Không hề nghi ngờ gì nữa, chuyện câu đối, chắc chắn là đòn sát thủ của Hô Diên Ngạo Bác. Cũng phải thừa nhận, nếu chuyện này mà làm lớn lên, tuyệt đối là một đòn phủ đầu đầy uy lực với Tưởng Tuyết Tùng.
Vốn Quan Doãn vẫn luôn đề phòng chuyện Diệp Lâm trở thành cớ để người khác công kích Tưởng Tuyết Tùng, còn Tưởng Tuyết Tùng cũng âm thầm thúc đẩy Diệp Lâm rời khỏi Hoàng Lương, không ngờ vẫn còn chậm một bước, bị người ta đốt lên ngọn lửa chiến tranh.
Đối thủ dùng phương thức câu đối dán lên cửa văn phòng của các lãnh đạo chủ chốt trong Thành ủy, chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Tưởng Tuyết Tùng. Thủ đoạn này không thể nói là không ác độc được, dụng tâm cũng không thể nói là không hiểm ác, rõ ràng là muốn Tưởng Tuyết Tùng không còn đường lui, muốn dùng một gậy đập Tưởng Tuyết Tùng chết tươi.
Quan Doãn sửng sốt cả nửa ngày, bỗng nhiên lắc đầu:
- Sao có thể thế được?
- Đúng thế, sao có thể như vậy được? Dùng mọi thủ đoạn tồi tệ, thật là quá đáng.
Lãnh Nhạc bất đắc dĩ nói.
- Nhưng ngẫm lại chuyện Trịnh Thiên Tắc thì biết, mùa xuân Hoàng Lương sẽ không có trời xanh nắng ấm rồi.
- Sau khi Bí thư Tưởng thấy được câu đối thì phản ứng thế nào?
Quan Doãn hỏi lại, hồi tưởng tối qua Lưu Dương nửa đêm đến nhà, không ngờ lại không một chữ nhắc đến chuyện này, trong lòng không khỏi thấy bất an.
- Bí thư Tưởng giận dữ, chỉ thị phải điều tra nghiêm túc việc này, nhất định phải bắt phần tử gây rối.
Lãnh Nhạc càng không ngừng lắc đầu.
- Sắc mặt Bí thư Tưởng lúc ấy thật sự là dọa người. Tôi theo ông ấy mấy năm nay, chưa từng thấy ông ấy giận dữ như vậy.
Quan Doãn không nói gì nữa. Hắn đứng dậy rót một chén trà đưa cho Lãnh Nhạc, mở cửa sổ ra. Ngoài cửa ánh nắng tươi sáng, chim hót líu lo, cảnh vật vô cùng rạng rỡ, nhưng trong lòng hắn lại không có chút vui sướng khi mùa xuân lan tràn trên mặt đất.
- Trưởng ban thư ký, nghe nói anh sắp về Bắc Kinh hả?
Quan Doãn nhớ đến dự đoán của Tề Ngang Dương về Lãnh Nhạc, bỗng nhiên nhận ra, nếu giờ Lãnh Nhạc rời khỏi Hoàng Lương, đối với bản thân anh ta cũng là chuyện tốt, có thể thản nhiên phóng khoáng rời đi, không cần bị hìm hãm trong đấu tranh chính trị ở Hoàng Lương.
- Cũng sắp rồi.
Lãnh Nhạc nói.
- Nhưng còn chưa chọn được người kế nhiệm, có thể phải hoãn lại.
Quan Doãn giật mình, biết là lời này không nên hỏi, nhưng vẫn không kiềm được mà nói thành lời:
- Không phải đã nói trước là chọn Vương Hướng Đông rồi sao?
- Vương Hướng Đông…
Lãnh Nhạc khẽ cười.
- Lúc Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy khảo sát, Vương Hướng Đông lấy lý do sức khỏe mà từ chối rồi.
Hay cho Vương Hướng Đông. Lúc trước xem thường y, giờ lại có dũng khí và trí tuệ lấy lui làm tiến. Bình thường, đối mặt với việc sắp lên chức, không ai có thể thong dong từ chối, còn Vương Hướng Đông lại hai tay dâng ngai vàng Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban thư ký Thành ủy dâng cho người khác, đúng là đòi hỏi phải có một quyết tâm mà người thường không thể có được.
Nói đi cũng phải nói lại, Quan Doãn hoàn toàn hiểu được điểm xuất phát khiến Vương Hướng Đông làm như vậy. Chuyện cửa hàng ô tô Audi độc quyền có thể lớn cũng có thể nhỏ. Nếu nhỏ, thì cũng chỉ điều tra được cửa hàng ô tô Audi độc quyền mà thôi, còn lớn thì cũng như chuyện Học viện Tiến Thủ ăn sâu đến lợi ích căn bản của họ Trịnh vậy, không thể không xem xét đến vết xe đổ của Trịnh Thiên Tắc, Vương Hướng Đông cũng lo lắng về chuyện cửa hàng ô tô Audi độc quyền, lo rằng chuyện này sẽ trở thành scandal của họ Vương.
Vẫn còn chưa quên vấn đề Học viện Tiến Thủ đầu tư bỏ vốn vào, Vương Hướng Đông cũng có liên quan, là một trong những cán bộ cấp cao trong Thành ủy dính đến.
Chuyện bình thường trong quan trường là như thế. Người đang ở địa vị cao cũng sẽ bị người khác nhìn chằm chằm. Nếu Vương Hướng Đông được làm Ủy viên thường vụ Thành ủy, ngồi vào ngai vàng Trưởng ban thư ký Thành ủy như mong muốn, cố nhiên là một thắng lợi quan trọng trong quan trường của họ Vương ở Hoàng Lương, nhưng một khi thân có chức vụ cao, khó tránh khỏi cái nhìn soi mói của người khác, thì hậu quả có thể đoán được là Vương Hướng Đông rất có khả năng bị người lôi xuống ngựa.
Nhưng nếu Vương Hướng Đông không ngồi trên ghế Ủy viên thường vụ Thành ủy, ngai vàng Trưởng ban thư ký, tất nhiên không thể soi mói nữa, có lẽ anh ta có thể tránh được một kiếp. Đạo lý súng bắn chim đầu đàn luôn đúng, nhất là ở quan trường luôn tranh quyền đoạt lợi.
Vương Hướng Đông là người thông minh, lấy lui làm tiến, bảo vệ bản thân.
Nhưng nếu Vương Hướng Đông không đảm nhiệm chức Trưởng ban thư ký Thành ủy, ngoài chuyện ngai vàng này bị bỏ trống, như vậy Quách Vĩ Toàn cũng không có cơ hội tiến thêm một bước. Quan Doãn bèn hỏi:
- Nói như vậy, Trưởng ban thư ký tạm thời không rời khỏi Hoàng Lương sao? Bí thư Vương ngồi ở vị trí Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thời gian cũng không ngắn, cũng nên thay đổi một chút.
- Tôi cũng nói không biết lúc nào sẽ rời khỏi Hoàng Lương. Thời gian gần đây có rất nhiều thay đổi lớn, tất cả cũng không dễ nói.
Lãnh Nhạc nói.
- Vương Hướng Đông lấy lý do sức khỏe để từ chối vị trí Trưởng ban thư ký Thành ủy, đồng thời anh ta còn đưa ra thỉnh cầu từ chức Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố luôn. Còn chuyện chọn người kế nhiệm của tôi cũng gần xong rồi.
Vương Hướng Đông rốt cuộc là muốn thoái lui rồi? Rốt cuộc là Vương Hướng Đông thông minh, muốn lùi bước vì dòng nước xiết hay vì anh ta nhận được ám chỉ gì khác, để tránh bị điều tra mới đúng lúc rời khỏi chốn quan trường đầy thị phi để có kết quả là rút lui toàn thân? Có lẽ như thế rồi. Vương Hướng Đông nhất định đã nghe được phong thanh gì đó. Cũng biết anh ta nhiều năm chu toàn giữa Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác, tuy không đắc tội với người nào, nhưng chỉ cần anh ta gặp chuyện không may, hai bên sẽ không người nào thật tâm giúp anh ta, như vậy anh ta chắc chắn chết là điều không thể nghi ngờ.
Giữa bảo vệ bản thân và mạo hiểm leo lên địa vị cao, anh ta chọn lựa bảo vệ bản thân. Cũng là chuyện thường tình của con người thôi, nếu không, có người nào trong quan trường lại không muốn dù chết cũng phải leo lên cao?
- Là ai?
Quan Doãn cảm thấy vô cùng hứng thú với việc chọn người kế nhiệm cho chức Trưởng ban thư ký Thành ủy.
- Một người cậu biết.
Lãnh Nhạc cười thần bí.
- Thôi để tôi giữ bí mật, giờ còn chưa có quyết định cuối cùng.
Lãnh Nhạc không nói, Quan Doãn cũng không muốn hỏi nhiều. Trên cơ bản, thông qua cuộc nói chuyện với Lãnh Nhạc, trong lòng hắn cũng đã nắm được khá chắc chắn thế cục Thành ủy, nhưng chỉ còn một điều là không rõ là sao Tưởng Tuyết Tùng lại vẫn ở cùng một chỗ với Diệp Lâm.
- Bí thư Tưởng hiện đang ở cùng với Trưởng ban Diệp sao?
Lãnh Nhạc gật đầu:
- Nếu tôi đoán không sai, hẳn là vậy. Cho nên, cậu không cần vội gọi điện thoại cho Bí thư Tưởng, giờ chắc ông ấy cũng giải quyết hậu quả xong rồi.
- Giải quyết hậu quả để người khác ra mặt là được rồi, Bí thư Tưởng lúc này đích thân ra mặt, sẽ khiến người ta rảnh rỗi nói ra nói vào.
Quan Doãn không hiểu Tưởng Tuyết Tùng đã làm những gì.
- Lãnh đạo chính là lãnh đạo, ý tưởng không giống với chúng ta, không ai đoán ra tâm tư lãnh đạo được.
Lãnh Nhạc khoát tay, nhìn đồng hồ.
- Tôi còn có chút việc, nếu đến giữa trưa mà Bí thư Tưởng vẫn không quay lại thì cùng nhau đi ăn cơm.
Thật sự là để cho Lãnh Nhạc nói đúng rồi. Đến trưa Tưởng Tuyết Tùng vẫn không quay về. Nhưng đúng là có chuyện lạ. Bình thường luôn có người đến báo cáo hoặc xin chỉ thị công tác với Tưởng Tuyết Tùng, nhưng đến trưa hôm nay, không ngờ cũng không có ai gõ cửa. Đối với một Bí thư Thành ủy mà nói, tuyệt đối không có chuyện thanh nhàn thế đâu.
Tưởng Tuyết Tùng càng không có tin tức, trong lòng Quan Doãn lại càng thiếu tự tin, dù sao Tưởng Tuyết Tùng không chỉ là nhân vật số một của toàn bộ Thành ủy Hoàng Lương, mà còn là người chủ trong lòng hắn.
Tan tầm buổi trưa, Lãnh Nhạc chủ động đến gõ cửa phòng làm việc của hắn, không bước vào:
- Đi, cùng đi ăn cơm thôi.
Quan Doãn cùng theo Lãnh Nhạc tới căn tin, xuống lầu hắn mới biết được hành động này của Lãnh Nhạc cũng là rất dụng tâm khổ cực. Cho đến trưa, khi hắn buồn bực trong phòng làm việc, lo lắng cho Tưởng Tuyết Tùng, gần như không để ý đến chuyện bên ngoài, giờ ra khỏi cửa mới biết được, hướng gió ở Thành ủy lại thay đổi lớn.
Những người hắn gặp trên đường đi, tuy vẫn gật đầu chào hắn như cũ, nhưng ánh mắt quái lạ đầy ngờ vực, còn có người phía sau xì xầm bàn tán, không cần nghĩ, đó cũng vì chuyện nửa vì giang sơn nửa Diệp Lâm mà ra. Chủ nhục thần tử, Quan Doãn lần đầu tiên bị người ta đâm vào cột sống, tất cả không phải là vấn đề của bản thân hắn, mà là vì Tưởng Tuyết Tùng. Hắn không có nửa câu oán trách, trong lòng chỉ bốc lên sự phẫn nộ cùng không cam lòng.
Cũng may mắn là có Lãnh Nhạc đi cùng, nếu không, nói không chừng sẽ nói cả những lời khó nghe trước mặt hắn. Những lời bàn tán dọc đường đi cũng khiến cho Quan Doãn cảm nhận được sự lạnh lẽo. Chuyện câu đối đúng là sự đả kích to lớn đối với Tưởng Tuyết Tùng, còn lớn hơn cả suy nghĩ của hắn.
Hành động lần này của đối thủ quả thật rất cao, chẳng khác gì là bắt được điểm yếu của Tưởng Tuyết Tùng, bắt trúng điểm chết của Tưởng Tuyết Tùng, cũng không biết Tưởng Tuyết Tùng sẽ đánh trả thế nào, cuối cùng, nếu lời đồn ngày càng ầm ĩ mà vẫn không xong việc, Tưởng Tuyết Tùng có thể phải rời khỏi Hoàng Lương.
Trước kia không phải chưa từng xảy ra những việc tương tự, khi Quan Doãn vừa mới đến Thành ủy đã nghe nói đến một chuyện cũ ở trụ sở Thành ủy. Sau Bí thư Thành ủy thăng nhiệm, Chủ tịch thành phố tiếp nhận chức vụ Bí thư ngay tại chỗ, khi cạnh tranh chức Chủ tịch thành phố, Phó Bí thư và Phó Chủ tịch thành phố gặp nhau nơi ngõ hẹp, cùng thi triển thần thông, trong dân ý xác định cũng như khảo hạch, Phó Bí thư vượt rất xa, cuối cùng, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy quyết định, chỉ định Phó Bí thư làm Chủ tịch thành phố.
Nhưng khi sắp có quyết định bổ nhiệm thì có một biến cố nổi lên. Mảnh đất bằng phẳng của Thành ủy bắt đầu nổi cơn sóng dữ, tin đồn Phó Bí thư và một vị nữ phó Cục trưởng nào đó có quan hệ mờ ám, còn nói Phó Bí thư và vị nữ phó Cục trưởng ấy sinh ra được một đứa con gái, cứ dần dần như thế, uy phong và thể diện của vị Phó Bí thư kia cũng mất hết, vì trên Tỉnh ủy có người bảo vệ, vị Phó Bí thư kia bị điều đến một thành phố nghèo, đảm nhận chức Chủ tịch thành phố, còn Phó Chủ tịch thường trực thành phố cuối cùng lại ngồi trên ngai vàng Chủ tịch thành phố.
Đến cuối cùng có phải Phó Chủ tịch thường trực thành phố bôi đen Phó Bí thư sau lưng hay không, mọi người vẫn phân vân, nhưng không ai dám khẳng định. Nhưng có một câu nói, ai là người được lợi nhiều nhất, người đó có thể chính là người hạ độc thủ sau màn.
Nếu Tưởng Tuyết Tùng không kịp thời đánh trả, dùng thủ đoạn mạnh mẽ quét sạch những lời đồn đại trong Thành ủy, lập lại uy vọng, thì ông vô cùng có khả năng phải rời khỏi Hoàng Lương. Cho dù đến một thành phố cấp địa khác làm Bí thư Thành ủy, cũng chẳng khác nào đã thất bại nặng nề ở Hoàng Lương, từ nay về sau, sinh mệnh chính trị của ông vĩnh viễn có một vết đen không thể bôi xóa được.
Làm cách nào để giải quyết chuyện Diệp Lâm một cách thỏa đáng, hẳn là một lần khảo nghiệm ác liệt nhất trong mười mấy năm sống trong quan trường của Tưởng Tuyết Tùng.
Cũng vì được Lãnh Nhạc đích thân đi theo, từ trụ sở làm việc Thành ủy đến căn tin chỉ hơn hai trăm mét, Quan Doãn đã nhận thức được lòng người trong quan trường dễ dàng thay đổi. Hắn thầm hạ quyết tâm, phải dùng hết khả năng, chẳng những phải lật đổ Hô Diên Ngạo Bác, mà còn tìm cách đưa Hô Diên Ngạo Bác ra công lý, giữ loại người như vậy trong quan trường, không phải là may mắn của quốc gia, lại càng không phải là phúc của nhân dân.
Quan Doãn bước vào căn tin, căn tin vốn ồn ào tiếng người chợt lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người đều tập trung cả vào Quan Doãn, dường như chuyện Quan Doãn xuất hiện là chuyện trọng đại bậc nào.
Trong vô số ánh mắt đó, có một ánh mắt sắc bén nhất, cũng âm trầm nhất, không là ai khác, chính là Hô Diên Ngạo Bác.
Quan Doãn và Hô Diên Ngạo Bác, lại lần nữa, cũng là lần cuối cùng, gặp nhau nơi ngõ hẹp!