Còn có củ lạc ngâm, dưa chuột chua ngọt, dưa muối mà Ông cụ Dung tự chế, Quan Doãn ăn được kinh khủng, trong gió núi lạnh phất phơ, tiếng gió xào xạt, gió thổi vào rừng, suối nước róc rách, viết thành một chữ “tuyệt”
Trong khoảng thời gian ngắn, đều quên hết tất cả, mới biết chỗ tuyệt vời cao độ của một người sống một mình
Nhưng mà Quan Doãn dù sao không thể so với Ông cụ Dung từng trải tang thương thế sự, hắn nhất thời lòng có chút cảm thán, tuy nhiên chỉ một lát là quên, sau khi ăn xong, rửa mặt ở dòng suối, lập tức tỉnh táo lại, thế sự hỗn loạn lại nhất thời nổi lên trong lòng.
- Cậu cần phải đi, nếu không đi, thời tiết sẽ thay đổi đấy.
Ông cụ Dung một bên dọn dẹp cơm thừa rượu cặn, một bên ngẩng đầu nhìn trời.
- Quầng mặt trời canh ba mưa, quầng trăng giữa trưa nổi gió, cậu xem xem, mây đen che kín, không đến canh ba buổi tối, ta xem chỉ đến chạng vạng liền mưa to. Mưa một chút, vừa để sông Lưu Sa chứa đầy nước.
Lúc mà sông Lưu Sa ít nước, thị trấn Phi Mã và xã Cổ Doanh Thành sẽ tranh nhau nước. Hiện tại đúng là lúc mấu chốt để khởi công dự án xây đập lớn, nên càng muốn có một trận mưa to, sông Lưu Sa nếu chẳng may nước tràn gây lụt, lý do để xây dựng đập lớn liền càng đầy đủ.
Quan Doãn đến chỗ ông cụ Dung, cũng không phải là vì một chút món ăn thôn quê, hắn còn muốn để ông cụ Dung chỉ điểm một chút cho mình, nhưng bây giờ còn chưa có được đáp án hắn muốn, đi làm sao được? Hắn liền lại hỏi:
- Ở huyện ủy ai sẽ là tiêu?
- Ngu!
Ông cụ Dungcười mắng một câu.
- Ai đã bỏ tiêu vào nồi của ta, là ai hả?
- Cháu ạ?
Quan Doãn chỉ vào cái mũi của chính mình.
- Bây giờ cháu còn cái gì nữa đâu, muốn làm tiêu cũng không đủ tư cách.
Vì giờ hắn còn chưa biết chức Phó phòng của hắn đã được xác định.
- Lãnh Phong nếu cho tới bây giờ còn không bắt lấy cậu, gã chẳng những ở huyện Khổng đã không còn cơ hội, về sau mặc kệ đi đến đâu cũng sẽ không có cơ hội nữa.
Quan Doãn lắc cái đầu:
- Cháu không cho rằng cháu lại thành trọng yếu như thế.
- Cậu trọng yếu hay không trọng yếu, trước mặc kệ, quan trọng là Lãnh Phong có nắm lấy cậu hay không, là biểu hiện hắn có quyết đoán kịp thời hay không. Người trong quan trường, có đôi khi cơ hội hơi lướt qua, giống như bắt thỏ rừng vậy, cậu mà vồ không được, còn muốn vồ tiếp, khẳng định nó sẽ chạy xa. Đến lúc đó thịt thỏ chưa được ăn, còn bị ngã rồi cạp đất mà ăn.
Ông cụ Dungtrước hai câu nói còn khá văn nhã, phong cách câu sau liền biến đổi, hoàn toàn là thổ ngữ thô tục.
Cũng may Quan Doãn đã quen phong cách ông cụ Dung đổi tới đổi lui, sẽ phải xuống núi, bỗng nhiên xoay người còn nói:
- Đúng rồi, hôm nay sao ông không giảng chuyện lịch sử nữa?
- Chuyện xưa lần trước cậu còn chưa tiêu hóa hết, còn muốn giảng gì nữa?
Ông cụ Dung hướng về phía Quan Doãn khoát tay.
- Khẩn trương mà đi đi, đừng làm phiền ta gặp Chu Công (ý nói đi ngủ ấy)
Quan Doãn đương nhiên hiểu rõ ý tứ chưa thể tiêu hóa, phỏng chừng trong một khoảng thời gian, Lãnh Phong sẽ tiêu hóa hết câu chuyện của Ông cụ Dung, còn khi mà chưa hiểu hết chuyện, Ông cụ Dung hẳn là sẽ không nói tiếp chuyện lịch sử mới, hắn cười cười, hướng Lão Ông cụ Dung vẫy tay chào, xoay người xuống núi.
Bóng râm trên đường không giảm, chỉ có điều sắc trời đã tối vài phần, bước chân Quan Doãn nhanh hơn, hơn mười phút là đi ra chân núi, mỗi lúc mây đen càng tụ càng nhiều, liền trèo lên xe đạp chạy nhanh về thị trấn.
Quan Doãn cũng không về Huyện ủy trước, mà là đi tới một quán bi-a tên là Duệ Chi Nhạc.
Quán bi-a có thiết bị vô cùng đơn sơ, trên cơ bản một nửa bên trong một nửa lộ thiên, bên trong cũng không phải xây dựng cái gì đứng đắn, mà là mấy tấm gỗ tạo lên một cái lều, còn phần lộ thiên là một tấm nhựa chắn ở phía trên, có thể đảm bảo khi trời mưa không làm ướt hết được. Ở thị trấn huyện Khổng, những quán bi-a kiểu này có rất nhiều, thiết bị đơn sơ, cái bàn thì cũ nát, hơn nữa toàn là những âm thanh ồn ào, chính là nơi tụ tập đầy hứa hẹn của đám thanh niên không nghề nghiệp trong thị trấn.
Quan Doãn tiến vào quán bi-a, liền lách qua vài cô gái ăn mặc cổ quái đang cong cong cái mông, trực tiếp đi vào bên trong chỗ góc tối nhất, đi đến trước một bàn bi-a liền đứng lại, không nói một lời chỉ ba người trẻ tuổi đang mải mê đánh bóng.
Ba người, một gầy như cây gậy trúc, đầu rẽ ngôi, mặc quần bò, dáng vẻ lưu manh. Còn một người không béo không gầy, cao lớn, cả người vạm vỡ. Còn có một người mập mạp, vóc dáng bậc trung, nụ cười giống như cố định ở trên mặt, mặc kệ thế nào đều là một vẻ mặt vui tươi hớn hở.
Quan Doãn đứng một hồi lâu, ba người mới phát hiện Quan Doãn đã đến, “gậy trúc” cười ha hả:
- Anh Quan, đến đây cũng không nói một tiếng, đứng không nói lời nào, làm cho bọn em suýt nhảy dựng.
Quan Doãn đi lên cho gã một quyền:
- Bảo Gia, đầu Lý Vĩnh Xương có phải do cậu ban cho không đấy?
Lưu Bảo Gia cái mũi vừa nhíu, day day tóc:
- Đánh nhẹ đấy, không vỡ toạc ra xem như lời cho gã.
Thanh niên cao lớn đi lên trước cùng Quan Doãn bắt tay.
- Anh Quan, anh đã đến, chờ anh đã lâu.
Quan Doãn lại cho chàng thanh niên trai tráng một quyền:
- Tấn Lực, hiện tại cậu càng ngày càng mạnh lên, tôi dám đánh cuộc, cậu có thể nhấc cả bàn bi-a.
- Tấn Lực không nhấc được đâu, trước kia thử rồi, trừ phi em và Bảo Gia giúp đỡ hắn, nếu không mình hắn không được việc gì đâu.
Thanh niên mặt vui cười cũng tiếp cận lại đây, đưa tay ra không biết từ nơi nào lấy ra một cái hộp, ném cho Quan Doãn.
- Anh Quan, vừa rồi Ôn Lâm tới tìm anh, bộ dáng vội vàng, giống như có việc gấp lắm, anh cứ nói thật đí, có phải Ôn Lâm đã mang thai với anh rồi hả?
Tên béo cười đến mức rất thô thiển, Quan Doãn tức mình, nhấc chân đá một cước:
- Lý Lý, cậu không nói lời nói thô tục thì sẽ chết hả? Ôn Lâm là một cô nàng tốt, cậu cứ nói bậy như thế, cẩn thận tôi trừng trị đấy.
- Anh Quan tha mạng.
Quan Doãn còn chưa có động thủ, Lý Lý liền cầu xin tha thứ, vẻ mặt lấy lòng.
- Anh Quan, chỉ là suy nghĩ vì hạnh phúc của anh, tuy nhiên bọn họ muốn là sự nghiệp của anh lớn thêm một chút, em sẽ không cãi với bọn họ, mọi người vì vấn đề tình cảm của anh mà bày mưu, Ôn Lâm rất xứng với anh, ngực bự mông tròn, rất hợp nuôi con...
Quan Doãn bị tức đến mỉm cười:
- Tiểu béo, cậu còn nói hươu nói vượn, tin tôi bảo Tấn Lực và Bảo Gia đem cậu ném xuống sông Lưu Sa không?
Lý Lý vội vàng ngậm chặt miệng, khẩn trương mà sợ hãi nhìn nhìn Tấn Lực và Lưu Bảo Gia, sau đó không nói được một lời quay đầu ngồi vào một góc của ghế sô pha, mặt quay vào trong bóng tối, rất thành thật.
- Ha ha.
Lưu Bảo Gia cười ha ha,
- Thần, cũng chỉ có quan ca có thể trị được Tiểu Béo anh dũng, anh Quan uy vũ.
- Tâng bốc ít thôi, Bảo Gia, tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu đấy.
Quan Doãn không khách khí quát lớn với Lưu Bảo Gia.
- Làm sao cậu lại có thể đánh vỡ đầu Lý Vĩnh Xương? Xuống tay quá độc ác, nếu chẳng may xảy ra mạng người, cậu đền mạng được không! Cậu đã nghĩ tới hậu quả không hả?
Lưu Bảo Gia cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân, ấp úng nói:
- Em, em, em lúc ấy cũng là u mê, nhất thời kích động thì...
- Còn có cậu, Lôi Tấn Lực, tôi bảo cậu trông chừng Lưu Bảo Gia, cậu làm như thế nào vậy hả?
Lôi Tấn Lực vóc dáng to như vậy, ở trước mặt Quan Doãn giống như một học sinh mắc lỗi, cúi đầu nhận sai:
- Em làm sai rồi, anh Quan, là em không làm tròn bổn phận, tình hình lúc ấy rất hỗn loạn, em không giữ lấy hắn, để cho hắn đi làm người khác bị thương.
Lôi Tấn Lực, người ở Cổ Doanh Thành, là bạn học trung học của Quan Doãn, ngoại hiệu Lôi mạnh mẽ. Lưu Bảo Gia, là người thị trấn Phi Mã, là bạn học trung học kiêm ngồi cùng bàn với Quan Doãn, ngoại hiệu Lưu nhị phi. Lý lý bạn chơi với nhau từ thuở nhỏ của Quan Doãn, người thị trấn Phi Mã, ngoại hiệu Tiểu béo anh dũng. Cả ba người, là những người anh em Quan Doãn tín nhiệm nhất, cũng là điểm để hắn có đủ tự tin nắm giữ chủ động chỗ mấu chốt ở sông Lưu Sa.