Mục lục
[Dịch] Quan Vận
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Suốt một ngày, Trịnh Thiên Tắc đều ngựa không dừng vó bôn ba không ngừng, qua lại không ngớt ở phố lớn ngõ nhỏ Hoàng Lương cùng với hiện trường đồn Bát Lý, không tiếc lấy tự tôn của Cục trưởng Công an tự mình tra án, ông ta đã nhiều năm không hề xem xét hiện trường, đích thân tới tuyến đầu, từ hiện trường thi thể Trịnh Hàn ở sông Phủ Dương, đến hiện trường của vụ án đấu súng ở Đỉnh Đỉnh Hương, cùng với đồn Bát Lý tức hiện trường Phong Huống bị một phát mất mạng, ông ta đều tự mình xem xét, không bỏ qua điểm nào.

Hoàng Hán một tấc cũng không rời theo sát bên cạnh Trịnh Thiên Tắc, nhất nhất giải đáp nghi vấn của Trịnh Thiên Tắc, thái độ cẩn thận, nghiêm túc. Ở hiện trường sông Phủ Dương cùng với hiện trường Đỉnh Đỉnh Hương, lúc Trịnh Thiên Tắc phát hiện điểm đáng ngờ và đề xuất nghi vấn, Hoàng Hán vẫn như cũ kiên trì cách nói lúc trước của ông ta, Tề Ngang Dương ở hiện trường, vẫn bị ông ta vô tình cố ý xóa bỏ rồi.

Vài tên cảnh sát liên quan tới vụ án cũng nhất trí với cách nói của Hoàng Hán.

Hoàng Hán dù sao cũng là Phó cục trưởng phân cục Đơn Thủy, lực ảnh hưởng của ông ta trong phạm vi quản hạt cũng đủ để triệt tiêu quyền uy của Trịnh Thiên Tắc nhân vật số một cục công an thành phố, hơn nữa ông ta thân là đứng đầu ngũ hổ tướng, nếu như không có thủ đoạn tại phạm vi quản hạt của chính mình khống chế cục diện, cũng sẽ không thể có hôm nay.

Vốn dĩ, Trịnh Thiên Tắc trước nhất đi hiện trường sông Phủ Dương, lại chỉ dừng lại một chút, liền lại đi tới Đỉnh Đỉnh Hương.

Sau khi ở hiện trường Đỉnh Đỉnh Hương điều tra, cuối cùng Trịnh Thiên Tắc vẫn là tin toàn bộ kết luận báo cáo lúc trước của Hoàng Hán —— sự tình chính là do hai anh em Tống Binh và Tống Chung gây ra, cuối cùng dẫn phát một loạt phản ứng dây chuyền, cái chết của Ti Hữu Lập cũng bị định là ngộ sát, cho dù Ti Không bi thương muốn chết, muốn cục thành phố tróc nã hung thủ trả công đạo cho ông ta, nhưng Trịnh Hàn không minh bạch chết ở giữa sông Phù Dương, là nghị phạm số 1 trực tiếp bắn chết Ti Hữu Lập, ông ta vừa chết. Cái gọi là oan tình của Ti Hữu Lập, cũng không giải quyết được gì rồi.

Ti Không đầu bạc tiễn đầu xanh, hối hận năm đó không có giáo dục tốt Ti Hữu Lập, mới rơi vào một kết cục như vậy, đáng tiếc nhân sinh chỉ có một con đường, cho tới bây giờ không có đường quay về, có hối tiếc cũng chỉ là vô tích sự.

Nếu như nói ở hiện trường sông Phủ Dương và Đỉnh Đỉnh Hương, Trịnh Thiên Tắc chỉ là hơi hoài nghi có người sau lưng động tay động chân, như vậy ở hiện trường đồn Bát Lý, Trịnh Thiên Tắc phát hiện điểm đáng ngờ quan trọng, làm cho ông ta lần đầu tiên đối với Hoàng Hán sinh ra hoài nghi!

Hiện trường đồn Bát Lý đã bị cảnh sát nghiêm mật bảo hộ, bất luận người nào không có phận sự không được đi vào, thi thể Phong Huống sớm được khiêng đi. Báo cáo khám nghiệm tử thi cũng đã có, một phát trí mạng là một phát ở vị trí gần bắn trúng tim, làm cho tim vỡ nát ngừng đột ngột dẫn đến tử vong. Từ báo cáo kháo nghiệm tử thi nhìn không ra cái gì, hơn nữa căn cứ vân tay lấy ở hiện trường, không có phát hiện vân tay có hieuj lực, bởi vậy cũng chứng minh một điều, nếu hung thủ không phải kẻ chuyên nghiệp, chính là phía sau có người cố ý phá hủy hiện trường!

Trịnh Thiên Tắc nói cái gì cũng sẽ không tin tưởng Quan Doãn là tội phạm chuyên nghiệp, cho nên sau khi ông ta ở hiện trường điều tra một vòng, thình lình liền hỏi Hoàng Hán một câu:

- Hiện trường đồn Bát Lý và hiện trường sông Phủ Dương, cậu đều là người đầu tiên chạy tới hiện trường?

- Hiện trường đồn Bát lý, tôi đuổi tới đầu tiên, hiện trường sông Phủ Dương, là cục trưởng Trịnh cùng đi với tôi đấy...

Hoàng Hán bị Trịnh Thiên Tắc thình lình hỏi đến ngẩn ra, sau đó lại bình ổn, thong dong trả lời,

- Cục trưởng Trịnh có nghi vấn gì, cứ việc nói thẳng, tôi xử lý không đúng chỗ nào, cũng có thể trực tiếp phê bình tôi.

Ánh mắt Trịnh Thiên Tắc chớp động lạnh lùng, cao thấp đánh giá Hoàng Hán vài lần:

- Hoàng Hán, cậu theo tôi sắp mười năm đi rồi nhỉ?

- Thật khéo, cho tới hôm nay là tròn mười năm.

Hoàng Hán xúc động nói,

- Thực nhanh, nhoáng một cái mười năm đã qua, đi theo cục trưởng Trịnh, tôi học được rất nhiều thứ, được lợi cả đời.

Trịnh Thiên Tắc lại không nghe lời nói của Hoàng Hán tiếp tục hỏi:

- Cậu đến hiện trường đầu tiên, hiện trường làm sao bị phá hư đến nghiêm trọng như vậy? Cậu là công an kỳ cựu rồi, không hiểu được tầm quan trọng bảo hộ hiện trường?

- Cục trưởng Trịnh...

Hoàng Hán bị Trịnh Thiên Tắc phê bình một trận, sắc mặt không thay đổi, vẫn như cũ không chút hoang mang nói,

- Tôi mặc dù là chạy tới hiện trường trước tiên, nhưng hiện trường một mảnh bừa bãi, cách thức của đối phương rất chuyên nghiệp, xóa dấu chân, lau vân tay, hơn nữa thủ hạ của Phong Huống đều là đám người gì, cục trưởng Trịnh trong lòng cũng biết, sau khi tôi đến đã hết sức bảo hộ hiện trường rồi, nhưng vẫn là không thể vãn hồi.

Trịnh Thiên Tắc nửa tin nửa ngờ, lời nói Hoàng Hán tuy rằng cẩn thận, nhưng không biết sao, trong lòng ông ta đối với lời nói của Hoàng Hán nổi lên một tia nghi ngờ, đúng, lời nói Hoàng Hán là trước sau ăn khớp, dường như không có lỗ hổng gì, nhưng đúng là quá liền mạch, ngược lại có dấu vết do con người làm ra, ông ta không khỏi đột phát nghĩ, có phải Hoàng Hán cố ý che lấp cái gì hay không?

Hoàng Hán theo ông ta mười năm, suốt mười năm, là thủ hạ đầu tiên ông ta thu phục, cũng là thủ hạ ông ta tín nhiệm nhất, còn là thủ hạ ông ta ỷ lại nhất tháo vát nhất, mười năm nay, chưa bao giờ vi phạm qua mệnh lệnh của ông ta một lần, đối với ông ta trước nay nói gì nghe nấy, đem so sánh, tứ hổ còn lại còn dám giáp mặt chống đối qua ông ta, chỉ có Hoàng Hán, năng lực mạnh nhất thủ đoạn cao nhất, lại dễ bảo nhất.

Bình tĩnh mà xem xét, mười năm nay, Trịnh Thiên Tắc quả thật không có hoài nghi qua Hoàng Hán nửa phần, việc lớn việc nhỏ chỉ cần giao trong tay Hoàng Hán, nhất định có thể khiến ông ta không lo lắng, cũng chính vì vậy, mấy năm gần đây thế lực của ông ta ở Hoàng Lương khuếch trương nhanh chóng, làm cho người ta bắt không được nhược điểm, toàn bộ do Hoàng Hán.

Theo lý ông ta không nên trong chuyện lớn Phong Huống bị giết hoài nghi Hoàng Hán cái gì, nhưng không biết tại sao, Trịnh Thiên Tắc tại Đỉnh Đỉnh Hương có chuyện xảy ra, Phong Huống bị giết cùng với đang lúc ông ta muốn bắt Quan Doãn đến cục thành phố phối hợp điều tra, lại không ngờ nghe được tin Trịnh Hàn chết vv… một loạt vấn đề, luôn có một loại cảm giác bị động khắp nơi, bị người đoạt trước một bước, dường như từng bước dẫm lên trên dấu chân người khắc, vĩnh viễn chậm một bước.

Đã bao nhiêu năm, Trịnh Thiên Tắc còn chưa có khó chịu như vậy qua!

Còn một điều khiến ông ta hoài nghi Hoàng Hán chính là, từ đầu đến cuối, Hoàng Hán dường như luôn cực lực đem cái chết của Phong Huống đổ lên trên người Trịnh Hàn, hơn nữa rất nhiều chứng cớ cũng chỉ hướng Trịnh Hàn. Nhưng Trịnh Hàn là tướng yêu thích ông ta đào tạo nhiều năm, ông ta hiểu rất rõ Trịnh Hàn, Trịnh Hàn tâm tư sâu hơn so với Hoàng Hán, tuy rằng Trịnh Hàn và Phong Huống từng có xung đột, nhưng Trịnh Hàn tuyệt đối không phải người dám nổ súng với Phong Huống.

Huống chi lại là một phát ở cự ly gần mất mạng, ở trong vòng tròn thế lực của ông ta, cấp bậc nghiêm ngặt, Trịnh Hàn so sánh với Phong Huống, mặc kệ kinh nghiệm lý lịch hay là xếp hạng kém hơn rất nhiều, Trịnh Hàn có mượn một lá gan, cậu ta cũng không dám giáp mặt nổ súng với Phong Huống.

Nhưng theo điều tra hiện trường và kết luận sau khi điều tra cho ra nhận định, vô số chứng cớ đều chỉ Trịnh Hàn chính là hung thủ giết người!

Hoàng Hán là có ý vu oan Trịnh Hàn, hay là Trịnh Hàn thật sự là thủ phạm? Trịnh Thiên Tắc lẫn lộn rồi.

Sau khi xem xong hiện trường đồn Bát Lý, Trịnh Thiên Tắc lại tự mình thẩm vấn vài tên thủ hạ của Phong Huống, mấy người cùng một lời ấn định, lúc ấy bầu trời tối đen, lại là ở ngoại ô hoang vu, thấy không rõ bộ dạng người tới như thế nào, chỉ nghe thấy có một người tự xưng là Quan Doãn, nếu giáp mặt chỉ ra và xác nhận, hẳn là có thể nhận ra.

Về phần rốt cuộc là ai bắn Phong Huống một phát, ai cũng không nói được, bởi vì người mở đầu hai phát là một người mặc áo quân đội cũ chụp mũ, sau đó tất cả mọi người bị yêu cầu quay lưng lại, sau đó liền vang lên phát thứ ba trí mạng.

Còn một điều, một hàng Quan Doãn——tạm thời xưng là một hàng Quan Doãn —— tổng cộng hơn bốn năm người, ngoại trừ kẻ cầm đầu tự xưng Quan Doãn ra, những người còn lại đều mặc áo khoác cũ đội mũ, trong đêm tối căn bản phân không rõ ai là ai, còn việc trong đó có Trịnh Hàn hay không, mọi người không kết luận được, có người nói không có, có người nói khó mà nói, có người nói giống như nghe được tiếng Trịnh Hàn, vv, đủ loại, ngược lại làm cho vụ án càng thêm khó bề phân biệt rồi.

Sau khi Trịnh Thiên Tắc xem xong hiện trường đồn Bát Lý và lại thẩm vấn người chứng kiến hiện trường, những việc đã làm cũng không khiến nghi ngờ trong lòng ông ta giảm bớt, ngược lại, dường như càng nhiều dấu hiệu cho thấy, không có chứng cớ trực tiếp cho thấy Quan Doãn xuất hiện ở hiện trường vụ án đấu súng.

Trịnh Thiên Tắc lúc này quyết định, quay lại hiện trường sông Phủ Dương lần nữa.

Dọc theo đường đi, Hoàng Hán theo bên cạnh Trịnh Thiên Tắc, một bên tiếp tục nói tình hình nảy sinh khi thi thể Trịnh Hàn bị phát hiện ở sông Phủ Dương.

- Là một ông lão luyện công buổi sáng phát hiện thi thể Trịnh Hàn, sau đó gọi điện báo cảnh sát. Đi tới chính là cảnh sát nhân dân đồn công an sông Phủ Dương, đơn giản xem xét hiện trường, sau khi xác nhận thân phận người chết, liền thông báo phân cục, sau đó tôi liền nhận được điện thoại, lúc nghe điện thoại, tôi cùng cục trưởng Trịnh đang ở tòa nhà Thành ủy...

Ánh mắt Hoàng Hán bình tĩnh, vẻ mặt chuyên nghiệp khiến anh ta lúc nói chuyện giọng điệu rất bình thản, giống như Trịnh Hàn là người qua đường vô danh

- Sau đó cục trưởng Trịnh cùng tôi chạy tới hiện trường trước tiên, từ lúc mò thi thể đến phát hiện súng lục, cục trưởng Trịnh cùng tôi thấy toàn bộ quá trình.

Sáng sớm sau khi từ Thành ủy đi ra, Trịnh Thiên Tắc và Hoàng Hán trước đi tới hiện trường sông Phủ Dương, sau khi vớt ra thi thể xác nhận người chết là Trịnh Hàn, Trịnh Thiên Tắc tại chỗ biến sắc nhẹ qua, nhưng không có ở lại hiện trường tiếp tục xem xét, mà là quyết định lập tức tiến đến Đỉnh Đỉnh Hương xem xét hiện trường, Hoàng Hán cái gì cũng không nói, trực tiếp đi theo.

Hoàng Hán theo Trịnh Thiên Tắc nhiều năm như vậy, đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ của Ttrịnh Thiên Tắc, Trịnh Thiên Tắc không ở lại hiện trường tiếp tục điều tra rõ nguyên nhân cái chết của Trịnh Hàn, lại muốn đi hiện trường Đỉnh Đỉnh Hương, là Trịnh Thiên Tắc trong lòng có kế hoạch, ông ta phải dựa theo ý nghĩ của ông ta để điều tra rõ hướng đi tổng thể một loạt sự kiện bắt đầu từ Đỉnh Đỉnh Hương đến đồn Bát Lý lại nâng lên đến kết thúc là cái chết của Trịnh Hàn!

Mặc kệ Trịnh Thiên Tắc sắp xếp như thế nào, trong lòng Hoàng Hán chỉ có một ý tưởng —— tháp tùng đến cuối cùng!

Sau khi từ đầu tới đuôi đi một vòng, hiện tại lần thứ hai trở lại hiện trường sông Phủ Dương, trong lòng Hoàng Hán nắm chắc, sự tình còn trong khống chế của anh ta, không có lệch khỏi quỹ đạo, Trịnh Thiên Tắc tự mình tham gia cũng không thể thay đổi hướng đi sự kiện, thì càng khiến anh ta trong lòng kiên định quyết tâm phải chỉnh chuyện này đẩy về hướng anh ta muốn.

- Nguyên nhân cái chết của Trịnh Hàn và nguyên nhân cái chết của Phong Huống hoàn toàn giống nhau, đều là bị người từ phía sau một phát bắn trúng tim bị mất mạng, tuy nhiên Trịnh Hàn là bị cự ly xa bắn trúng, Phong Huống là bị cự ly gần bắn trúng.

Đối với cái chết của Trịnh Hàn, Hoàng Hán đã sớm nghĩ kỹ lí do thoái thác,

- Trịnh Hàn cuối cùng là bị ai bắn chết, tạm thời còn chưa rõ ràng. Theo cảnh sát lúc ấy hộ tống anh ta đi bệnh viện nói, đi đến nửa đường, Trịnh Hàn liền tự mình nhảy xe rồi, xét thấy Trịnh Hàn thân phận đặc biệt, cũng không thể ngăn cản. Tôi đề nghị trước tiên đem cái chết của Trịnh Hàn quy về sợ tội bỏ trốn, kết luận công bố ra ngoài là, Trịnh Hàn trên đường đi bệnh viện mượn đi tiểu tiện làm lý do ý đồ đoạt súng chạy trốn, dưới tình huống khuyên ngăn không có hiệu quả, cảnh sát bị bắt bắn trả, giết chết tại chỗ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK