Mục lục
[Dịch] Quan Vận
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Kim Nhất Giai chớp động, từ trên người ông cụ Dung nhảy đến trên người Quan Doãn, cuối cùng thu hồi ánh mắt, im lặng suy nghĩ xâu xa.

Tiểu Muội vẫn là vẻ mặt thản nhiên, cầm bát múc súp cho mỗi người, tay chân vừa nhẹ nhàng đặt trước mặt từng người một. Động tác nhẹ nhàng, thái độ tao nhã.

Quan Doãn rất không có hình tượng gặm một cái đùi thỏ, cũng không ngẩng đầu, giống như rất tham ăn, kỳ thật hắn là đang mượn cớ che dấu khát vọng muốn nghe ông cụ Dung phê bình tình hình, hắn quá rõ ông cụ Dung, lúc muốn nói, ông cụ Dung sẽ chủ động lộ ra rất nhiều sự việc, lúc không muốn nói, cầu xin ông ta như thế nào cũng vô dụng.

Nếu là Ôn Lâm mở miệng, hắn liền đơn giản cho Ôn Lâm đi hỏi, hắn không xen vào, có lẽ ông cụ Dung sẽ nói nhiều lời hơn với Ôn Lâm.

Bỗng nhiên cảm giác trên chân tê rần, có người giẫm lên chân trái hắn, vừa quay đầu sang bên trái, thấy Kim Nhất Giai chớp mắt với hắn, Quan Doãn liền hướng cô ta giơ lên cái đùi thỏ trong tay, ý là ăn ngon thì ăn nhiều một chút, Kim Nhất Giai tức giận bĩu môi với hắn, trên chân lại thêm vài phần sức lực.

Quan Doãn liền cảm thấy chân từ tê biến thành đau, thiếu chút nữa kêu ra miệng, hắn cũng biết Kim Nhất Giai hiện tại không những tò mò sâu sắc thân phận của Tiểu Muội, đối vói lai lịch của ông cụ Dung cũng nổi lên lòng nghi ngờ. Nhưng đừng nói Kim Nhất Giai muốn biết ông cụ Dung rốt cuộc là ai, hắn cũng muốn biết, chỉ có điều ông cụ Dung đối với thân thế và lai lịch của ông ta luôn giữ kín như bưng.

Là người đều có bí mật, Quan Doãn tôn trọng ông cụ Dung

Kim Nhất Giai vừa tức vừa giận lại có bộ dạng bĩu môi, vô cùng đáng yêu, khiến hình tượng giỏi giang dày công tạo dựng không còn nữa, ở trước mặt Quan Doãn lộ ra thần thái cô gái nhỏ chân thật, lại cẩn thận đánh giá cái trán trơn bóng, cái mũi cao thẳng mà nhỏ nhắn cùng với đôi môi vô cùng khiêu gợi của cô, nhớ tới một câu vượng phu mà ông cụ Dung đột nhiên bình luận, trong lòng Quan Doãn suy đoán một trận, ấn tượng của ông cụ Dung đối với Kim Nhất Giai thay đổi nhiều, là dụng ý gì?

- Ván cờ của huyện Khổng muốn khôi phục, còn thiếu bước cuối cùng.

Ông cụ Dung tay trái rượu trắng tay phải con thỏ, hoàn toàn không có hình tượng cao nhân. Trái ngược với một người thầy hay nói lý lẽ,

- Đợi đập nước sông Lưu Sa làm xong nghiệm thu, khai thác, phát triển du lịch núi Bình Khâu được xác định, ván cờ liền định rồi.

Ôn Lâm nghe hiểu cái gì đó, trực tiếp hỏi:

- Gió đông gió tây, ai kiểm soát?

Quan Doãn nhịn cười, Ôn Lâm chẳng những hỏi trực tiếp, hình dung cũng rất thú vị, ông cụ Dung sợ là không thể trả lời rồi.

Không ngờ ông cụ Dung vui rạo rực uống thêm nửa chén rượu, cười ha hả:

- Nếu đợi qua xuân năm sau, chính là gió đông cuồn cuộn rồi. Nhưng trước lập xuân, mùa đông của huyện Khổng, vẫn là gió tây bắc gào thét.

Quan Doãn hiểu, ngụ ý của ông cụ Dung chính là nếu trước sau Tết âm lịch không định ra phương hướng phát triển của huyện Khổng, nếu Lý Dật Phong và Lãnh Phong phải có người ra đi… chính là Lý Dật Phong ra đi. Mà nếu kéo tới sau tết âm lịch mới phân thắng bại. Chính là Lý Dật Phong chiếm thế thượng phong, Lãnh Phong phải nhường đường.

Ám chỉ rất rõ ràng là, Lãnh Phong muốn thắng, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.

Kim Nhất Giai đã trầm mặt hồi lâu, rốt cuộc chen vào nói:

- Một núi không thể chứa hai hổ, Quan Doãn, lần trước sự kiện Lý Vĩnh Xương không liên lụy đến Lý Dật Phong, đều trách anh nhân từ nương tay, hiện tại anh phải nghĩ biện pháp nhanh chóng khiến Lý Dật Phong rời huyện Khổng. Nếu không kế hoạch nông nghiệp hiệu suất cao, cho dù thực hiện, áp dụng cũng sẽ gặp cản trở chồng chất. Lại nếu Lý Dật Phong còn muốn kiên trì ý nghĩ công nghiệp mạnh huyện, bên cạnh đất trồng rau khởi công một nhà máy chế biến giấy, về sau đồ ăn của anh ai còn muốn mua? Hơn nữa hiện tại chỉ thực hiện hạng mục nông nghiệp hiệu suất cao, còn chưa có xác định phương hướng lớn của nông nghiệp mạnh huyện. Đợi lúc nông nghiệp hiệu suất cao thực thi đến một nửa, lại đột nhiên xác định chiến lược công nghiệp mạnh huyện, chính sách thay đổi, tương lai của nông nghiệp hiệu suất cao liền đáng lo rồi. Đến lúc đó lên không được xuống không xong, làm thế nào mới tốt?

- Quan Doãn, có lẽ anh cũng biết, nông nghiệp hiệu suất cao chỉ là một bộ phận của nông nghiệp mạnh huyện, do nông nghiệp kéo theo sản nghiệp xung quanh, bao gồm nông nghiệp phụ và ngành du lịch, bất kể là nông trường bạch dương, hay là nông trường vườn cây xanh hóa, sau khi hình thành quy mô hiệu quả và lợi ích, cũng có thể làm biện pháp du lịch, cùng du lịch núi Bình Khâu hợp lại với nhau càng tăng thêm sức mạnh, thậm chí còn có thể cùng sông Lưu Sa sau khi khánh thành đập nước nối thành một mảnh, hình thành du lịch sơn thủy và du lịch nông trường, ngẫm lại xem, viễn cảnh tốt đẹp biết bao, nếu như thuận lợi thực hiện… huyện Khổng nho nhỏ sẽ tỏa sáng.

- Chỉ có một điều kiện tiên quyết là, huyện Khổng nhất định phải đi theo con đường nông nghiệp, nếu ý nghĩ của Lý Dật Phong đi theo phương hướng phát triển là công nghiệp, tưởng tượng phía trên chỉ có thể là viễn vông… Quan Doãn!

Kim Nhất Giai nói một hơi không ngừng, nói một phen thao thao bất tuyệt, đột nhiên lên cao giọng:

- Anh còn không nhẫn tâm dùng sức đẩy Lý Dật Phong một phen, khiến ông ta nhanh chóng rời khỏi huyện khổng cho xong chuyện.

Quan Doãn bị lời nói của Kim Nhất Giai kinh hãi, thực vậy, về liên hệ gắn bó chặt chẽ bên trong giữa việc phát triển khai thác du lịch núi Bình Khâu và đầu tư nông nghiệp hiệu suất cao, cùng với ý nghĩ kiêu ngạo làm tốt du lịch, lòng dạ hắn biết rõ, cũng đã sớm rõ ràng tầm quan trọng của chiến lược nông nghiệp mạnh huyện đối với nông nghiệp hiệu suất cao và triển vọng du lịch núi Bình Khâu, dưới tiền đề hiện tại Lý Dật Phong trên vấn đề nguyên tắc sẽ không nhượng bộ, mượn ngọn gió đông khi Tưởng Tuyết Tùng chắc chắn sẽ điều chỉnh một trong hai người Lý Dật Phong và Lãnh Phong, thừa cơ thuận nước đẩy thuyền khiến Lý Dật Phong vì Lãnh Phong mà nhường chức, đúng là lựa chọn tốt nhất và cũng là duy nhất trước mắt.

Hơn nữa nói thật, Quan Doãn cũng không phải là không có biện pháp ở sau lưng đẩy Lý Dật Phong một phen và trợ giúp Lãnh Phong một tay, nhưng hắn vẫn không có quyết định, hắn mới đi vào quan trường hơn một năm, muốn hắn ác nghiệt vô tình giống Lãnh Phong, hoặc là để hắn mưu ma chước quỷ giống Hạ Đức Trường, hết thảy chỉ xuất phát từ lợi ích bản thân, hắn vẫn là làm không được.

Quan Doãn suy cho cùng vẫn còn trẻ, mặc dù hắn cũng không tán thưởng cách làm quá mức không quả quyết của Tưởng Tuyết Tùng, nhưng để hắn giải quyết dứt khoát vấn đề Lý Dật Phong, cũng là làm khó người khác.

Kim Nhất Giai đủ thông minh, nhìn ra Quan Doãn do dự và ông cụ Dung đối với Quan Doãn có lực ảnh hưởng lớn, liền trực tiếp ngay trước mặt ông cụ Dung nói ra, muốn để ông cụ Dung cũng phát biểu ý kiến đánh thức Quan Doãn. Cô hận đến hàm răng ngứa ngáy, hận không thể đánh Quan Doãn một trận, ở sự lựa chọn quan trọng trước mặt liên quan đến triển vọng tương lai huyện Khổng và lợi ích bản thân, sao có thể do dự không định? Cô lần này đến huyện Khổng, chính là muốn lại đẩy Quan Doãn một phen, để Quan Doãn không thể lại một lần nữa bỏ lỡ cơ hội.

Một người đàn ông cầm không nổi buông không xuống, thật không đủ thẳng thắn, Kim Nhất Giai càng nghĩ càng giận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lặng lẽ giơ tay đến bên hông Quan Doãn, sau đó dùng lực nhéo một cái…

- Ôi chao!

Quan Doãn kêu đau một tiếng, biết là Kim Nhất Giai ngầm hạ độc thủ, giấu đầu lòi đuôi nói:

- Con chuột cắn tôi một cái.

- Con chuột không cắn người.

Ông cụ Dung mắt sáng như đuốc, nhìn ra manh mối, cười ha hả:

- Muốn tôi nói, cô bé Nhất Giai kia nói đúng, nên dừng không dừng tất chịu loạn, Quan Doãn, cậu lần trước không lấy sự kiện Lý Vĩnh Xương thuận nước đẩy thuyền, là lấy đại cục làm trọng, nếu cậu không ổn định thế cục, tình thế không kiểm soát được, cố nhiên có thể làm phiền hà Lý Dật Phong, cũng sẽ khiến huyện Khổng bấp bênh. Hiện tại tình thế không giống rồi, không thể vơ đũa cả nắm. Lúc ấy chỉ là thuần túy đấu tranh chính trị, nhưng bây giờ là chia rẽ phát triển, cho dù Lý Dật Phong biết cậu ở phía sau đẩy ông ta một phen, ông ta cũng có thể lý giải lập trường của cậu. Trong quan trường không có đối thủ vĩnh viễn, cũng không có đồng minh không bao giờ thay đổi.

- …

Ông cụ Dung cũng cho rằng tình thế hiện tại không chuyển Lý Dật Phong đi là không được, Quan Doãn trầm tư một lát, bỗng nhiên hạ quyết tâm:

- Sư Long Phi khi nào điều ra ngoài?

Đối thoại người trong quan trường có khi lời phía trước không khớp với lời phía sau —— tuy rằng nghiêm khắc mà nói Ông cụ Dung không phải người trong quan trường, ít nhất bây giờ không phải —— ngoài mặt bước nhảy giữa các đề tài rất lớn, dường như không liên quan, kỳ thật không phải vậy, hai bên đối thoại đều có thể nghe ra điểm liên kết bên trong.

- Nghe nói, Sư Long Phi điều đến quận Sơn Phong Quáng đảm nhiệm Phó chủ tịch quận, nếu suy tính, có lẽ khoảng tháng 3 năm sau.

Ông cụ Dung khẽ mỉm cười, đối với vấn đề của Quan Doãn hạ bút thành văn, hiển nhiên đã sớm định liệu trước, có thể thấy được ông ta đi Hoàng Lương ba ngày, thu hoạch khá phong phú.

Một hỏi một đáp, Quan Doãn liền xác định hai chuyện, một là việc Ông cụ Dung ám chỉ hắn đi Hoàng Lương, sợ là ở thế phải làm. Hai là hiện tại không thể hoàn thành được, đại khái phải tới tháng 3 năm sau. Hiện tại đã là tháng 1, còn khoảng bốn tháng nữa.

Bốn tháng sẽ xảy ra rất nhiều sự việc, có lẽ còn có thể thay đổi đại sự cả cuộc đời, nói cách khác, triển vọng của huyện Khổng cùng với ý nghĩ phát triển đầu tư nông nghiệp hiệu suất cao, nông nghiệp mạnh huyện, đều sẽ giải quyết toàn cục trong ba bốn tháng.

Quan Doãn đột nhiên vỗ bàn một cái:

- Trước tết âm lịch, ván cờ huyện Khổng khẳng định được xác định.

- Anh đã quyết định rồi?

Kim Nhất Giai mừng rỡ

- Nghĩ ra phương pháp trị Lý Dật Phong rồi hả?

- Trị… Lời nói đừng có khó nghe như vậy!

Nếu không phải có Ôn Lâm ở đây, Quan Doãn thể nào cũng phải búng đầu Kim Nhất Giai một cái, Kim Nhất Giai cái gì cũng tốt, chỉ là lời nói quá xung, địch ta rõ ràng, đối với tiêu cực lý giải không đủ sâu,

- Nếu như nói Lý Dật Phong và Lãnh Phong chỉ có một người ở lại huyện Khổng, tôi sẽ tìm cách để Lãnh Phong lưu lại.

- Được rồi, mặc kệ anh nói dễ nghe thế nào, dù sao mục đích là giống nhau, với cách diễn đạt không thực của anh, anh nói thử xem, anh có biện pháp gì khiến Tưởng Tuyết Tùng không điều đi Lãnh Phong mà điều đi Lý Dật Phong?

Kim Nhất Giai rất muốn biết Quan Doãn sau sự kiện Lý Vĩnh Xương, còn có thể có diệu kế gì đẩy Lý Dật Phong một phen. Lý Dật Phong không tham ô không tửu sắc, muốn từ hai phương diện kinh tế và tác phong sống của ông ta xuống tay, không có khả năng.

- Thiên cơ bất khả lộ.

Quan Doãn sẽ không nói ra kế hoạch của hắn, không phải hắn tự khen, hiện tại hắn bất kể là đẩy Lý Dật Phong một phen hay là sau lưng hướng Lãnh Phong ra tay, đều có biện pháp. Đừng quên là, khi Quan Doãn tốt là anh chàng đường hoàng, khi xấu cũng có thủ đoạn khiến người ta khó lòng phòng bị.

- Đạo đức, không nói dẹp đi.

Kim Nhất Giai bất mãn cho Quan Doãn một cái ánh mắt khinh bỉ cực kỳ, vươn chiếc đũa kẹp lên một khối cá, bỏ vào trong miệng, lập tức la toáng lên

- Ừ, ngon, ngon thật, không được, tôi hôm nay phải ăn nhiều một chút, ăn mừng một chút.

Tiểu Muội dịu dàng cười, ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn về phía Quan Doãn, Ôn Lâm cũng thế, ánh mắt nhiệt liệt mà ái mộ nhìn chăm chú khuôn mặt dạt dào tự tin của Quan Doãn, nhưng Quan Doãn lại không có ý thức của thần tượng, cũng kẹp lên một khối cá bỏ vào miệng, lại không cẩn thận mắc xương, kết quả lại là vừa uống dấm chua vừa nuốt bánh mì, chọc cho Kim Nhất Giai và Ôn Lâm hết sức vui vẻ.

Ở trong tiếng cười, Kim Nhất Giai chung quy không nhắc lại vấn đề thân thế Tiểu Muội, cũng không hỏi lại lai lịch Ông cụ Dung, trong lòng lại ra quyết định, sau khi về kinh phải cùng với bác Dung Nhất Thủy nói về Ông cụ Dung, nói không chừng cô thật đúng có thể thúc đẩy một đoạn giai thoại người thân quen biết nhau…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK