Mọi người nghe hắn nói vậy lập tức vểnh tai.
Lần trước ở Tôn gia, Thạch Kiên có nói hương liệu như rơm rạ, không ít người tin tưởng, thậm chí năn nỉ Giang Cập cho họ đi theo. Có một số người nghĩ đường xá xa xôi, phiêu lưu quá lớn, chỉ sợ chết dọc đường, thông tin lại chưa thể tin tưởng hoàn toàn. Nhưng bây giờ tất cả người tham gia đều đã phát tài lớn khiến bọn họ đỏ mắt. Hiện tại, Thạch Kiên lại có chuyện muốn nói vì thế họ rất lưu tâm.
Thạch Kiên nói:
- Lần trước người bạn phụ thân ta có nói qua, ở đó không những nhiều hương liệu hơn nữa cũng có rất nhiều bảo thạch, Úc Đại Lợi cũng vậy, so với bảo thạch ở đó, bảo thạch ở Trung Nguyên thực như trò hề vậy.
Cái làm người ta kỳ quái chính là đám dân cư ở đó không biết giá trị của bảo thạch, chỉ dùng để trang trí nhà.
Những lời này khiến đám người đang vểnh tai nghe càng thêm đau lòng, đám dân bản xứ ở đó có cần phải dùng bảo thạch để chơi như vậy không ?
Thạch Kiên thấy bộ mặt của họ lại gian trá cười thầm, may là trời rất tối nên người khác mới không thấy.
Thạch Kiên lại nói:
- Nói sẽ khó có thể nói rõ ràng, như vậy đi, tới chỗ nghỉ chân ta sẽ vẽ bản đồ.
- Được, được…
Tất cả mọi người đều gật đầu.
Tới chỗ nghỉ chân, toàn bộ mọi người đều cố gắng chui vào khiến cái phòng chật cứng, ngay cả Hoa tri huyện cũng bị mọi người chen lấn thiếu điều nghẹt thở. Duy chỉ có không gian xung quanh Thạch Kiên, Hồng Diên, Lục Ngạc và bà nội là còn chút chỗ trống.
Thạch Kiên gọi người lấy tấm hải đồ ra, Úc Đại Lợi ở thế giới hiện đại được xưng là bảo thạch chi vương. Hắn vẽ một vòng tròn ở phía nam, ghi chú, Hương Bảo Thạch, cũng ghi chú vị trí của ngọc bích và bạc, theo thống kê ở thời hiện đại năm 1990, sản lượng bảo thạch khai thác ở đây tới khoảng 100 triệu tấn.
Hắn nói:
- Các ngươi tìm tới những chỗ này, tuỳ tiện đào cũng có thể kiếm được bảo thạch. Trong đó có vài loại bảo thạch mà Trung nguyên không có, theo tiểu tử dự đoán giá trị của chúng còn quý hơn rất nhiều bảo thạch hiện tại của Tống triều.
Thạch Kiên càng nói càng khoa trương, mấy vùng hắn khoanh tròn mặc dù tập trung nhiều bảo thạch nhưng cũng không đến mức tuỳ tiện đào là gặp. Tuy nhiên hắn lúc này ôm một giấc mộng, hiện tại Úc Đại Lợi rất hoang vắng, dân bản địa rất ít, mấy trăm năm sau phương Tây chiếm giữ, hưởng lợi, chi bằng để cho người Hán chiếm lấy. Chỉ có điều, không có lợi tất không khơi dậy nổi lòng người, Úc Đại Lợi cách Trung Nguyên quá xa, ở thế giới hiện đại sau này, giao thông phát triển, khoảng cách này tất không còn ý nghĩa, nhưng hiện tại nếu không có lợi ai lại muốn đi những nơi xa xôi như vậy ? Chỉ cần có người nguyện ý đi, khối lục địa kia tất sẽ nằm trong tay người Hán.
Sau đó, hắn lại suy nghĩ, nhớ lại những quặng, mỏ vàng, sắt, đồng ở Úc Lợi Á để chỉ dẫn cho mọi người, trong lòng cười thầm, không khỏi tự khen mình sáng suốt.
Hắn nói xong liền đứng lên, kỳ quái nhìn xung quanh, không ngờ mọi người lại nhìn hắn, nghe đến nhập thần, trong mắt tràn ngập sự cuồng nhiệt.
Hắn thiếu chút nữa phá ra cười, sau đó hắn chỉ vào Colombia trên bản đồ rồi vẽ một vòng tròn:
- Nơi này có một loại ngọc lục bảo tốt nhất thế giới, tên gọi là Tống Ngọc, chẳng những phẩm chất vô cùng tốt, sản lượng cũng lớn, nghe người bạn phụ thân ta nói, nơi này có cả những khối ngọc nặng tới mấy ngàn cân, trong suốt, lấp lánh không chút tạp chất.
Hắn nói câu này không chút khoa trương, mấy năm trước Colombia có mang một khối ngọc Lục Bảo nặng tới mấy tấn tới Trung Quốc trưng bày, nghe nói trị giá khối ngọc này tới mấy trăm triệu dola.
- Mấy ngàn cân ?
Rốt cục mọi người cũng tỉnh lại, bắt đầu bàn luận.
Thạch Kiên nhìn bọn hắn, rồi lại vẽ một vòng tròn, mọi người lại lắng nghe, quang cảnh lúc này quả thực so với kỷ luật quân đội còn tốt hơn.
Hắn chậm rãi nói, đây là Brazil, lúc này ở đây chỉ có một tòa thành nhỏ, tên là Khắc Đế Tư, sản lượng bảo thạch ở nơi này cũng rất lớn, rất nhiều ngọc lục bảo.
Ngọc lục bảo quý báu thế nào, ai cũng biết, loại ngọc này khi làm sạch sẽ phát ra hào quang thâm thúy màu lục, chỉ nhìn qua một lần khó có thể quên. Ngọc ở Brazil phẩm chất rất cao, đặc biệt là ngọc lục bảo, ngoài ra còn có một loại ngọc phiến màu hồng phấn, trong viên ngọc có những tinh thể như giọt sương, vô cùng kiều diễm. Đặc biệt, ngọc ở Brazil sản lượng rất lớn, tạp chất ít, vô cùng mỹ lệ.
Mọi người lúc này cùng ồ lên, nhưng tâm tưởng đã sớm bay tuốt sang….Khắc Tư Lý….
- Hơn nữa …
Thấy Thạch Kiên đổi giọng, mọi người lại cố gắng chú tâm:
- Nơi này còn có một loại ngọc đế vương, ngọc đế vương bình thường màu vàng, nhưng ngọc đế vương ở đây lại màu hồng, dưới ánh mặt trời tỏa ra những tia sáng hình giọt sương vô cùng kiều diễm. Ngọc thạch ở đây cũng có chất lượng vô cùng tốt.
Ngay sau đó, Thạch Kiên lại chỉ ra những vị trí của mỏ vàng, đồng, thiếc, bạc, chỉ là mọi người không ai để ý, tất cả đều tập trung nhìn vào mấy đại lục có bảo thạch.
Cứ như vậy bát nháo đến tận khuya, trên lý thuyết vào giờ này mọi người đã ngủ nhưng lúc này không ai cảm thấy buồn ngủ, mà dù đang ngủ mà nghe thấy vàng, bảo thạch sợ rằng cũng bừng tỉnh.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng đã rất nhiều người tụ tập, hóa ra việc Thạch Kiên kể hôm trước đã truyền khắp Hòa Châu.
Bảo thạch, vàng, hương liệu, tất cả đều khiến họ điên cuồng.
Lần trước Thạch kiên ở Tôn gia nói chuyện, Giang Cập và một số người nghe theo khởi hành, bọn họ còn gọi cả đồng hương giúp đỡ. Mặc dù ban đầu một số người cảm thấy nghi ngại nhưng thu hoạch quá lớn, mặc dù thời gian dài nhưng không ai không thỏa mãn.
Tất cả mới chỉ là bắt đầu, chỉ sau vài ngày, lời nói của Thạch Kiên truyền khắp đại Tống, câu nói được nhắc đi nhắc lại nhiều nhất chính là:
- Tùy tiện cuốc cũng có thể kiếm được bảo thạch, đi trên đường không cẩn thận sẽ vấp phải bảo thạch ngã vỡ mặt.
Dần dần, cả Liêu Quốc, Thổ Phiên, Đại Lý cũng cho người đi tới Tuyền Châu.
Tới mùa thu, đội tàu đã lên tới gần ngàn chiếc, nhân số cũng lên tới tám vạn người. Họ thực sự nghĩ rằng bảo thạch chỉ cuốc bừa cũng có nên khá nhiều người chỉ mang….một cái cuốc và hành lý đơn giản.
Những người đầu tiên gặp xui xẻo chính là dân bản xứ, đương nhiên đại đa số người đi đều có thu hoạch nhưng một số lại xui xẻo, không kiếm được gì, vì thế họ ỷ người đông thế mạnh, cướp của dân bản xứ, khiến họ sợ hãi trốn vào trong núi không dám ló mặt ra. Có một số người thậm chí còn giết hại cả những người đi cùng.
Tới năm thứ hai, đội tàu lên tới hơn hai nghìn chiến thuyền, đương nhiên sau đó không còn nhiều quặng mỏ bảo thạch để chiếm, vì thế họ dựa theo bản đồ của Thạch Kiên, đi khai thác quặng sắt, mỏ vàng, thu hoạch cũng rất lớn.
Thậm chí bọn họ không quản ngại xa xôi, đi tới Mỹ Châu, Bắc Mỹ, ở khu vực này rất nhiều người không thu hoạch được gì, nhưng thấy đất đai phì nhiêu liền lưu lại sinh sống, hải trình này khiến rất nhiều người đổi đời, cũng có một số người gia đình ly tán.
Thiên hạ điên cuồng, khiến cho mọi thứ đảo lộn, một vài đại thần thượng tấu xin hoàng thượng cấm mọi người đi du hành kiểu này. Nhưng Tống Chân Tông từ bến cảng Tuyền Châu thu được rất nhiều thuế, người dân cũng không hề oán thán. Mỗi năm, con số thuế của Tuyền Châu thu được khoảng năm triệu quan tiền, chỉ trong hai năm tăng lên tới mười triệu.
Bình thường, Tống triều dù là thời kì phát triển nhất cả nước cũng chỉ thu được khoảng một trăm đến hai trăm triệu lạng bạc, nhưng lúc này số lượng thu được lên tới hai ngàn triệu.
Lịch sử Trung Quốc sau này ghi lại, thời Tống Chân Tông là triều đại giàu có nhất trong lịch sử, một số nhà kinh tế học tiến hành nghiên cứu, quy đổi giá trị tiền tệ đã tính ra, người dân lúc này đạt tới mức GDP khoảng 2280 đô la, mức GDP này thậm chí còn cao hơn cả Trung Quốc thời hiện đại.
Lúc ấy, Tống triều đã ngự trị 80% diện tích thế giới, biên giới đường biển thu nhập mỗi năm đạt 400 vạn lượng. Thời Minh Mạng, thiên hạ đại loạn, chính phủ nhà Minh vì chống đỡ giặc, ngăn chặn nông dân quật khởi cũng đã giết vô số người, thuế lúc này cũng đẩy lên rất cao, mỗi năm thu hơn một ngàn vạn lượng vàng. Tới Thanh triều, Thuận Trị mỗi năm thu 1485 vạn lượng, 200 năm sau, thời Hàm Phong thu được mỗi năm khoảng 3000 vạn đến 4000 vạn. Số dân của Trung Quốc cũng tăng đột biến đạt con số 400 triệu, gấp ba lần thời Tống. Mỗi khi nhìn lại giai đoạn lịch sử này, các sử gia đều nhìn về thời Tống mà lắc đầu.
Các đại thần thời Tống mặc dù cổ hủ, nghèo kiết xác nhưng cũng được hưởng mỗi tháng một tới hai vạn, có người được tới mấy chục vạn lượng. Thứ khác họ có thể bĩu môi khước từ, nhưng mấy vạn lượng thì không thể, trước đây, Tống Triều đã ký kết liên minh với Liêu Quốc, mỗi năm phải tiến công ba trăm ngàn quan tiền cho Liêu Quốc, hiệp định này từng khiến Khấu Chuẩn đau lòng không thôi.
Đời sau, lịch sử cũng nói tới Thạch Kiên, một con người có cống hiến rất lớn tới sự phát triển của thế giới, hắn như một mặt trời chiếu rọi, sưởi ấm, che chở cho nhà Tống, nhưng hai bàn tay của hắn trực tiếp và có cả gián tiếp nhuốm đầy máu tươi ngoại tộc, bằng đôi tay tạo nên một đại Tống huy hoàng.
Thạch Kiên tuy có kinh nghiệm kiếp trước, nhưng dù có ba học vị trong tay, hắn cũng không thể làm ra chấn động lớn như vậy, lúc sắp rời đi, hắn còn nói với Hoa tri huyện, dù sao lương thực mới là căn bản. Lúc về tới nhà, hắn phá lệ ngủ nướng rất lâu, Hồng Diên và Lục Ngạc không ngờ lại ôm con Koala ngủ chung giường, dùng thân thể ấm áp mà sưởi ấm cho con vật đáng yêu kia.
Đinh Phố cũng không gọi Thạch Kiên dậy, hắn biết thiếu gia đã rất vất vả, vì thế hắn cũng muốn thiếu gia nghỉ ngơi thêm nữa.
Thạch Kiên ngủ tới lúc mặt trời cao tới đỉnh đầu mới dậy, khi chuẩn bị rửa mặt, chải đầu thì thấy Hoa tri huyện đang ở cửa chờ.
Hai mắt Hoa tri huyện lúc này hằn tơ máu, hắn hỏi:
- Hoa đại nhân, đêm qua ngủ không ngon sao ?
Hoa tri huyện cười khổ, hắn tự hỏi mình, cũng là một quan thanh liêm, nhưng một giấc mộng ngập tràn hào quang của bảo thạch đêm qua khiến hắn tự thẹn.
Hắn nghĩ thầm:
- Thiên hạ trừ ngươi, Khấu đại nhân, Phạm đại nhân thì còn ai nghe tin tức này mà có thể ngủ ngon nữa ?