Ôn Lâm nhìn Quan Doãn đầy thâm ý, không nói gì, xoay người bỏ đi. Bóng dáng của cô dưới ánh nắng sáng sớm sinh động như một bức tranh.
Quan Doãn thu dọn báo chí và văn kiện trên bàn, đứng dậy đến văn phòng Lãnh Phong. Ôn Lâm nói đúng, hôm nay hội nghị thảo luận về thành viên của tổ lãnh đạo dự án đập nước. Đây là một chuyện đại sự, nói không phải khoa trương, có lẽ sẽ quyết định tương lai vận mệnh của huyện Khổng.
Văn phòng của Quan Doãn và Lý Dật Phong cách nhau chỉ một căn phòng, khoảng 10m. Hắn vừa ra khỏi văn phòng thì liền nghe thấy tiếng khóc của Ngõa Nhi.
- Con không chịu đâu!
- Ngõa Nhi, đừng bướng bỉnh nữa.
Lý Dật Phong quát lớn, gần như là bùng nổ sự phẫn nộ.
- Ba lập tức cho người đưa con về.
- Trở về thì trở về. Con hận ba!
Ngõa Nhi thanh âm chói tai, bi thương. Cô trước mặt Quan Doãn bình thường rất dịu dàng, nhu thuận, hoàn toàn khác hẳn với tiếng khóc la bây giờ. Trong tiếng khóc vừa có sự tuyệt vọng và không cam lòng.
Quan Doãn không đành lòng nghe tiếp. Kỳ thật hắn đã sớm nhận ra Ngõa Nhi trước mặt hắn luôn cố ý ngụy trang. Ngõa Nhi ngoài miệng hay gọi anh Quan một cách rất thân thiết, nhưng trong tiềm thức, có lẽ đó chính là tình yêu người cha của cô mà không ai biết.
Mặc kệ Ngõa Nhi và Lý Dật Phong cãi nhau là vì nguyên nhân gì. Mấy ngày nay Ngoa Nhi rất ít khi ở cùng với Lý Dật Phong cũng đã giải thích được vấn đề. Quan Doãn cũng không thích đi hỏi chuyện nhà người khác, huống chi lại là Bí thư Huyện ủy. Lén lút hỏi thăm việc riêng tư của lãnh đạo là tối kỵ trong quan trường.
Quan Doãn bước chân thật nhanh, khi vào khu vực phía tây, thanh âm tranh cãi ầm ĩ đã không còn bên tai hắn. Khi hắn đẩy cửa phòng Lãnh Phong, đã thấy lái xe của Lý Dật Phong vội vã chạy đến văn phòng của ông ta.
Ngõa Nhi thật sự phải đi sao? Ý niệm này vừa mới xuất hiện trong đầu, không kịp nghĩ nhiều, Quan Doãn liền bước vào văn phòng Lãnh Phong. Việc của Ngõa Nhi tạm thời tính sau.
Lãnh Phong sắc mặt không thay đổi, bình tĩnh ngồi trên chiếc ghế rộng thùng thình, trầm tĩnh như nước, thấy Quan Doãn bước vào thì liền khẽ gật đầu:
- Chuyện đại sự lập tức sẽ có quyết định. Quan Doãn, cậu còn có đề nghị gì không?
Lãnh Phong trước mặt và Lãnh Phong đêm qua giống nhau ở sự hờ hững, lạnh lùng. Hình tượng của Lãnh Phong trong lòng hắn càng thêm sinh động. Hắn tự nhận, so với trước kia, sự hiểu biết hiện tại của hắn đối với Lãnh Phong đã đạt đến độ cao hoàn toàn mới.
Chỉ có điều, không biết sao, trong đầu Quan Doãn luôn xuất hiện cái tên Chương Đôn.
- Không có! Chủ tịch huyện khẳng định là đã có được kế sách vẹn toàn.
Quan Doãn tin tưởng Lãnh Phong lúc này sẽ không cần nghe hắn đề nghị điều gì.
- Nghe nói cậu rất thích lịch sử?
Lãnh Phong đứng lên, lấy từ trong kệ sách ra một quyển sách đưa cho Quan Doãn:
- Hãy đọc quyển sách này đi, rất có lợi cho cậu. Được rồi, tôi phải đi họp. Cậu hôm nay đừng đi đâu, nói không chừng bất cứ lúc nào cũng có việc.
Lãnh Phong đẩy cửa bước ra ngoài. Quan Doãn cầm quyển sách thật dày trong tay, ngơ ngác đứng yên tại chỗ. Quyển sách có tựa đề “Vũ Văn Thái liệt truyện”
Lần trước hắn đã nghe ông cụ Dung nói qua cuộc đối thoại nổi tiếng giữa Vũ Văn Thái và Tô Xước, khi đó trong đầu hắn đã hình thành ý niệm dùng tham quan đấu tham quan. Nhưng hắn không dám nói ra. Hắn luôn muốn tìm một cơ hội thích hợp để nhắc nhở Lãnh Phong. Không nghĩ đến Lãnh Phong và hắn lại trùng hợp ý tưởng như vậy.
Không, phải nói là không mưu mà hợp với ý tưởng của ông cụ Dung.
Quan Doãn cất quyển sách, quét dọn văn phòng Lãnh Phong cho sạch sẽ, pha trà. Hắn nấu một ấm nước, dự tính khi Lãnh Phong quay về thì vừa lúc có thể dùng được. Sau đó hắn đóng cửa ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, hắn nhìn thấy một chiếc ô tô lao đi. Tốc độ lái xe rất nhanh, vụt qua người của hắn, trong nháy mắt đã biến khỏi tầm mắt. Hắn mơ hồ có thể nhìn thấy được gương mặt đầy nước mắt của Ngõa Nhi.
Quan Doãn cảm thấy buồn bực trong lòng. Hắn nuông chiều và yêu thương Ngõa Nhi, tùy ý cô muốn làm gì thì làm. Đó không phải là hắn muốn lấy lòng Lý Dật Phong, mà là hắn thật sự yêu quý cô như người em gái. Tính cách của Ngõa Nhi và em gái Dung rất giống nhau. Khi làm nũng đều có thần thái đáng yêu của mình. Cũng vì giống em gái Dung mà hắn luôn khoan dung và yêu thương Ngõa Nhi.
Nghĩ đến em gái Dung, Quan Doãn thấy mình đã một tuần rồi không về nhà. Hắn bước về phòng thư ký, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Lý Dật Phong nổi giận đùng đùng từ văn phòng đi ra, ai cũng không thèm để ý, bước thẳng đến phòng họp.
Trở lại văn phòng, Ôn Lâm và Vương Xa Quân không có ở đây. Quan Doãn phát hiện trên bàn hắn có một tờ giấy, vừa cầm lên thì nhận ra nét bút mảnh khảnh của Ngõa Nhi:
- Anh Quan, em cảm thấy rất thương tâm và khó chịu. Em về trước, anh nhớ viết thư cho em.
Còn phía sau là địa chỉ.
Tờ giấy loang lổ nước mắt, gần như là ướt hết tờ giấy. Viết tờ giấy hơn mấy chục chữ này chỉ mất hai phút thời gian, nhưng nước mắt của Ngõa Nhi sợ là giống như mưa rơi xuống không ngừng.
Vốn hắn nghĩ Ngõa Nhi là một cô gái không bao giờ giấu được tâm sự của mình. Nhưng hiện tại Quan Doãn mới biết được hắn vẫn chưa hiểu rõ về cô bé. Rất nhiều thời điểm, mỗi người đều chôn dấu trong lòng cảm giác yêu thích một người. Trước mặt và sau lưng người đó là hoàn toàn khác nhau. Ngõa Nhi trước mặt hắn thì rất vui vẻ và đáng yêu, nhưng sau lưng lại không ngờ bi thương như vậy.
Quan Doãn trong lòng phiền muộn, cất tờ giấy đi, nhất thời không biết nói gì, cũng không biết khi nào mới gặp lại Ngõa Nhi. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ tràn đầy ánh nắng, bỗng nhiên nhớ đến Ngõa Nhi. Cô giống như đã mang đến hy vọng cho hắn rồi lại đột ngột lại mang đi.
Nếu y theo lời ông cụ Dung giải thích về con đường làm quan của hắn, ba phần vận khí và năm phần bối cảnh. Ngõa Nhi đến, có tính là ba phần vậy may của hắn đã bắt đầu?
Đương nhiên, Quan Doãn không biết, khi Ngõa Nhi xuất hiện đã mở ra cho hắn một cánh cửa vận may khác. Nó giống như một con bướm vỗ cánh, một sự dao động bé nhỏ không đáng kể nhưng cuối cùng lại mang đến ảnh hưởng không tưởng tượng được.
Cánh cửa mở ra, Ôn Lâm và Vương Xa Quân đã trở về.
Lãnh đạo chủ chốt của Huyện ủy đều đi họp, thân là thông tín viên thì phải ở phòng Thư ký ngồi chờ. Ôn Lâm dường như tâm trạng đã tốt hơn nhiều, sắc mặt tươi tỉnh, ngồi đối diện Quan Doãn, còn lặng yên hướng Quan Doãn ném một cái nhìn đầy thâm ý.
Vương Xa Quân vẫn giữ sắc mặt xanh mét như cũ. Y buồn rầu ngồi ở chỗ của mình, đầu tiên là lau nước mũi, sau lại hắt xì không ngừng rồi bỗng nhiên vỗ bàn đứng lên.
- Quan Doãn, cậu đừng có mà giả bộ nữa. Chuyện của Phó bí thư Lý bị trúng gạch ở đầu khẳng định là có liên quan đến cậu.