Thế nhưng điều làm Quan Doãn thất vọng chính là Lãnh Phong không hề thao thao bất tuyệt đàm luận về thế cục ở Tỉnh, mà sau khi im lặng hồi lâu mới đặt cốc nước lên bàn, nhẹ nhàng nói:
- Thế cục ở Tỉnh cậu cũng không cần phải quan tâm nhiều, không liên quan nhiều đến cậu, nếu suốt ngày cứ ngóng cổ nhìn phía trước thì sẽ mệt lắm, cứ coi công việc ở Huyện Khổng là thứ nhất đi. Thế cục ở huyện Khổng bây giờ vẫn phức tạp, nghe nói trước khi công văn về san bằng mộ khôi phục đất canh tác được gửi đi thì không được gửi đến nhân vật số một Tỉnh ủy xem trước. Sau khi công văn được gửi đi, nhân vật số một rất tức giận. Bây giờ Chủ tịch Tỉnh Trần rất bị động, đang đợi chính sách san bằng mộ khôi phục đất canh tác đạt được kết quả tốt mới có thể làm cho nhân vật số một Tỉnh ủy vừa ý. Nếu như cuối cùng mà bị bắn ngược lại còn không biết là kết quả sẽ thế nào.
Đến tận lúc này Quan Doãn mới hiểu nguyên nhân Lãnh Phong và Lý Dật Phong đều né tránh vấn đề san bằng mộ khôi phục đất canh tác. Chốn quan trường đúng là khắp nơi đầy cạm bẫy, từng bước đi đều như vào lôi trận, chỉ cần lơ là một chút nhiều lúc lại thành nhiệt tình làm chuyện xấu, cuối cùng cho dù có thành tích thì cũng không thể có được gì tốt đẹp. Đáng thương thay Lý Vĩnh Xương cứ cho rằng huyện Khổng rời ông ta ra là không thể xoay chuyển. Ông ta không hề biết rằng ông ta cũng chỉ là một quân bài trong tay Lãnh Phong và Lý Dật Phong mà thôi.
Có những khi sự việc trong chốn quan trường cũng giống như là đánh bài vậy. Đến lượt mình thì bắt buộc phải xuất bài, thế nhưng lại không muốn xuất thì biết làm thế nào? Cuối cùng cũng chỉ còn cách xuất ra quân bài vô tác dụng nhất mà thôi.
Vừa nói xong, Lãnh Phong lắc đầu một cách bất đắc dĩ, im lặng một hồi lâu, lại nói:
- Quan Doãn, lần trước cậu và Tiền Ái Lâm xung đột với nhau, vẫn là quá kích động…
Quan Doãn thành khẩn nói:
- Tôi vẫn còn trẻ người non dạ, không kiềm chế được. Chủ tịch phê bình tôi, tôi xin nhận.
Thực ra hắn biết rằng Lãnh Phong nhắc đến việc này không phải là để phê bình hắn, nếu như muốn phê bình thì sớm đã phê bình hắn rồi chứ không để đợi đến ngày hôm nay. Dụng ý của Lãnh Phong là muốn hỏi xem trên người Tiền Ái Lâm còn bao nhiêu vết nhơ nữa, đã đếm hết chưa?
- Tiền Ái Lâm chỉ là tạm thời bị cách chức, tôi nghĩ là trừng phạt y như thế còn quá nhẹ. Dựa vào những vấn đề của y thì phán quyết 10 năm, 8 năm không thành vấn đề.
Quan Doãn nói thêm một câu.
Lãnh Phong gật gật đầu, hiển nhiên là trong lòng cũng biết rõ điều đó.
- Cứ cách chức cho cảnh tỉnh trước, rồi đợi thời cơ. Huyện Khổng gần đây không yên ổn, để Tiền Ái Lâm ở đấy có tác dụng hơn là việc phế hắn. Nếu bây giờ phế hắn không biết chừng không liên lụy được ai. Để hắn ở đấy có thể sẽ là một tấm bia sống sau này.
Quan Doãn đã hiểu:
- Thế thì tiếp theo chỉ đợi Bí Thư Tưởng thị sát nữa thôi ạ?
- Bí Thư Tưởng đến thị sát thực ra cũng là một việc tốt.
Lãnh Phong gõ gõ chán.
- Ít nhất thì cũng đủ để thấy Thành ủy quan tâm đến Huyện khổng, còn nữa Bí thư Tưởng đến huyện Khổng không phải là chỉ để thị sát dự án đập nước sông Lưu Sa, ông ta còn rất quan tâm đến việc thành tích thu hút nhân tài của huyện khổng. Nghe nói ông ta có ý muốn chọn một thư ký ở huyện Khổng.
Quan Doãn cười đáp:
- Chắc là sẽ đề cử Vương Xa Quân hoặc là Ôn Lâm
Lãnh Phong vỗ vỗ vai Quan Doãn:
- Nếu như cậu muốn làm thư ký của Bí thư Tưởng thì tôi cũng có thể đề cử cậu.
Quan Doãn lắc lắc đầu:
- Bí thư Tưởng không thích tôi, thôi không làm phiền Chủ tịch Huyện đề cử nữa. Tôi vẫn thấy ở bên cạnh Chủ tịch tốt hơn ạ. Làm tốt công tác cơ sở trước thì mới có thể bước bước tiếp theo.
Khi ra khỏi văn phòng của Lãnh Phong, Quan Doãn ngẩng mặt nhìn lên bầu trời cao trong vắt. Mùa thu rồi, bầu trời mùa thu như càng cao thêm, trong hơn rất nhiều. Ngẩng mặt nhìn một cái, màu xanh biếc ấy làm say lòng người.
Huyện Khổng bây giờ có bốn việc đại sự. Thứ nhất là Tiền Ái Lâm bị cách chức cảnh tỉnh, đồng nghĩa với việc tạm thời gác lại, rốt cuộc việc của Tiền Ái Lâm sẽ đợi cơ hội mà tiến thêm bước nữa lên men, hay là cứ im lặng vậy rồi không nhắc gì đến nữa, cái đó phải tùy thuộc vào kết quả va chạm của lực lượng các phía.
Thứ hai là việc tiếp tục khởi công xây dựng đập nước sông Lưu Sa. Không ngoài dự kiến, sau khi khởi công thì tiến độ thi công nhanh đến chóng mặt, không có khả năng lại bị ngừng thi công nữa. Hơn nữa xem ra với tác phong làm việc của Lý Vĩnh Xương thì dự án đập nước sông Lưu Sa hi vọng sẽ hoàn thành 80% trước khi mùa đông đến.
Lý Vĩnh Xương đang đẩy nhanh tốc độ thi công. Muốn chứng tỏ tài năng của ông ta cho Huyện ủy và Thành ủy thấy. Phải tạo một tấm bia lớn ngay trên đập nước sông Lưu Sa trong thời gian ngắn nhất.
Ba là san bằng mộ khôi phục đất canh tác. San bằng mộ khôi phục đất canh tác rốt cuộc sẽ thu được kiệu quả gì, hoặc có thể nói là sẽ dựa vào cách nào để kết thúc việc.Việc này không chỉ liên quan đến uy vọng và địa vị cá nhân Lý Vĩnh Xương mà còn liên quan đến cả sự tiến triển thuận lợi của dự án đập nước sông Lưu Sa hay không.
Bốn là Bí thư Tưởng Tuyết Tùng sắp đến huyện Khổng thị sát công việc. Tưởng Tuyết Tùng đến huyện Khổng, đây là việc lớn trong vòng mười mấy năm qua ở Huyện Khổng. Nếu như thêm dự án đập nước sông Lưu Sa nữa thì không hề khoa trương khi nói rằng Huyện Khổng năm nay như một viên trân châu lấp lánh ánh vàng trong số 4 quận, 14 huyện và 1 thị trấn cấp huyện, trở thành một huyện chói mắt nhất.
Chỉ có điều đằng sau ánh hào quang chói mắt đó ẩn chứa rất nhiều tai họa ngầm không biết khi nào sẽ bùng nổ. Càng không biết là nếu như bùng nổ thì nó sẽ xảy ra phản ứng dây truyền như thế nào.
Vấn đề của Tiền Ái Lâm trước mắt tạm thời đè ép xuống dưới, thái độ của Lãnh Phong đối với việc này, Quan Doãn có thể nghiền ngẫm một phần, còn ý của Lý Dật Phong là thế nào thì hắn không thể biết được. Sự việc của Tiền Ái Lâm nếu như bại lộ hết ra thì liên lụy đến Lý Vĩnh Xương hay không không nói làm gì, mà trực tiếp liên lụy đến lãnh đạo của Tiền Ái Lâm là Thôi Ngọc Cường. Mà Thôi Ngọc Cường không biết là còn âm thầm cùng với Lý Dật phong đạt tới mục đích chung gì, hoặc cũng có thể là ông ta quyết tâm liên kết với Lý Vĩnh Xương. Tất cả đến bây giờ vẫn là một đám sương mù.
Trước mắt thì mặc kệ, không quản nữa, dù sao thì những việc cần làm hắn cũng làm hết rồi, tiếp sau những việc mà hắn cần chuẩn bị là: thứ nhất là đón Kim Nhất Giai đến, thứ hai là sắp xếp chỗ ở ổn định cho ông cụ Dung, không thể tiếp tục ở đỉnh núi Bình Khâu được nữa, việc khai thác búi Bình Khâu sắp bắt đầu rồi.
Gần đây bận đến mức đầu óc choáng váng, mấy buổi sáng nay đã không đến nói chuyện với ông cụ Dung rồi. Mặc dù thư pháp và thơ cổ đã làm đúng như yêu cầu của ông cụ Dung, hơn nữa trình độ tự nhận của Quan Doãn còn nâng cao hơn trước. Nhưng mấy ngày không gặp ông cụ Dung hắn vẫn không khỏi nhớ nhung, cũng có rất nhiều câu hỏi muốn thỉnh giáo ông cụ.
Đã sắp đến giờ tan tầm, mai đã là thứ bảy. Quan Doãn trở về phòng thư ký, thu dọn một chút đồ đạc chuẩn bị đến trường học đón em gái. Hắn bình thường một tuần cũng chỉ về nhà một lần. Rèm cửa vừa reo, Ôn Lâm đã bước vào.
Tay Ôn Lâm cầm một tài liệu, giương tay ném trước mặt Quan Doãn. “Rầm” một tiếng, tiếng động không nhỏ, chút nữa làm Quan Doãn sợ hãi. Quan Doãn cầm tài liệu lên, cười nói:
- Chẳng phải là quá tốt sao, cô tức giận gì chứ?
- Tôi không tức giận.
Ôn Lâm đút hai tay vào túi, đứng dựa vào mép bàn:
- Tôi không hiểu đây là đống hóa đơn lộn xộn gì chứ? Quản lí tài chính của dự án đập nước sông Lưu Sa cũng quá là có vấn đề.
Không biết Ôn Lâm từ đâu lấy được sổ sách kế toán của dự án đập nước sông Lưu Sa. Cô xuất thân từ chuyên ngành kinh tế, chỉ cần nhìn một chút là phát hiện ra là có vấn đề, lập tức liền nổi giận.
- Bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính (không ở đúng vị trí thì không bàn chính sự).
Quan Doãn nói một câu thản nihên, đưa tài liệu đó cho Ôn Lâm:
- Lấy được từ đâu thì nhanh chóng trả lại chỗ cũ, tránh người ta xì xào. Cái gì không phải để cho mình xem thì không xem tốt hơn.
- Quan Doãn… Anh?
Ôn Lâm ngây người nhìn Quan Doãn, bỗng nhiên thở dài một hơi:
- Có thể anh không chính trực như tôi vẫn tưởng tượng.
Quan Doãn lại thở dài một hơi:
- Có thể cô không phù hợp chốn quan trường như cô vẫn nghĩ. Trước khi nắm quyền thì hoặc là thỏa hiệp hoặc là nhượng bộ, đó đều là để tích lũy lực lượng. Đọ sức với một tên lưu manh như Tiền Nhất Thiên, có thể xung quan giận dữ, muốn động tay thì cứ thế động tay, không cần hàm hồ. Thế nhưng để chinh phục đỉnh cao nhất của huyện Khổng thì mỗi bước đi đều phải thắt chặt sợi dây bảo hộ, cẩn thận khi đường trơn sẽ bị ngã xuỗng vách núi.
- Ồ…
Ôn Lâm lắc đầu một cách bất đắc dĩ;
- Quan trường chẳng vui một tẹo nào, tôi muốn từ chức rồi.
Quan Doãn giật mình sợ hãi:
- Cô đừng có dọa tôi.
- Tôi nhàn chẳng có việc gì làm chắc, dọa anh làm gì hả? Tôi nghĩ như vậy thật đó. Lần trước đến phòng anh cũng là muốn nói chuyện này, không ngờ lại mất điện…
Ôn Lâm đỏ mặt, hơi cúi xuống, mắt lại ngước lên nhìn trộm Quan Doãn.
- Sau này lại bận, đến tận hôm nay mới lại nghĩ ra.
- Cô suy nghĩ kĩ xem, đừng có nhất thời kích động.
Tay Quan Doãn đặt lên quyển sổ, mở ra rồi lại gấp vào.
- Có những việc rõ ràng là cô biết nhưng lại không được nói ra, tại sao chứ? Bởi vì cô không có chứng cứ. Nhìn thấy nhưng không nói, đó là những điều rất bình thường trong chốn quan trường, và cũng là một cảnh giới. Được rồi Ôn Lâm, cô đem quyển sổ này về đi, sau đó đi với tôi xem phòng ở.
- Đi xem phòng á?
- Tôi muốn tìm cho ông cụ Dung một phòng. Núi Bình Khâu sắp khai thác rồi, ông cụ không thể ở đó được nữa.
- Được, tôi đi cùng anh.
Ôn Lâm như vui vẻ hơn một chút. Vừa chớp mắt, lại hỏi:
- Ông cụ Dung là ai?
- …
Quan Doãn mới nhớ ra cho đến tận bây giờ quan hệ bạn vong niên giữa hắn và ông cụ Dung vẫn còn rất nhiều người không biết. Ôn Lâm xem như là người đầu tiên, ngay cả Lưu Bảo gia ba người bọn họ cũng chưa từng nghe nói đến, liền nói:
- Trên đường đi tôi sẽ nói với cô.
- Anh có nhiều bí mật quá.
Ôn Lâm cầm lấy quyển sổ, đập nhẹ vào đầu Quan Doãn:
- Được rồi, đợi chút nữa tôi cũng nói cho anh biết một bí mật của tôi.
Không lâu sau Ôn Lâm trả quyển sổ về vị trí cũ rồi quay lại, đợi hết giờ làm, hai người cùng ra về. Quan Doãn còn chạy đến phòng của Lãnh Phong hỏi xem có còn việc gì nữa không, sau khi biết không còn việc gì hắn mới cùng Ôn Lâm ra khỏi tòa nhà Huyện ủy.
- Ngày mai Kim Nhất Giai đến, chính thức đàm phán. Tôi cảm thấy hơi căng thẳng.
Ôn Lâm cười cười, rồi nhảy lên giơ tay vặt một cái lá cây xuống nghịch.
- Tôi nói cho anh biết một bí mật, anh không được nói với người khác nhé… Bí Thư Tưởng có ý muốn tôi làm thư ký cho ông. Còn bảo dì tôi đem sơ yếu lí lịch của tôi cho ông ta. Thế này thì hay rồi, Lý Vĩnh Xương làm không tốt thì sẽ là chữa lợn lành thành lợn què.
- Thật sao…?
Quan Doãn giật mình bất ngờ. Nói như vậy thì Ôn Lâm sẽ là người đầu tiên trong ba người ở phòng thư ký được chọn ra khỏi huyện Khổng. Trước đây hằn vẫn đặt giả thiết không chừng Ôn Lâm là thông tín viên đầu tiên được bay ra khỏi huyện Khổng, không ngờ thành hiện thực.
- Chúc mừng cô, thật đúng là vui mừng thay cho cô.
- Thật sao?
Ôn Lâm nghiêm mặt, thần thái lâng lâng, nét thanh xuân trên mặt cô dâng trào. Tuổi trẻ, xinh đẹp cộng thêm nét hồn nhiên rực rỡ làm cho cô tỏa sáng chói lọi.
- Là anh muốn tôi tiến bộ trong sự nghiệp, hay là muốn tôi nhanh chóng rời khỏi huyện Khổng, không muốn tôi thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt anh nữa?
- Cô nói thật là…
Quan Doãn cười cười lắc đầu:
- Tôi thật sự là có chút không nỡ rời xa cô.
- Nói thật lòng đáy chứ?
Ôn Lâm chớp chớp mắt, lông mày cong lên vui mừng.
- Tôi thề với trời, đó là thật lòng tôi.
Quan Doãn chỉ lên trời, trên trời vừa hay có một vầng trăng sáng.
- Được rồi, tạm thời tin lời anh. Mặc dù lời nói tất cả đàn ông con trai các anh đến 50% là không đáng tin.
Ôn Lâm cười hì hì.
- Anh không nỡ rời xa tôi thì tôi không đi nữa. Tôi nói với cô tôi rồi, bảo cô tôi đề cử anh làm thư ký của Bí thư Tưởng.
Quan Doãn sửng sốt:
- Cô đùa gì vậy chứ? Cô không biết Bí Thư Tưởng đối với tôi thế nào à?