Hai anh em ở trong sân đứng nói chuyện, chạng vạng gió nhẹ phe phẩy, mang đến hơi thở điền dã cách đó không xa, làm người ta vui vẻ thoải mái. Chỉ có điều Quan Doãn tâm tư chợt cao chợt thấp, không lòng dạ nào thưởng thức phong cảnh mùa đẹp nhất ở huyện Khổng.
Em gái Dung cúi đầu, do dự một lát, cúi đầu nhìn mũi chân, đột nhiên lại ngẩng đầu lên, dường như hạ quyết tâm, câu nói đầu tiên khiến Quan Doãn khiếp sợ tại chỗ!
- Ngày hôm qua... em thấy Hạ Lai đến!
- Cái gì?
Quan Doãn không thể tin được lời nói mình nghe được.
- Hạ Lai, em xác nhận là Hạ Lai? Cô ấy ở nơi nào?
Suốt một năm, Quan Doãn tốt nghiệp đại học, không còn có gặp được Hạ Lai một lần, lúc đầu còn thư tín và điện thoại không ngừng, về sau tin tức đều không còn, tình yêu thời đại học vẫn không vượt qua được khảo nghiệm của thời gian và khoảng cách, mặc dù không dám xác định nhưng gần như có thể khẳng định Hạ Đức Trường trăm phương nghìn kế chèn ép với hắn, khiến Quan Doãn cảm thấy tình yêu giữa hắn và Hạ Lai sớm tuyệt vọng.
Lại không nghĩ rằng, em gái lại nói cô gặp được Hạ Lai... Làm sao có khả năng chứ?
- Cô ấy không cho em nói với anh...
Em gái Dung hơi đấu tranh tư tưởng một chút, trong lòng lại vẫn là toàn diện nghiêng về phía Quan Doãn, vi phạm lời hứa của cô với Hạ Lai.
- Cô ấy ở nhà khách Phi Mã.
- Bây giờ còn không?
Quan Doãn dưới tình thế cấp bách, giữ lấy cánh tay em gái, hắn bức thiết muốn biết Hạ Lai vì sao phải đến huyện Khổng.
- Em không biết, chắc là vẫn còn, cô ấy không nói cho em biết phải ở mấy ngày, cũng không nói ở phòng nào.
Em gái liên tục lắc đầu.
- Cũng là cô ấy nói cho em biết, nói em rất giống một người, mà ông ta lại cũng có một đứa con gái thất lạc, hiện tại đang tìm tung tích con gái, nói là tìm được, nhất định sẽ đón về nhà.
Thì ra là thế, trong lòng Quan Doãn bắt đầu thấy thương tiếc và yêu thương, hắn an ủi em gái vài câu, để cô nghĩ thoáng một chút, có lẽ Hạ Lai chỉ vô tâm mà nói, không nên tưởng thiệt, cô phải an tâm học tập, chuẩn bị thi vào trường đại học, không nên suy nghĩ bậy bạ. Dù an ủi em gái rất nhiều, hắn trong lòng vẫn tránh không được vẻ u sầu, Hạ Lai đến huyện Khổng cũng liền thôi, đi vào huyện Khổng không đến nhìn hắn, lại âm thầm gặp mặt em gái Dung, cô rốt cuộc là có ý tứ gì?
Chậm rãi ngừng lại ngọn lửa thiêu đốt hừng hực trong lòng, Quan Doãn tâm tình lại bình tĩnh rất nhiều, vừa ngẩng đầu, ba mẹ đã đi ra đón.
Trước mặt là một người, đầu tóc hoa râm, tuổi chừng 50, mang một bộ kính đen, một bên gọng kính đã gãy, dùng một cái dây thay thế, cái này cũng chưa tính, thấu kính cũng nứt một mảnh, mặc dù không nghiêm trọng, nhưng ít nhiều sẽ ảnh hưởng tầm mắt, gọng kính hiển nhiên cũng hỏng rồi, dùng băng dính đen quấn vài cái, một mắt kinh đầy thương tích, vẫn như cũ ngoan cường công tác ở tuyến đầu.
Mi thô, mắt lớn, mũi to, mặc một thân áo xám, đúng là Quan Thành Nhân.
Đi theo phía sau Quan Thành Nhân đang buộc lại tạp dề là mẹ của Quan Doãn tên là Mẫu Bang Phương.
Mẫu Bang Phương năm nay 48 tuổi, nhìn vẫn trẻ, cũng mang kính mắt, tóc ngắn, bước chân mềm nhẹ, cử chỉ văn nhã, vừa nhìn là biết hiền thê lương mẫu khiêm cung, bà từ ái kéo con gái và Quan Doãn, cười nói:
- Làm sao lại cứ đúng ngoài mà nói chuyện, còn không mau vào nhà? Mấy người Bảo Gia đều chờ con đã nửa ngày.
Lưu Bảo Gia, nghe thấy hắn về đây cũng không ra ngoài nghênh đón một chút, Quan Doãn chỉ biết khẳng định là ý của Lý Lý, tên nhiều mưu ma chước quỷ nhất. Hắn theo sát mẫu thân đi vào trong nhà, làm bộ khoát tay không ngờ lại làm rơi kính mắt của Quan Thành Nhân.
cạch một tiếng, chiếc kính mắt đã gần đất xa trời của Quan Thành Nhân rốt cuộc không chịu nổi một lần rơi xuống, lúc này rơi tan xương nát thịt, phục vụ cho Quan Thành Nhân hơn mười năm, rốt cục sống thọ và chết tại nhà .
- Thằng này...
Quan Thành Nhân lắc đầu tiếc hận, trừng mắt nhìn Quan Doãn.
- Mới về đến nhà đã phá tan kính mắt của ba, giỏi lắm, kính mắt nó không chọc giận mày, mày sao phải làm thế? Nó theo ba đã mười năm, sửa chữa một chút nói không chừng còn có thể dùng bốn năm năm nữa, đáng tiếc, thực đáng tiếc ...
Em gái Dung nhìn thấy thế, lè lưỡi vụng trộm cười, trong nháy mắt, nét nghịch ngợm đáng yêu của cô khiến Quan Doãn không hiểu sao lại nhớ tới Ngõa Nhi.
Lắc lắc đầu xua tan suy nghĩ hỗn độn trong đầu, Quan Doãn giơ tay từ trên người lấy ra một kính mắt mới tinh:
- Ba, kính mắt dùng lâu, thấu kính bị mòn, sẽ ảnh hưởng thị lực, phương diện khác có thể bỏ qua, nhưng bảo hộ ánh mắt không thể bỏ qua. Đây, con đeo cho bố cái này.
- Chỉ biết mày là thằng tiểu tử chuyên gây chuyện xấu.
Quan Thành Nhân giả bộ tức giận, lại vẫn để cho Quan Doãn đeo chiếc kính mắt mới cho mình, cảm giác cảnh tượng trước mắt quả thật rõ ràng rất nhiều, mới biết được Quan Doãn nói không giả, tuy nhiên vẫn mạnh miệng.
- Về sau không được giở trò này đâu đấy?
- Vâng ạ!
Quan Doãn cười ha hả, vừa vào cửa liền thấy ba người Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý đoan đoan chính chính ngồi ở giữa phòng khách, vây quanh một đống lạc luộc mà ăn rất ngon lành, cũng không ngẩng đầu lên, chẳng những đem coi đây là nhà mình, lại còn không có một chút giác ngộ mà ra nghênh đón Quan Doãn.
Quả thật, bà Quan luộc lạc rất ngon, lấy lạc mới của năm nay, sau khi tẩy sạch bùn đất, ngâm nước muối một đêm, sau để hương vị ngấm hoàn toàn, lại dùng lửa nhỏ luộc từ từ, hỏa hậu vừa đến, lại bớt lửa một chút, rồi vẩy một lần muối, đơn giản nhưng lạc luộc ngũ vị hương tuyệt đối món ngon có thể ăn luôn.
Quan Doãn thích nhất là lạc luộc ngũ vị hương do mẹ mình làm, hơn nữa rất hiển nhiên, mà ba người Lưu Bảo Gia đang ăn củ lạc vốn là chuẩn bị cho hắn, hắn liền một bước dài về phía trước, tay trái đẩy Lưu Bảo Gia, cánh tay phải phá thông Lôi Tấn Lực, hai tay ôm một cái, đã đem một mâm lạc luộc đoạt về trong tay.
Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý đồng thời đứng dậy, giả vờ khá giống, như là thật sự mới biết được Quan Doãn trở về:
- Anh Quan đã trở về? Mà về lúc nào đấy, sao không nói một tiếng, để mọi người ra ngoài đón anh.
Quan Doãn nổi giận:
- Đứng sang một bên đi, một đám ăn tham! Khẩn trương đi ra ngoài làm việc, củ lạc về tôi.
- Vâng.
Ba người cũng là lưu manh, đồng loạt đáp ứng, lập tức xoay người, không chút do dự liền đi ra hướng đông, mấy cây ăn quả hái trái cây rồi ra chỗ trồng rau ăn tiếp.
Mấy người Quan Thành Nhân và Mẫu Bang Phương, em gái Dung cùng nhau mỉm cười.
Đối với Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý và Quan Doãn từ nhỏ chơi đến lớn là đồng bọn, nhà họ Quan với nhà bọn họ không có gì khác nhau, ba người hôm nay đều từ thị trấn đến đây ăn cơm, Mẫu Bang Phương thích nhất nhiều người náo nhiệt liền mừng rỡ cười toe tóe.
Ba người Lưu Bảo Gia đến, không chỉ là vì ăn cơm, Quan Doãn là có chuyện trọng yếu cùng với bọn họ thương lượng. Sau khi nói mấy câu với cha mẹ, Quan Doãn liền đi chậm vào trong sân, hắn vừa xuất hiện, ba tên đang giả vờ làm việc ngay lập tức xông tới.
- Anh Quan, núi Bình Khâu mở dịch vụ du lịch, thật sự khả thi chứ?
- Anh Quan, các anh em đều tin tưởng anh, anh nói như thế nào thì sẽ làm như thế, ở huyện Khổng một mẫu ruộng còn có ba phần đất, anh muốn làm việc gì, không ai ngăn được.
- Anh Quan, tôi ở phía sau làm chân chạy, làm chút việc vặt còn được, tôi có thể chọn không được Đại Lương, anh xem, vai của tôi mêm yếu, vừa đè liền cong, tuy nhiên nếu là việc đầu cơ trục lợi tìm tôi là đúng rồi, khẳng định làm rất tốt.
Ấnh mắt Quan Doãn theo thứ tự đảo qua trên mặt Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý, khẽ mỉm cười:
- Cũng không dám cam đoan nhất định có thể kiếm tiền, nhưng các anh em cùng làm việc một chỗ, có nạn cùng chịu có phúc cùng hưởng, tôi chỉ hỏi các cậu một câu, có làm hay không?
- Làm!
Ba người tất cả đồng thanh.
- Tốt!
Quan Doãn liền ngồi xổm dưới tàng cây, đem kế hoạch nói thẳng ra, mới nói một nửa, chợt nghe thấy Lưu Bảo Gia ba người nhiệt huyết sôi trào, quả muốn nhảy dựng lên bật người chạy đến núi Bình Khâu chiếm núi làm vua.
Mấy người đang thảo luận khí thế ngất trời khi, bỗng nhiên nghe được truyền đến tiếng gõ cửa, một giọng nữ tiêu chuẩn tiếng phổ thông ở ngoài cửa vang lên:
- Xin hỏi, Quan Doãn có nhà không?
Chỉ một câu, Quan Doãn liền ngừng lại hô hấp!