Mục lục
[Dịch] Quan Vận
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho dù lúc này Quan Doãn không hoàn toàn rõ biến cố xảy ra ở Thành ủy nhưng ít nhiều cũng đoán được hắn đột nhiên được nhận chức là do có người muốn dùng chuyện hắn nhận chức làm điều kiện để hóa giải mâu thuẫn giữa Hồng Hi và Đại Gia.

Nhìn từ bên ngoài, chuyện nhận chức của hắn với mâu thuẫn giữa Hồng Hi với Đại Gia chả liên quan gì đến nhau, thực ra không phải, tranh đấu giữa Đại Gia và Hồng Hi dường như chỉ là đấu đá nội bộ trong phe của Chương Hệ Phong, nhưng nếu suy nghĩ kĩ một chút cũng sẽ không khó để đưa ra kết luận, nếu Vu Phồn Nhiên nhân cơ hội ra tay, mượn thế của Đại Gia bắt lấy Hồng Hi thì chẳng khác nào là diệt đi đại hoạ tâm phúc của mình. Nếu như bỏ qua cơ hội tốt như vậy thì Vu Phồn Nhiên không có chút trí tuệ chính trị nào rồi.

Nhưng cũng phải nói lại, Thôi Quan Ngư chắc chắn sẽ không ngồi xem Hồng Hi bị bắt. Hồng Hi là trợ thủ đắc lực nhất của ông ta, nếu Hồng Hi bị mất chức thì ông ta chẳng khác nào đau đớn mất đi một vị Đại tướng, công việc cải tạo thôn Thành Trung mà ông ta thực hiện ở thành phố Yến liền có khả năng lâm vào tình trạng bị đình trệ.

Hồng Hi nắm trong tay ba đại bang, là nhân vật trụ cột ổn định xã hội của cả thành phố Yến, cho dù thủ đoạn không hợp pháp nhưng không quan trọng, chỉ cần đạt được mục đích là được. Nếu Hồng Hi bị mất chức, tam đại bang như rồng mất đầu, không khống chế được, không nói chuyện thành phố Yến sẽ loạn thành cái gì vội, chỉ riêng chuyện cải tạo thôn Thành Trung gặp phải trở ngại cũng đã khiến Thôi Quan Ngư không làm gì được.

Vì vậy, khi cân nhắc được mất, nếu để chuyện Quan Doãn nhận chức Chủ tịch huyện làm điều kiện trao đổi, khiến Vu Phồn Nhiên không còn kiên trì đòi bắt Hồng Hi nữa cũng là một giao dịch chính trị vô cùng có lợi.

Quan Doãn âm thầm nở nụ cười, mặc kệ Vu Phồn Nhiên cuối cùng sẽ có quyết định gì, ít nhất việc nhận chức của hắn được thông qua chính là chuyện tốt nhất rồi, cuối cùng cũng có thể thoát thân khỏi công việc nghiên cứu, chuyên tâm vào việc phát triển ở nơi rộng lớn hơn.

Thế nhưng... tranh đấu giữa Hồng Hi và Đại Gia không thể hành quân lặng lẽ, bắt buộc phải đổ thêm dầu vào lửa. Nếu nói cái mà Hồng Hi làm hại là sự ổn định và hòa bình lâu dài của thành phố Yến, vậy thì cái hại của Đại Gia chính là thế cục chính trị và hệ thống sinh thái ở tỉnh Yến, có Đại Gia, Chương Hệ Phong liền như hổ thêm cánh vậy, có thể muốn làm gì tỉnh Yến thì làm, làm cho khí hậu chính trị ở tỉnh Yến thay đổi bất ngờ, mặt trời không thể rực sáng trời quang, khí hậu chính trị không thể trời trong nắng ấm, tỉnh Yến trên dưới sẽ lâm vào cảnh tranh chấp, tự dưng phí hoài thời gian quý báu để đi tranh đoạt ngươi chết ta sống thì không thể phát triển theo con đường tốt đẹp.

Đổ thêm dầu vào lửa, đốt lên ngọn lửa rực cháy cả trời cao, tốt nhất là để Hồng Hi và Đại Gia cùng lúc chết trong biển lửa, trừ hại cho Thành phố Yến và tỉnh Yến. Chủ ý đã định, Quan Doãn đi phía sau Mã Thần Sâm, nhân lúc Mã Thần Sâm không để ý, lấy điện thoại ra, lặng yên nhấn phím điện thoại, sau khi gọi thông một cuộc điện thoại liền tắt máy.

Quan Doãn đưa ra tín hiệu động thủ với Sở Triều Huy.

- Quan Doãn, sau này đến cấp cơ sở cần phải thông cảm nỗi khổ của người dân nhiều hơn, làm nhiều chuyện có ích hơn, làm chuyện có ích thực sự cho người dân.

Mã Thần Sâm quay đầu nói với Quan Doãn:

- Anh là một người trẻ tuổi rất có năng lực, trầm ổn, rộng lượng, chịu chút ấm ức về mặt chính trị cũng đừng để bụng, chủ yếu là cuối cùng có thể thực hiện được lý tưởng của mình là được.

Sao Mã Thần Sâm cũng ân cần giáo dục hắn rồi? Quan Doãn trong lòng nghi hoặc, hắn và Mã Thần Sâm cũng không qua lại gì, hơn nữa từ chuyện Mã Thần Sâm cản trở hắn nhận chức là có thể nhìn ra, cho dù Mã Thần Sâm không phải là người theo đuổi kiên định của Chương Hệ Phong thì ít nhất cũng không cùng đường với hắn.

Quan Doãn gật đầu nói rằng:

- Cảm ơn sự chỉ bảo của Trưởng ban thư ký, tôi nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.

Mã Thần Sâm ý vị thâm trường cười cười:

- Không phải dạy bảo, chỉ là nói chút kinh nghiệm mà thôi, thấy có ích thì anh nhớ, thấy không có ích thì cứ coi như gió thoảng bên tai.

Quan Doãn cảm nhận được ý tốt trong lời nói của Mã Thần Sâm, cười gật đầu, không nói thêm nữa, đến đầu cầu thang, hắn xuống lầu, Mã Thần Sâm lên lầu, mỗi người đi một ngả.

Xuống dưới lầu, điện thoại của Sở Triều Huy liền gọi đến.

- Lãnh đạo, tung tin chuyện của xưởng thuốc lá Chương Trình trước hay là khiến cuộc đấu giữa Đại Gia và Hồng Hi tăng lên một cấp trước?

Không đơn giản, Sở Triều Huy cũng biết xem xét thời thế rồi, cũng đừng nói, lời của anh ta đã thức tỉnh Quan Doãn thật rồi, Quan Doãn hơi suy nghĩ, nói:

- Thế này đi, tạm thời không động thủ, chờ tin tức của tôi.

- Lãnh đạo, bây giờ đang đúng thời cơ, tại sao phải đợi, tôi không hiểu...

- Ha ha, đợi đến lúc đó anh tự hiểu. Bây giờ động thủ, có lẽ chỉ có thể xử lý được một trong hai người, đợi thời cơ chín muồi mới động thủ, nói không chừng một mũi tên trúng hai đích.

Đến Ban tổ chức, người tiếp đãi Quan Doãn là Trưởng phòng số hai Lý Dật Phong.

Với cấp bậc của Quan Doãn, thực ra chỉ cần một Phó trưởng phòng ra mặt tiếp đãi đã là đánh giá cao lắm rồi, không ngờ Lý Dật Phong còn đích thân ra mặt, Quan Doãn nét mặt sáng ngời.

- Cuối cùng cũng thành rồi.

Lý Dật Phong cười ha hả đón Quan Doãn vào:

- Trực Toàn là nơi tốt, sau khi anh xuống, nhất định sẽ có đất dụng võ.

- Cảm ơn Trưởng phòng Lý đã dìu dắt.

Quan Doãn nắm chặt tay Lý Dật Phong, thành khẩn nói:

- Từ huyện Khổng đến Tỉnh ủy, Trưởng Phòng Lý giúp tôi trưởng thành rất nhiều, tôi luôn ghi nhớ trong lòng.

- Không nên nói như vậy, sự nghiệp của Đảng cần có người tiếp nhận đủ tư cách, nếu đề bạt những tên tài trí bình thường ngu ngốc đảm nhận cương vị quan trọng thì mới là sự thất trách của Ban tổ chức. Phương hướng chính trị định rõ rồi, vấn đề quan trọng còn lại là vấn đề dùng người. Một sai lầm trong quyết sách của người cán bộ lãnh đạo có khả năng sẽ dẫn đến đóng cửa một xí nghiệp hoặc một ngành nghề, nhưng Ban tổ chức đề bạt cán bộ xảy ra vấn đề thì ảnh hưởng đến sự thuần khiết của cả đội ngũ cán bộ.

Lý Dật Phong nói đúng, trong bất cứ ngành nghề nào thì con người đều là chủ thể quyết định sự nghiệp có thành công hay không, chỉ có dùng đúng người thì mới có thắng lợi về sự nghiệp vĩ đại, cổ đại có vô số trận chiến vĩ đại dùng bài học trả bằng tính mạng để tổng kết ra một chân lý, nhân vật then chốt là lực lượng mang tính chất quyết định.

Nếu như cán bộ của Ban tổ chức đều nghiêm túc có trách nhiệm, chọn đúng người như Lý Dật Phong thì tốt rồi, sau đó Quan Doãn lại nói vài câu với Lý Dật Phong, làm xong thủ tục liền đi ra khỏi văn phòng làm việc của Lý Dật Phong.

Vốn định xoay người về văn phòng làm việc của mình, mặc dù thủ tục ở Tỉnh ủy làm xong rồi nhưng vẫn phải thông qua hội nghị thường vụ Thành ủy thảo luận thông qua mới được coi là chính thức hoàn thành mọi thủ tục. Mặc dù tin rằng phía Thành ủy về cơ bản sẽ không có vấn đề gì nữa, nói cách khác là cái ghế Chủ tịch huyện Trực Toàn của hắn gần như đã ngồi chắc rồi, nhưng hắn lại không có chút vui vẻ đắc thắng nào, ngược lại, lại có một tia vội vàng cấp bách.

Bước tiếp theo, có lẽ là trận chiến sinh tử quyết định vận mệnh của Đại Gia và Hồng Hi rồi.

Cũng không thể không nói, Hoàng Hán lợi dụng hận thù giữa Hồng Thiên Khoát và Đại Gia, thành công trong việc khơi mào nên cuộc tranh đấu giữa Đại Gia và Hồng Hi, quả thực là một chiêu diệu kỳ, chẳng khác nào dệt hoa trên gấm cho kế hoạch của hắn, có tác dụng thúc đẩy tích cực. Nói không khoa trương chút nào, trước đây mặc dù có tài liệu của phía Chương Trình có thể là quả bom kéo Đại Gia xuống ngựa nhưng cũng có khả năng uy lực không đủ, hoặc là thời gian nổ hơi sai một chút liền có khả năng thất bại trong gang tấc.

Bây giờ tốt rồi, Đại Gia và Hồng Hi nội đấu, chẳng khác nào là gió mượn thế lửa, lửa mượn uy gió, nhất định có thể châm lên ngọn lửa cháy lên tận trời, nói không chừng gió lửa liên thành, một phát cháy cả người Chương Hệ Phong cũng chưa biết chừng.

Chuyện tốt, chuyện cực kỳ tốt.

Cuộc chiến tranh giữa Đại Gia và Hồng Hi, có một điểm quan trọng, nhẹ nhàng dùng sức ở điểm quan trọng nhất liền có khả năng thu được hiệu quả làm ít thu nhiều, vì vậy, bây giờ phải để ý đến sự phát triển của tình thế, đợi điểm quan trọng xuất hiện.

- Quan Doãn, anh đến đây một lát.

Quan Doãn vừa định bước ra khỏi cửa Ban tổ chức thì phía sau truyền đến một thanh âm rất quen thuộc, quay đầu nhìn, là Hạ Đức Trường.

Đi theo Hạ Đức Trường đến phòng làm việc, Quan Doãn tưởng Hạ Đức Trường sẽ nói đến chuyện nhận chức của hắn hoặc Hồng Hi, Đại Gia, không ngờ Hạ Đức Trường vừa mở miệng lại là Hạ Lai.

- Có tin tức của Hạ Lai không?

Lâu như vậy rồi, Hạ Lai cũng thật nhẫn tâm, từ đầu đến cuối không gọi một cuộc điện thoại nào với nhà. Dưới vẻ ngoài yếu đuối của cô, hóa ra cũng có một trái tim kiên cường.

Cũng đúng, bất kỳ loại quả nào bên ngoài mềm mại thì hạt bên trong cũng vô cùng cứng rắn, còn những quả vỏ bên ngoài cứng thì bên trong lại rất mềm.

Quan Doãn do dự, rồi không biết trả lời Hạ Đức Trường ra sao.

Hạ Đức Trường thở dài một tiếng:

- Quan Doãn, mẹ Hạ Lai nghĩ đến nó nghĩ nhiều đến mức ngã bệnh rồi, sau khi Lập thu liền ho khan suốt, đến bây giờ vẫn chưa khỏi. Bà ấy chỉ có một đứa con gái là Hạ Lai, mặc dù có lẽ lúc trước quản giáo quá nhiều nhưng đó là thiên tính của người mẹ, được rồi, cho dù bà ấy ích kỷ, không tốt đến đâu đi chăng nữa thì bà ấy vẫn là mẹ của Hạ Lai, dạy bảo nuôi dưỡng Hạ Lai từ nhỏ đến lớn, bỏ ra tâm huyết mà một người mẹ nên bỏ ra, Hạ Lai hơn một năm không có tin tức, cho dù là sự trừng phạt đối với bà ấy, cũng nên có giới hạn chứ?

Rất rõ ràng, Hạ Đức Trường đoán được Hạ Lai và hắn lén có liên hệ, chính là muốn làm hắn động lòng, muốn hắn nói ra tung tích của Hạ Lai.

- Hạ Lai ở Mĩ rất tốt...

Quan Doãn cảm động Hạ Đức Trường vì yêu con gái mà sốt ruột, đồng thời cũng thấy quả thực qua lâu như vậy, sự trừng phạt của Hạ Lai đối với Hạ Đức Trường và Lý Ngọc Hoan cũng đủ rồi, liền có ý tiết lộ một số tin tức:

- Cô ấy gây dựng sự nghiệp mới ở nước ngoài, cùng kinh doanh với một người bạn, kiếm được chút tiền, chắc là khoảng hai ba năm là có thành công không nhỏ.

- Tốt, tốt.

Hạ Đức Trường vui vẻ nắm chặt tay, vui mừng ra mặt:

- Biết nó không phải lo chuyện cơm áo thì tôi yên tâm rồi. Đúng rồi, nó... có sự thay đổi nào khác không?

Bí mật Hạ Lai có con không thể để cho Hạ Đức Trường biết, nếu không ông ta muốn hỏi mọi chuyện cho ra nhẽ thì hắn trả lời thế nào? Nghĩ một lát, Quan Doãn đành nói lập lờ:

- Thay đổi khác... chắc là không có, tôi cũng có một thời gian không liên lạc với cô ấy rồi.

- Nếu có thì nhớ phải nói với tôi một tiếng để tôi biết nó mọi chuyện đều ổn.

Hạ Đức Trường vỗ vai Quan Doãn:

- Thực ra tôi biết, với tính cách của Hạ Lai, sau này sẽ không yêu ai khác nữa, mặc dù anh không thể lấy nó nữa nhưng nếu có thể, anh hãy an ủi nó nhiều hơn một chút, trên thế giới này, anh mới là người thân nhất trong lòng nó, mặc dù lời này nói ra có chút gây tổn thương đến người khác nhưng lại là sự thật.

Quan Doãn sống mũi cay cay, suýt nữa buột miệng nói ra sự thật Hạ Lai đã sinh một đứa con trai, nhịn một lúc cuối cùng cũng nhịn được. Nếu hắn tiết lộ tin tức Hạ Lai sinh con, chưa biết chừng sẽ gây ra chuyện động trời gì, không nói Hạ Đức Trường chắc chắn sẽ truy hỏi chân tướng, ngay cả Lý Ngọc Hoan cũng có khả năng phát điên mà chạy sang Mĩ.

Thôi vậy, vẫn nên đợi thêm.

Một ngày sau, hội nghị thường vụ Thành ủy thông qua nghị quyết để Quan Doãn nhận chức Ủy viên huyện ủy, Thường ủy, Phó bí thư, đề danh làm Chủ tịch huyện Trực Toàn, bởi vậy, cuộc đời Quan Doãn bước sang một bước hoàn toàn mới, đồng thời thế cục của tỉnh thành cũng xuất hiện một bước chuyển ngoặt kinh người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK