Mục lục
[Dịch] Đại Tống Chi Phong Lưu Tài Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thạch Kiên mang theo ba ngàn binh tiếp tục tiến về phía trước!

Chiến mã phi nước đại khiến không khí ào ào xung quanh, chảy qua mũ giáp tràn xuống gương mặt hắn mát rượi nhưng cũng khiến hắn rùng mình ớn lạnh.

Hắn nghe được tiếng vó ngựa phá vỡ bầu không khí yên tĩnh. Trong không khí dường như phát ra tiếng nghẹn ngào thảm thiết. Dường như hắn cũng nghe thấy tiếng Hoàng Hà gầm gừ. Đó là dòng sông mẹ của người Trung Hoa.

Nó đồng thời cũng là dòng sông mẹ của người Đảng Hạng bởi vì nó mang đến bình nguyên Ngân Xuyên sự giàu có nuôi sống vô số con cháu người Đảng Hạng. Nhưng bọn họ bị dã tâm của Nguyên Hạo lôi kéo đồng thời cũng có mấy lần họ kiêu ngạo chiến thắng Vương triều Đại Tống. Nguyên nhân chính là như vậy. Tống triều giàu có bậc nhất đã bắt đầu xuống dốc, càng ngày càng khó khăn. Của cải tạo thành về sau này càng ngày càng ít đi. Thậm chí sau này mấy trăm nữa, toàn bộ dân tộc Hán không còn xuất hiện bất kỳ một người Hán có lý tưởng hào hùng nào nữa..

Nghĩ tới đây hắn tức giận vỗ vào lưng ngựa một cái. Chiến mã chạy được nhanh hơn đẩy nhanh tốc độ của binh Tống tăng lên rất nhiều.

Tin tức truyền đi rất nhanh nhờ được truyền miệng từ người này sang người khác. Được rồi. Vậy thì ta sẽ khiến cho tốc độ phi ngựa còn nhanh hơn tốc độ truyền tin trên mặt đất của các ngươi.

Gần. Gần lắm rồi!

Cách đó không xa có một doanh trại, đó là đại bản doanh của đội quân Thiết Diêu Tử tiếng tăm lừng lẫy Tây Hạ. Lúc này mặt trời đã lên cao, ánh bình minh phía đông đỏ rực như lửa, ánh sáng mờ ảo làm cho tất cả mây mù trở thành những sắc màu rực rỡ cả không trung.

Bầu trời đủ bảy màu trong sáng đẹp như viên ngọc. Trong doanh trại đã có chiến sĩ rời khỏi giường.

Có thể nhìn thấy tố chất của bọn chúng và các binh lính thủ thành bình thường không phải là cùng một cấp bậc. Trước cổng doanh trại có hai lính gác, hai người này giống như hai pho tượng bằng đá cẩm thạch đứng sừng sững. Hơn nữa khi nhìn thấy nhóm binh lính của Thạch Kiên, mặc dù vẫn mặc áo giáp của người Tây Hạ nhưng bọn chúng vẫn có đề phòng, trong đó có mấy người thổi kèn báo hiệu để cảnh báo.

Thạch Kiên gỡ nỏ từ trên lưng xuống. Đây là lần thứ hai hắn muốn giết người. Lần đầu tiên là khi đơn thương độc mã chiến đấu với Tô Nô Nhi. Lúc ấy người của bọn họ quá ít cho nên hắn cũng muốn làm gương cho binh sĩ. Tuy nhiên may mắn là kiếp trước hắn có chơi nỏ, sau đó một tháng trên đường này lại tập luyện thêm nếu không mà phải dùng cung tiễn thì hắn chỉ là một kẻ vô tích sự.

Hắn giơ tay cầm nỏ lên, ngắm tới một tên lính gác, chiến mã còn đang chạy băng băng nhưng trong mắt hắn lúc này chỉ có bóng dáng của một mình tên lính gác đó. Trong phút chốc hắn đã đạt đến một cảnh giới huyền diệu khó giải thích. Sau đó hắn thả tay ra!

Theo tiếng gầm lên giận dữ của hắn, tên lính kia đau đớn ngã xuống.

Sau đó hắn lại ngắm bắn, lại bắn! Lại có một tên lính khác bị hắn bắn trúng như một kỳ tích.

Nhìn thấy Thạch Kiên anh dũng như thế, ba ngàn binh Tống phía sau hắn đều choáng váng, từ lúc nào mà Thạch Kiên cũng đã thành một võ tướng. Chủ soái dũng mãnh phi thường cũng thúc dục bọn họ. Tất cả đi phía sau Thạch Kiên gầm lên giận dữ, chỉ có một lần bắn tên mà hai hàng binh lính Tây Hạ đều ngã xuống. Có binh lính trên người còn trúng mấy chục tên.

Bọn họ phi ngựa chạy ào vào doanh trại.

Quân đội Thiết Diêu Tử này tuy rằng anh dũng thiện chiến, tốc độ phản ứng so với binh lính ở cửa thành khác cũng nhanh chóng hơn rất nhiều nhưng áo giáp lại quá dày, hiện giờ chúng còn phải mất thêm thời gian mặc áo giáp vào nữa.

Tuy nhiên vẫn có một bộ phận biết là không kịp, bọn chúng không mặc áo giáp nữa mà trực tiếp cầm vũ khí lên ứng chiến.

Mặc dù bọn chúng đều là dũng sĩ nhưng đều đã quen với cách chiến đấu có mặc trọng giáp, hiện giờ trở thành hiệp khách quần áo nhẹ nhàng ra trận thì rất không thoải mái.

Thạch Kiên nói:

- Giết!

Hắn một lần nữa lại đi đầu giơ cao mã đao, vung tay chém bay đầu kẻ thù, lúc này đột nhiên trong lòng hắn tràn đầy sự tàn nhẫn hung ác. Thạch Kiên cuồng bạo cuốn theo các chiến sĩ. Bọn họ cũng rống lên giận dữ, lần lượt nâng đao lên rồi lại lần lượt chém xuống.

Bất kể hai ngàn tên lính Thiết Diêu Tử này có dũng cảm thế nào thì đối mặt với cơn giận dữ điên loạn của ba ngàn binh Tống, lại không kịp chuẩn bị cuối cùng giống như một chiếc thuyền đánh cá nhỏ bé đối diện với con sóng thần, chẳng mấy chốc mà chìm nghỉm.

Binh Tống lần lượt tiến lên tấn công doanh trại, cứ lượt trước lui về lượt sau lại lên, luân phiên như thế. Đám quân Thiết Diêu Tử cứ lần lượt ngã xuống, số lượng càng ngày càng thưa thớt dần. Sau đó quân Tống liền vây lại thành một vòng tròn tiếp tục chém giết.

Cuối cùng quân đội Thiết Diêu Tử chỉ lại mấy trăm người, biết không chống trả nổi liền tìm cách chạy trốn. Nhưng bọn chúng chỉ có hai chân làm sao chạy thoát khỏi được bốn chân.

Tuy nhiên Thạch Kiên nhìn thấy số binh lính bỏ chạy cũng không còn nhiều nữa, hắn không muốn phí sức vì hai ba trăm binh Tây Hạ đào ngũ, vì thế liền nhanh chóng tập hợp lại quân đội sau đó châm lửa đốt cháy cả doanh trại. Một lần nữa bọn họ lại phi nước đại như điên hướng về chiến trường tiếp theo – Hoàng cung Tây Hạ.

Đồng thời lúc đó hắn cũng nhìn thấy lửa cháy từ thành nam. So với Thạch Kiên bên này thì Mã Như Long chiến đấu dễ dàng thoải mái hơn.

Kỳ thật cảnh vệ quân cũng có đến năm ngàn tên nhưng đều là dũng sĩ xuất thân từ nhà quyền quý, bình thường do xuất thân gia đình giàu nên bọn này kỷ luật lỏng lẻo. Khi Mã Như Long đem theo đại quân đánh tới thì ngoài cổng doanh trại chỉ có mười mấy lính gác, còn lại đều đang ngủ ngon giấc. Thậm chí nhìn thấy bọn họ đi tới, còn có một lính gác lớn tiếng quở trách, ý nói các ngươi chỉ là một bộ tộc mà dám phi ngựa trên đường nhanh như vậy, không muốn sống nữa hay sao. Kết quả thì không phải nghĩ nữa.

Mã Như Long mang theo binh sĩ gần như tiêu diệt toàn bộ nhánh cảnh vệ quân này, không ngờ thương vong của bọn họ chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Việc này còn dẫn tới một hậu quả, về sau khi Nguyên Hạo kêu gọi tộc trưởng các bộ tộc đưa người tới thì các tộc trưởng này lắc đầu từ chối. Bởi vì Nguyên Hạo ở Mã Đầu Sơn đã làm tổn thất một nửa cảnh vệ quân, lúc này ở thành Linh Châu không ngờ lại làm tổn thất toàn bộ cảnh vệ quân đã rất vất vả mới quy tụ được. Như vậy bảo bọn họ làm sao mà dám đem con cháu của mình nhẫn tâm giao cho Nguyên Hạo được. Sau đó Nguyên Hạo giận dữ trực tiếp hủy bỏ chế độ bộ lạc.

Hai trận hỏa hoạn này rốt cuộc cũng đã khiến người dân Hưng Khánh phủ bừng tỉnh. Bọn họ đều biết đó là hai doanh trại quân đội. Ai cũng đã hiểu Hưng Khánh phủ xảy ra đại sự rồi!

Nguyên Hạo còn đang lưu luyến không muốn rời khỏi người phụ nữ kia. Bởi vì đã từng sinh con nên trên người nàng toát ra một vẻ quyến rũ khiến Nguyên Hạo lại càng thấy hứng thú. Đây là một vẻ phong tình khác hẳn với những thiếu nữ trong trắng.

Trên mặt người phụ nữ tràn đầy một vẻ thỏa mãn. Nàng giống như một chú mèo nhỏ nép người vào trong lòng Nguyên Hạo. Nàng cũng biết so với phu quân trước đây của mình thì đi theo nam nhân này có tiền đồ hơn hẳn, mặc dù y không cao lớn khôi ngô được như chồng nàng. Đương nhiên đó là nàng còn chưa nghĩ đến về sau khi mình già đi rồi thì sẽ thế nào.

Ánh mặt trời chiếu vào tẩm cung càng lúc càng sáng. Ánh mặt trời càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ cho người phụ nữ. Nhìn làn da nõn nà của nàng dưới ánh mặt trời giống như được rải một lớp bơ, Nguyên Hạo lại càng muốn nhìn ngắm.

Y vốn đang định nằm xuống.

Y liền nghe thấy những tiếng ồn ào, lộn xộn từ bên ngoài truyền tới.

Một thái giám bất chấp bị Nguyên Hạo mắng liền xông vào bẩm báo:

- Khởi bẩm bệ hạ, việc lớn không tốt, đại quân Tống triều đã đánh tới đây rồi.

- Ngươi nói bậy bạ gì đó!

Nguyên Hạo lập tức không còn thú tính, vội vàng bật dậy.

Lão thái giám kia lại nói:

- Bệ hạ, là sự thật. Đại quân Tống triều đã đánh tới đây. Quân cảnh vệ và Thiết Diêu Tử toàn bộ đã bị giết hại, ngay cả doanh trại cũng bị đốt.

- Ngươi không được nói bậy bạ!

Nguyên Hạo lại gầm lên một lần nữa.

Lúc này y có thái độ vô cùng cẩn thận cảnh giác đối với Thạch Kiên. Trải dài từ Hạ Châu đến Túc Châu, biên giới Tống triều, thậm chí ở cả biên cảnh dân tộc Thổ Phiên cũng đều có vô số thám tử. Chỉ cần y muốn thì ngay cả một con ruồi từ Tống triều bay sang cũng có thể biết được.

Từ lúc mở của thành buổi sáng đến giờ mới có một khoảng thời gian, nhanh như vậy mà quân Tống đã hạ được cửa thành, cũng tiêu diệt được hai ngàn quân Thiết Diêu Tử và năm ngàn quân cảnh vệ, muốn như vậy ít nhất cũng phải có mấy vạn quân Tống. Bọn họ làm thế nào mà vào được Tây Hạ, chẳng lẽ thật sự từ trên trời bay xuống?

- Đúng vậy. Nô tài sao lấy chuyện này ra nói giỡn.

Nguyên Hạo nghe xong thì đầu óc choáng váng. Ý nghĩ đầu tiên của y là Thạch Kiên lại giở trò quỷ gì đó. Nhưng hắn làm thế nào đem được ngần ấy quân Tống vào được Tây Hạ? Rõ ràng tối hôm qua y còn nhận được tin không có một binh Tống nào tiến vào biên cảnh Tây Hạ cơ mà. Bọn họ có mọc cánh cũng không thể đi nhanh như vậy. Ý nghĩ thứ hai của y là thiếu niên này thật đáng sợ. Cho dù y có đang ở trong nước lại đang chiếm được ưu thế, mà cũng không thể đảm bảo sự an toàn cho chính mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK