnh đổi văn phòng một chút, cậu cảm thấy thế nào?
Trong lòng Quan Doãn lập tức cảm thấy căng thẳng. Quả nhiên, Lý Dật Phong muốn có động tác lớn đông vấn đề nhân sự.