Mục lục
[Dịch] Đại Tống Chi Phong Lưu Tài Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thợ thuyền đang ở trên giàn giáo bận rộn làm việc nhìn thấy Hoàng Thượng tới đây, toàn bộ đều quỳ xuống thi lễ. Hoàng Đế hỏi Thạch Kiên:

- Thạch ái khanh, cái bếp lò này đã gần hoàn thành chưa?

Thạch Kiên đáp:

- Khởi bẩm bệ hạ, mới làm được một nửa

Mới xong một nửa, Chân Tông lẫn các đại thần suýt nữa té xỉu. Thế ra rất cao sao ?

Kỳ thật lúc này lò này không phải là kiến trúc cao nhất, cao nhất là Khai Bảo tự tháp, bởi vì toàn bộ tháp đều dùng gạch Lưu Ly màu nâu xây thành, từ xa nhìn lại giống như màu sắt, thế nên cố nhân gọi là Thiết tháp. Thạch Kiên đã tới thăm qua. Nhưng điều khiến hắn nghi hoặc chính là tòa Thiết tháp này tuy răng cũng có thể gọi là hùng vĩ, nhưng quy mô lại kém với Thiết tháp kiếp trước hắn đi du lịch. Hắn không biết rằng toàn Thiết tháp này vốn không phải là tòa Thiết tháp về sau. Đây là kiến trúc do Dụ Hạo thiết kế, sau khi Nhân Tông lên ngôi được hai năm liền bị sét đánh đổ nát. Nhân tông hạ chiếu ở cùng ngọn núi mô phỏng kiểu dáng mộc tháp, một lần nữa kiến tọa nên một tòa bảo thấp bằng gạch lưu ly. Thiết tháp đó cao 56.88 thước, hình bát giác, gồm có mười ba tầng, nó hoàn toàn dùng kết cấu gỗ của Trung quốc, thân tháp thon dài, cao lớn hùng vĩ, là tòa Lưu Ly tháp cao lớn nhất tại quốc nội, cũng là Thiết tháp trong trí nhớ của Thạch Kiên. Dù là lúc này thì nó cũng đã rất cao rồi. Lò của Thạch Kiên hấp dẫn rất nhiều người. Vì vững chắc, Thạch Kiên và kiến trúc sư thương lượng sau đó lợi dụng xi-măng còn sót lại làm cho vách tương của lò dày lên, ở xa nhìn lại tự như một nam tử hán uy nghiêm. Hơn nữa, tốc độ kiến tạo lại nhanh chưa từng thấy, gần như mỗi ngày là một bộ dáng mới.

Chân Tông lại hỏi:

- Vì sao tốc độ lại nhanh như vậy? Là do thứ đồ vật này à ?

Nói xong lại còn đưa một nắm xi-măng lên ngắm nghía.

- Đúng vậy thưa bệ hạ, nó gọi là xi măng, so với vôi chắc chắn hơn nhiều.

- Xi măng, cái tên này không tốt, nó rõ ràng gọi là khiếu kiên phấn ba.

Dảm phấn? Thạch Kiên suy nghĩ nửa ngày trời mới hiểu được lão nói kêu kiên phấn, ý tứ phi thường rõ ràng, còn có một tầng ý tứ là do lão phát minh ra. Hoàng Đế ban tên hắn không dám không phụng chiếu, chỉ là hắn nghĩ thầm cái này tốt lắm. Thủy tinh biến thành dược ngọc, xi măng biến thành kiên phấn, Úc đại lợi biến thành Đại dương đảo, tên gọi chúng có thể hoàn toàn biến mất tại dòng sông lịch sử.

Thực Tông đột nhiên lại nghĩ tới, nói:

- Thạch ái khanh, ngươi nói xem loại đồ vật này nếu bán ra so với dược ngọc không phải còn kiếm được nhiều hơn?

Bọn người Khấu Chuẩn đều nhìn vào thiếu niên này. Thiên hạ này mỗi ngày bao nhiêu người phải kiến tạo phòng ốc, kiên phấn loại này nếu bán ra có lẽ lợi nhuận phải hơn xa dược ngọc, đáng quý ở chỗ số lượng rất lớn nên kiếm tiền càng nhiều. Nhưng mắt bọn họ còn trông mong ở Thạch Kiên, ai bảo chỉ có Thạch Kiên biết công thức phối chế.

Thạch Kiên đột nhiên quỳ xuống nói:

- Bệ hạ, không phải tiểu thần không nghĩ tới bán ra thiên hạ. Đối với việc này tiểu thần đã sớm nghĩ tới, nếu bán ra thiên hạ, lợi nhuận tổng cộng sẽ vượt qua dược ngọc, hơn nữa lại quang minh chính đại

Mọi người đều cảm kích gật đầu. Dù sao dược ngọc kiếm ra tiền có thể gọi là hiểm độc. Nhưng bọn họ cũng không biết, tại địa phương đúng ra phát minh ra thủy tinh đầu tiên chính là Tây Á, giá cả không thể so sánh với thủy tinh của Thạch Kiên. Sự thật của lịch sử chính là lần đầu tiên ở châu Âu làm ra gương, giá trị của nó chính là một thành trì. Tuy nói rằng thành trì ở châu Âu nhỏ, nhưng tiền tài cũng không thể tính toán. Xi-măng lại không giống như thế.

Thạch Kiên còn nói thêm:

- Bệ hạ, người muốn hay không công khai công thức phối chế cho thiên hạ?

Chân Tông lắc đầu. Hắn hiện tại nhờ dược ngọc chiến được rất nhiều ưu đãi. Mấy thứ này chính là độc quyền. Nếu công khai thì còn gì giá trị. Chẳng phải tiểu học sĩ vất vả như thế sao, cuối cùng lại để Liêu quốc Phiên tử đều được lợi.

Thạch Kiên còn nói thêm:

- Như vậy bệ hạ chỉ có thể chọn bán về phía quan lại kinh doanh. Thử hỏi trong thiên hạ này có bao nhiêu thợ thủ công dựa vào chế vôi để mưu sinh? Mội khi xi-măng bán ra thiên hạ. Thợ thủ công làm sao để mưu sinh? Nghiệp chủ làm sao để mưu sinh? Như vậy thật là hại dân. Tiểu thần sở dĩ dám phá giá dược ngọc là bởi vì Trung Nguyên không có loại này. Tiền đó để cho người ngoại quốc kiếm không bằng mình kiếm.

Bọn Khấu Chuẩn nghe xong đều gật gù khen ngợi, đích xác chính là vì dân mà nói. Bình dân không có khả năng mua được. Nó kiếm lời là ở chỗ cự phú, lại buôn bán không ít với Liêu quốc và Triều Tiên. Đối với quốc gia không có một chút mâu thuẫn. Vì thế các vị lão thần đều không có một chút phê phán nào. Chân Tông nghe xong im lặng quá nửa ngày mới nói:

- Nhưng một vài vị thân quen đã cầu xin Trẫm đem kiên phấn này cho bọn hắn.

Thạch Kiên đi lại thong thả vài bước. Xi-măng sớm muộn cũng phải bán. Nhưng thiên hạ này có bao nhiêu người làm vôi? Là mấy vạn hoặc mấy chục vạn. Nếu bán ra quá nhanh, đối với bọn họ sẽ có ảnh hướng. Đến lúc đó mấy vị đại thần không tố hắn mới là lạ. Hắn suy nghĩ một lát nói:

- Tiểu thần đã có một chủ ý.

- Nga, chủ ý thế nào?

- Bệ hạ, Quan Tiền nhai bán trang sức xa hoa mà Ngọc Miếu nhai bán là trang sức đê cấp. Có thể đem loại kiên phấn này bán ra, như vậy tuy rằng có ảnh hưởng đến những người làm vôi nhưng ảnh hưởng không lớn.

- Hơn nữa chỉ kiếm ở kẻ có tiền.

Chân Tông nói tiếp.

Bọn Khấu Chuẩn đều hiểu ý mỉm cười, đôi quân thần này lại bắt đầu thương lượng kiếm tiền đen tối rồi đây.

Chân Tông lúc này mới nhìn thấy vẻ tươi cười cổ quái của bọn Khấu Chuẩn, cũng ngượng ngùng nói:

- Thạch ái khanh, như vậy đi, người buổi tối trở về chịu vất vả một chút, lập ra một bản kế hoạch, đưa cho bọn Khấu ái khanh thảo luận một chút.

Trong tâm lại nghĩ: cười ta, trẫm cũng muốn đem các ngươi kéo xuống nước.

Thạch Kiên nói:

- Loại kiên phấn này còn có một ý nghĩa.

Nói xong hắn đem bọn họ ra phía sau lò. Lò này vì muốn tiết kiện phí vận chuyển nên xây ở bên cạnh bờ Biện hà nhưng vì nên của lò nên còn cách Biện hà một khoảng. Thạch Kiên phát mình ra xi-măng lại vì tiện lợi liền làm một đường cái xi-măng từ bờ sống tới lò.

Nhìn mặt đường bóng loáng,Chân Tông cũng lập tức nhìn ra được ý nghĩa chiến lược và dân dụng của nó. Có đường thế này xe ngựa có thể chạy nhanh hơn, binh lính có thể nhanh chóng hành quân tới biên cương, vật tư các nơi có thể chuyển tới địa phương cần thiết với tộc độ nhanh hơn 2,3 lần.

Những người này không để ý thể thống toàn bộ ngồi xổm xuống, lấy tay vuốt ve mặt đường như đang vuốt ve mặt của tình nhân, yêu thích không muốn buông tay.

Chân Tông qua một hồi mới đứng lên nói:

- Loại đường này sao không lập tức xây dựng?

Khấu Chuẩn cũng hỏi:

- Giá trị chết tạo quý hay không?

Thạch Kiên đáp:

- Bệ hạ, tiểu thần chỉ là một người bình thường, không phải là một tiểu thánh nhân, thực sự là ăn không tiêu.

Đám đại thần đều cười rộ lên. Tiểu học sĩ này vừa dạy học cho Thái Tử, lại còn đi Long Đồ các, trong khoảng thời gian này vô cùng bận bịu nhưng bọn họ lại không giúp được gì.

Chân Tông cũng ngượng ngùng, hắn cười ha hả nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, từ từ sẽ tính.

Thạch Kiên nói:

- Loại đường này hiện tại có thể xây dựng nhưng cần phải chờ một đồ vật những?

- Cái gì vậy?

- Tiểu thần từng dạy cho Tằng huynh công thức một loại hỏa dược, huynh ấy còn đang nghiên cứu. Nếu thành công, khai thác quặng đá, quặng mỏ liền trở nên dễ dàng. Như vậy đỡ phí tổn tài lực, sửa đường không thể để cho quốc gia phải động tới xương cốt

Hắn cũng đã tìm hiểu qua, hiện tại khai thác đá còn dùng dụng cụ nguyên thủy là búa đập đá rồi đem ra ngoài sau đó mới biến thành thạch tử(?), phí tổn rất cao.

- Nga, còn có việc này? Loại hỏa dược này uy lực có lớn không? Có thể dùng ở trong quân sự?

Khấu Chuẩn tâm địa nháy bén nhận ra được tác dụng đặc thù của nó.

Thạch Kiên ngẫm nghĩ một chúc, không thể nói loại hỏa dược này trong quân sự không có tác dụng, nhưng tại lịch sử ghi chép, trước lúc Bắc Tống diệt vong, Tông Trạch cũng đã sử dụng loại hỏa dược này nhưng hậu quả thế nào? Đương nhiên trừ phi hắn làm ra súng ống, ít nhất là súng ống lúc liên quân bát quốc tiến vào Bắc Kinh, hỏa dược không cần nói tới hắc tác kim, TNT mới có thể được. Dù sao hắc hỏa dược uy lực cũng quá nhỏ.

Thạch Kiên đáp:

- Sử dụng cũng có thể, nhưng uy lực không lớn. Chuyện này chờ tiểu thàn hoàn thành tân thuyền nói sau. Hơn nữa hiện tại cũng không có chiến sự.

Hắn nói chính là tình hình thực tế, hiện tại quan hệ Tống Liêu không thể nói là tốt đẹp nhưng cũng tương đối bình thản. Nếu lịch sử không phát sinh thay đổi muốn chiến tranh cũng phải đợi hơn mười năm sau cùng với Tây Hạ tác chiến. Thời gian vẫn còn kịp.

- Nhưng đầu óc của Tằng Nhạc của được không?

Niềm tin tưởng của hắn đối với Thạch Kiên chính là trăm phần trăm nhưng người khác lại khác.

- Bệ hạ xin cứ yên tâm.

Thạch Kiên trong lòng thầm nói: Tằng công có thể nói là hỏa dược vũ khí tổ sư, mặc dù đang nghiên cứu một số ít hỏa dược, Tăng công là người đầu tiên đem vũ khí tổng hợp lại thành một quyển sách hơn nữa vô cùng rõ ràng, chính mình so với hắn chỉ có thể hơn được ở kí ức kiếp trước, luận về thiên phú mình không thể bằng hắn.

Lúc này, công nhân đều được đốc công dẫn dắt đi xuống khỏi giàn giáo, nơm nớp lo sợ hướng về phía Chân Tông quỳ xuống. Bọn họ lần đầu tiên được thấy long nhan gần như vậy sao không sợ hãi cho được?

Chân Tông cho bọn họ bình thân, nói:

- Các ngươi đều vất vả rồi, tại nơi cao như thế làm việc, trẫm nhìn thấy cũng đã choáng váng đầu óc.

Những người này đều là Thạch Kiên chọn lựa, lò này theo hắn tính toán cao độ bảy, tám mươi thước, so với lò của kiếp trước đương nhiên không thể so sánh nhưng ở thế giới này được xem nhưng một kiến trúc rất cao rồi. Nếu công nhân có chứng sợ độ cao thì rất phì toái. Mặc dù độ cao thế này ở kiếp trước công nhân có thể tại giàn giáo vừa khiêu vũ vừa làm việc nhưng thế giới này vẫn chưa gặp qua. Vì thế Thạch Kiên đem bọn sang Bảo Tự tháp cho bọn họ nhìn xuống, hễ choáng váng đầu óc là lập tức loại bỏ. Hắn còn lo lắng lấy da trâu làm cho bọn họ một cái bảo hiểm thô sơ.

Có một tiếng khích lệ này của Hoàng Đế, cho dù mệt cũng đáng giá, đám công nhân đều xúc động lưng lưng nước mặt. Thạch Kiên một bên nhìn xem đổ cả mồ hôi trong lòng nói, lão Hoàng đế ngươi khen một hai câu liền biến thành như vậy, lão mỗi ngày đều khen ta, ta mà như thế khóc can nước mặt cũng không đủ.

Hoàng đế lại nói với công công bên cạnh:

- Người đâu, thưởng cho mỗi người mười lượng bạc.

Sau đó hắn lại nhìn Phạm Trọng Yêm. Những năm gần đây, quốc khố ngày càng lại nhiều, lão lại động tâm tư đề xuất xây dựng một cái đạo quán, Nhưng tên Phạm quật tử này lại không cho xây. Sau một hồi khuyên giải, lão chỉ được xây một đạo quán rất rất nhỏ. Lão hoàng đế tức tối vô cùng, thật muốn lập tức đem tên quật tử này ném tới Lôi châu, mà Lôi châu còn ngại gần, ném thẳng tới lưỡng loan đại lục đi. Nhưng suy nghĩ một chúc, mình không phải đã biến thành hôn quân trong miệng của tiểu Thạch học sĩ mới nhịn được.

Hắn nhìn Phạm Trọng Yêm với ý tứ lúc này ta đem tiền cho công nhân ngươi không có ý tứ đi.

Đám công nhân này vui vẻ muốn chết, mười lượng bạc tăng thêm một lần nữa, tuy nói rằng tăng chỉ có một lần nhưng đối với bọn họ số bạc này không phải là một con số nhỏ, tất cả đều cảm tạ long ân.

Chân đế lại hỏi Thạch Kiên:

- Lò này lúc nào thì xong được?

Thạch Kiên đáp:

- Còn sớm, mới xây được một nửa. Tiểu thần tính toán khiến nó đạt được độ cao hai lăm trượng hai bên là xong.

Hai lăm trượng? Như thế là rất cao? Rốt cục đã biết lò này cao bao nhiêu, Chân Tông và chúng đại thần đều tê rần cả da đầu.

Chân Tông cẩn thận hỏi:

- Cái khí cầu kia có bay cao được thế không ?

Thạch Kiên vỗ đầu nghĩ thầm hỏng rồi, hiện tại đã là mồng mười, mình đã hứa với Chân Tông tạo một khí cầu vào tháng tám trung thu, chính mình quá nhiều việc nên quên mất chuyện này

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK