Quan Doãn hoảng sợ.
Trong ấn tượng của mình, hắn biết Lão Dung Đầu đã hơn một năm nay. Mỗi ngày vào sáng sớm, mặc kệ trời trong nắng ấm hay mưa gió bão bùng, Lão Dung Đầu đều đến quán điểm tâm sáng rất đúng giờ. Hắn nhớ rõ, có một ngày mưa rền gió dữ, Lão Dung Đầu vẫn một mình chờ đợi trong mưa gió. Mặc dù sáng sớm không có một người khách, ông cụ vẫn kiên trì đợi đến mười giờ mới thu dọn quán.
Quan Doãn cảm động. Tuy rằng lão Dung Đầu là một ông cụ sống cuộc sống vất vả ở dưới đáy cùng xã hội, không biết ông cụ kiên trì mưa gió là vì cái gì. Nhưng hắn chưa từng hỏi một câu, vẫn tiếp Lão Dung Đầu đến giây phúc cuối cùng.
Chờ đến khi Lão Dung Đầu thu dọn quán, ông ta nhìn Quan Doãn nói một câu:
- Tiểu tử, không trải qua mưa gió sao có thể thấy được cầu vồng? Cậu theo giúp tôi những cơn mưa gió, tôi sẽ đi cùng cậu trong những thử thách, khó khăn.
Lúc ấy, Quan Doãn cũng không hiểu hàm nghĩa của những lời Lão Dung Đầu nói, nghĩ ông cụ chỉ thuận miệng. Nhưng tình hữu nghị của hắn và người bạn vong niên cũng được hình thành trong mưa gió.
Kỳ quái, Lão Dung Đầu ở huyện Khổng chỉ có hai nơi có thể đi. Một là quán điểm tâm sáng. Hai là núi Bình Khâu. Ngoài ra, Quan Doãn biết, Lão Dung Đầu gần như không có chỗ nào ở huyện Khổng có thể đi cả.
Dù sao hôm nay thứ bảy, không cần đi làm, Quan Doãn lên xe tới núi Bình Khâu. Đến chân núi, hắn quẳng xe ở đó, chạy chậm lên núi. Thật may, hắn chưa bao giờ quên rèn luyện, giờ hắn lên núi như đi trên đất bằng, hơn mười phút sau đã lên tới đỉnh núi.
Đẩy cửa gỗ ra, trong viện im ắng, Quan Doãn gọi một tiếng:
- Lão Dung Đầu?
Không ai đáp lại.
Trong lòng Quan Doãn trầm xuống. Mong là lão Dung Đầu đừng xảy ra chuyện gì. Hắn bước nhanh vào phòng. Trong phòng chỉ thấy vắng lặng không thấy bóng người. Thật sự đi đâu rồi?
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ dừng lại trên bàn. Trên bàn, lộ ra một lá thư màu vàng nhạt, phía trên có nét chữ rất đẹp viết một câu:
- Quan Doãn, tôi có việc ra ngoài ba ngày, không cần lo lắng. Mặt khác, sau khi cậu giúp tôi tìm một chỗ ở tốt, đem gia sản qua đó là được.
Vài dòng ít ỏi, chỉ nói ra ngoài có việc, không nói là chuyện gì. Giống như trước kia, rất nhiều chuyện về thân thế và lai lịch của ông cụ, ông cụ cũng chỉ nói một nửa, khiến người ta không nói được lời nào. Cũng may Quan Doãn đã quen Lão Dung Đầu thần long thấy đầu không thấy đuôi, chỉ lắc đầu cười, cất lá thư, xoay người xuống núi.
Đại khái, hắn giải thích qua với Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý, Lão Dung Đầu là bạn vong niên của hắn. Ba người tuyệt đối tín nhiệm Quan Doãn, nên không hỏi vì sao Quan Doãn phải giúp Lão Dung Đầu. Cả ba cùng nhau giúp Quan Doãn chuyển nhà cho lão Dung Đầu. Bận rộn tới giữa trưa, chiếc bàn cuối cùng cũng được dọn sạch.
Gia sản của lão Dung Đầu không nhiều lắm. Chỉ là mấy thứ linh tinh trong quán điểm tâm sáng. Quan Doãn cẩn thận, tự mình đóng gói, hoàn hảo không thiếu một thứ nào, dù thế nào lão Dung Đầu cũng không thể giận hắn.
Sau khi dọn dẹp xong, hắn đã niêm phong nhà cũ của lão Dung Đầu, đang chuẩn bị niêm phong cả cổng ngoài, đột nhiên từ phía sau truyền đến một giọng nói, nhẹ nhàng thánh thót:
- Đừng niêm phong!
Quan Doãn nhìn lại. Cách đó không xa, dưới cây liễu, một người phụ nữ mặc bộ đồ công sở, diện mạo thanh tú, mới thoáng nhìn qua, thiếu chút nữa đã khiến hắn kinh ngạc kêu ra tiếng.
Không phải đối phương quá xinh đẹp quá kinh diễm, mà đôi mắt cô trong vắt, cái trán trơn bóng cùng với cái mũi xinh đẹp, như một đóa hoa hướng dương rạng rỡ dưới ánh nắng mùa thu. Với khoảng cách hơn mười thước, nhìn cô rất giống với Hạ Lai. Nhất thời Quan Doãn cũng hoảng hốt, thiếu chút nữa còn nghĩ cô chính là Hạ Lai.
Giống, quá giống, quả thực giống như chị em sinh đôi vậy!
Ôn Lâm cười rạng rỡ đứng thẳng bên cạnh Kim Nhất Giai. Cô vẫn xinh đẹp như hoa phù dung, cũng mặc một bộ trang phục công sở, tóc vén lên một cách tùy ý, đứng bên cạnh Kim Nhất Giai, phong thái yểu điệu, có chút kiêu ngạo.
Kim Nhất Giai rất giống Hạ Lai, duy nhất một chỗ có thể phân biệt được cô và Hạ Lai. Hạ Lai không mang kính. Cô lại mang kính. Cặp kính mắt màu vàng óng như che giấu vẻ đẹp của cô. Nếu lúc này người đứng ở bên cạnh cô không phải Ôn Lâm mà là Hạ Lai, mười người trong đó sẽ có tám, chín người cho rằng cô và Hạ Lai là hai đóa hoa tỷ muội mọc cùng một gốc.
Kim Nhất Giai không cần Ôn Lâm giới thiệu, chủ động đi về phía phía trước tới trước mặt Quan Doãn, vươn tay phải ra:
- Xin chào Quan Doãn, tôi là Kim Nhất Giai.
Quan Doãn cũng đoán cô là Kim Nhất Giai. Hắn cũng biết hôm nay cô sẽ tới, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ dài và trắng nõn của cô, cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay cô. Hắn lại nhìn chăm chú vào khuôn mặt quá giống Hạ Lai của cô. Không hiểu sao, trong lòng hắn cảm thấy rung động:
- Xin chào Nhất Giai, tôi là Quan Doãn.
Không gọi họ, gọi thẳng tên, tỏ vẻ thân thiết, cũng vì Quan Doãn cảm thấy Kim Nhất Giai là em họ của Hạ Lai, tuy rằng chưa từng gặp mặt, nhưng không phải người ngoài. Không ngờ lời vừa ra khỏi miệng, Kim Nhất Giai thoáng nhướng lông mày, vẻ mặt ngạo nghễ nói:
- Quan tiên sinh, vẫn mong anh gọi tôi là Kim Nhất Giai hoặc là Kim tiểu thư là được rồi. Hiện tại tôi thay mặt bên đầu tư tới gặp mặt, thương lượng với anh, là đàm phán chính thức, không nên có sự riêng tư ở đây, được không?
Giọng điệu đang giải quyết việc chung, Quan Doãn thấy vậy cũng thôi không tỏ ra nồng nhiệt nữa, giọng nói có phần nghiêm túc:
- Có thể, trước công sau tư, Kim tiểu thư nói đúng.
Sau đó, hắn lại lui về phía sau một bước, lấy tay chỉ về phía sân nhà lão Dung Đầu.
- Cô nói xem, vì sao không nên niêm phong cửa?
Kim Nhất Giai nhẹ nhàng đẩy kính mắt, đẩy cửa bước vào trong viện. Khi đi vào trong viện, nhìn dò xét mọi nơi một hồi, liên tục gật đầu, lại bảo Lưu Bảo Gia mở cửa phòng. Cô đi lòng vòng bên trong chừng hơn mười phút, mới đi ra sân, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên lại cảm thấy hứng thú với phòng bếp. Cô lại chạy vào phòng bếp, sờ đông sờ tây nhìn xem một hồi lâu.
Đám người Lưu Bảo Gia nhìn nhau, không biết người con gái xinh đẹp giống Hạ Lai đang làm gì. Nhìn bộ dạng tò mò của cô, giống như gì chưa từng thấy chúng. Đương nhiên cũng có thể hiểu được, một cô gái từ nhỏ đến lớn đều sống ở thành phố, chưa từng thấy nông cụ và phòng bếp cổ xưa cũng là chuyện thường. Nhưng xem của bộ dạng của cô, lại không giống như đang tò mò đánh giá, còn giống như đang cân nhắc điều gì.
Quan Doãn cười không nói. Ôn Lâm cũng chỉ đứng ngoài quan sát. Mấy người đứng ở trong viện, vẫn chờ Kim Nhất Giai quan sát tìm hiểu trong tiểu viện hết một lần, mới nghe Kim Nhất Giai thở phào một cái, nói:
- Nơi này thật tốt, nơi này thật tốt.
- Nhìn ra cách thức sao?
Quan Doãn cười hỏi.
- Anh nghĩ ra đáp án?
Kim Nhất Giai cũng không trả lời vấn đề, hỏi ngược lại.
- Phải.
Quan Doãn mỉm cười đầy tự tin. Hắn nhìn ra được dụng ý của Kim Nhất Giai là muốn mua nhà Lão Dung Đầu để đầu cơ, liền nói.
- Núi không ở cao, có tiên thì linh...
Câu nói đầu tiên điểm trúng tâm tư Kim Nhất Giai, cô thản nhiên cười:
- Thông minh! Giữ lại cái sân, cải tạo lại một chút, tạo ra thành kiến trúc cổ kính giả cổ, lại đào một cái động ở trong phòng, thông đến phía sau núi, lại tạo một lối đi ra trong núi, bên trong đặt một vài đồ vật cổ.
- Tốt nhất ngoài cửa động có thêm mấy chữ to - Động Tiên.
Quan Doãn tiếp một câu, khen.
- Ý tưởng không tồi, có thể nói là ý tưởng vàng.
- Anh cũng không tồi, thoáng cái đã nhìn thấu. Không trách được chị họ tôi lại thích anh. Quả nhiên có bản lĩnh.
Kim Nhất Giai che miệng cười, trong ánh mắt lộ ra vẻ hài hước.
Quan Doãn nghiêm túc nói:
- Thực xin lỗi tiểu thư Kim. Hiện tại đang bàn luận chính sự, mong cô không thảo luận vấn đề không liên quan.
Kim Nhất Giai biến sắc, sau đó liền khôi phục lại, ngạo nghễ nói:
- Là tôi sai rồi, tôi nhận lỗi với anh.
Thật ra trong lòng cô cũng thầm than thở một câu, keo kiệt, đại nam nhân sao lại có thể thù dai như vậy?
Sau đó, mấy người ở trong viện, thương lượng về quy hoạch khai phá chính thức núi Bình Khâu. Tài nguyên núi Bình Khâu tốt hơn nhiều so với sự tưởng tượng của Kim Nhất Giai. Tuy rằng cô tuyên bố không cần dùng nhân tố cá nhân để ảnh hưởng được tới đàm phán chính thức, nhưng dù sao cũng là mọi người không tránh được bị thân tình ảnh hưởng. Huống gì cô từ nhỏ cùng Hạ Lai lớn lên, xem Hạ Lai như chị ruột của mình. Đối với mối tình đầu khắc cốt ghi tâm của Hạ Lai đối với Quan Doãn, cô không tự chủ được có chút tò mò và ngầm tìm tòi nghiên cứu. Bởi vậy, khi cô và đám người Quan Doãn, Ôn Lâm đàm phán, bất tri bất giác có chứa khuynh hướng chủ quan.
- Ban đầu quyết định bỏ vốn đầu tư là một triệu, hiện tại xem ra vẫn hơi ít. Sau khi tôi trở về, sẽ thuyết phục bên đầu tư tăng thêm vào ít nhất năm trăm ngàn. Đồng thời, còn chuẩn bị tuyên truyền quảng cáo về ưu thế của núi Bình Khâu. Ngoại trừ non xanh nước biếc, thiên nhiên trong lành và động tiên ra, tôi đề nghị biên soạn một câu chuyện thần tiên cổ đại đã tu đạo thành tiên đang ẩn cư lánh đời không ra, tăng sự hiếu kỳ và tính thú vị cho du khách, cũng dễ dàng kích thích sự chú ý của giới truyền thông. Nếu các phương tiện truyền thông đều giới thiệu về nó, chẳng khác nào tiết kiệm một chi phí lớn trong việc quảng cáo cho chúng ta.
Kim Nhất Giai chậm rãi nói, làm người trung gian chuyên nghiệp cho bên đầu tư phiêu lưu, ánh mắt của cô rất xuất sắc, tìm ra vô số hạng mục lớn, không một hạng mục nào thất bại. Hơn nữa những hạng mục đó đều khiến việc buôn bán của nhà đầu tư phát triển đầy bát đầy chậu. Cho nên, chỉ cần là hạng mục mà cô đã nhận, chỉ cần cô mở miệng, vô số nhà đầu tư sẽ chen chúc tiến đến.
Quan Doãn không biết, Ôn Lâm không rõ, ba người Lưu Bảo Gia lại càng không hiểu, vì Hạ Lai giới thiệu với bọn họ, Kim Nhất Giai là người có danh tiếng lẫy lừng thế nào trong giới đầu tư ở kinh thành, là một lời đáng giá ngàn vàng!
Kim Nhất Giai đề nghị đưa thêm vào năm trăm ngàn vốn đầu tư, khiến Quan Doãn mừng thầm, khiến Ôn Lâm nắm tay thật chặt, càng khiến ba người Lưu Bảo Gia nhìn nhau cười, nhiệt huyết sôi trào. Cái gì mà hạng mục đập nước sông Lưu Sa huyện Khổng khai thiên lập địa? Đập nước sông Lưu Sa chính là ngân hàng tiền, là tiền của dân chúng. Khai phá núi Bình Khâu mới là hạng mục chân chính nhất với ý nghĩa thu hút đầu tư trong lịch sự huyện Khổng!
Trong lòng Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý đều thầm hò hét: anh Quan uy vũ!
Hiện tại Quan Doãn không có chút thần thái uy vũ nào, cũng không có biểu tình cảm giác mình tốt đẹp cỡ nào, chỉ yên lặng mỉm cười. Chờ Kim Nhất Giai nói xong, hắn liền đưa ra ba yêu cầu:
- Thứ nhất, bên tôi sẽ có bốn người vào tầng quản lý, Ôn Lâm, Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý. Tiền lương của bọn họ phải dựa theo mức độ lương trung bình của thành phố Hoàng Lương. Thứ hai, trong hợp đồng thầu núi Bình Khâu ba mươi năm, bên tôi yêu cầu lấy 40 % cổ phần. Thứ ba, tất cả công tác giai đoạn chuẩn bị do bên tôi phụ trách. Tài chính đúng lúc. Có bất kỳ công tác gì cần bên tôi hỗ trợ, mong đưa ra trước, bên tôi sẽ hết sức phối hợp. Thứ tư, chưa hết công việc, căn cứ tinh thần hỗ trợ hữu hảo, giải quyết hiệp thương.
Ôn Lâm thiếu chút nữa đã cắn phải đầu lưỡi mình, mở to hai mắt nhìn. 40 % cổ phần. Quan Doãn thật sự dám sư tử lớn há miệng, hợp đồng nhận thầu ba trăm ngàn, đã muốn đổi thành sáu trăm ngàn cổ phần công ty. Sao có thể? Kim Nhất Giai tuyệt đối sẽ không đáp ứng!