Mục lục
[Dịch] Đại Tống Chi Phong Lưu Tài Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quân Tống lại tổ chức hội nghị lần nữa, đề cử Tào Vĩ, Phạm Trọng Yêm và Chủng Thế Hành chủ trì. Về phần Hạ Tủng, mọi người tự động chẳng ai nhìn đến hắn.

Cuối cùng Tào Vĩ nói:

- Chúng ta không còn cách nào khác, chỉ có cách tìm Thạch Bất Di thôi.

Trận chiến phía đảo ngược khiến tất cả mọi người triều Tống đều ngây người. Việc này quả thực là phiên bản của Thạch Kiên năm ngoái, tuy nhiên thời gian chưa lâu, số lượng binh lính giao chiến nhiều hơn. Đến bây giờ thương vong của quân Tống con số đã gần bằng tổn thất của Nguyên Hạo năm ngoái. Mà đây còn chưa có kết thúc, hiện tại bất luận là ai, đều có thế nhìn ra mười mấy vạn quân Tống ở thành Linh Châu đang như cá trong chậu, sớm muộn gì cũng bị Nguyên Hạo bắt được.

Lưu Nga biết được tin tức này sau mười ngày, Tào Vĩ phái đội cảm tử một ngàn người phá vòng vây, kết quả chỉ còn khoảng trăm người, ngay lập tức xông ra ngoài. Bên đường người Tây Hạ không ngừng truy kích họ, chỉ còn khoảng mười người tới được biên giới Tống. Chính là thủ lĩnh Thiêu Thân Mã Như Long, sau đó anh ta đi tới Thiểm Tây, lại thúc ngựa nhanh chóng tới kinh thành, khi ở trên đại điện anh ta dùng chút sức lực cuối cùng, đem hết sự tình nói qua một lần, rồi hôn mê bất tỉnh.

Lưu Nga quát to một tiếng:

- Ta nhìn lầm Hạ Tủng rồi.

Một lúc sau mới nhớ ra Mã Như Long, liền cho người mời thầy thuốc giúp hắn trị thương, lại phát hiện ra trên người hắn có tất thảy ba mươi bảy vết thương, trong đó mười tám vết hãy còn mới.

Trên đại điện tất cả đại thần trông thấy đều thấy ghê người, bọn họ lại nghĩ tới vẻ mặt lạnh lùng của thiếu niên kia. Đây đều là những con dân ưu tú nhất của Đại Tống, Triệu Trinh từ trên ngai vàng đứng lên, đi tới bên người Mã Như Long, hắn nhìn thấy vẻ tráng kiện của người đàn ông này, tuy rằng hôn mê đã qua, nhưng ánh mắt nhíu chặt, hiện rõ nội tâm anh ta vẫn như cũ đang rất khẩn trương lo lắng. Có thể nào không lo lắng được, trong thành Linh Châu kia là hơn mười vạn đại quân còn trong đó.

Triệu Trinh nhìn người đàn ông này, trong ánh mắt bắt đầu trong sáng trở lại, anh ta coi như là may mắn, nhưng có bao nhiêu chiến sĩ như anh ta trung thành và tận tâm đã vĩnh viễn ngã trên mảnh đất kia. Vì sao khi Thạch Kiên ở Tây Bắc, nhiều người muốn đưa hắn trở về như thế. Vì sao Hạ Tủng ở Tây Bắc, yêu cầu xuất chiến, còn có nhiều người đồng ý như vậy?

Hắn nhìn Vương Khâm Nhược, Vương Tằng, Tào Lợi Dụng, Lã Di Giản, dùng một giọng lạnh như băng nói:

- Trẫm không cần biết dùng phương pháp gì, các ngươi cũng phải cứu được hơn mười vạn đại quân này ra!

Xong, hắn phất ống tay áo một cái, đến một tiếng tan triều cũng không có nói, cũng không quay về phía Lưu Nga chào hỏi, liền rời khỏi đại điện.

Các quan đại thần nhìn nhau, bọn họ có thể lý giải tâm tình của Triệu Trinh, hắn cùng với Thạch Kiên vừa là tình thầy trò vừa là quan hệ bạn bè. Cho dù Hắn và Vương Tố Phiên có quan hệ mờ ám, lần này cũng là không chủ trương triệu hồi Thạch Kiên, bởi vậy dường như mỹ nhân kia cùng hắn đã bất hòa mấy ngày. Nhưng chính bởi vì bọn họ và Thái hậu kiên trì, cuối cùng đã lập thành hiệp nghị với Nguyên Hạo , cũng gián tiếp ép Thạch Kiên từ Tây Bắc trở về.

Thực ra ngay cả Vương Tằng cũng đều cảm thấy ngượng ngùng, lúc ấy hắn đoán ra dụng ý của Lưu Nga, hơn nữa về phương diện quân sự cũng không hiểu lắm, cũng đã bàng quan không phản đối gì.

Lưu Nga biết đứa con giả này tức giận, hai mẹ con tuy không phải dứt ruột sinh ra, nhưng có một đặc tính, khiến Thạch Kiên cũng khâm phục, chính là hai người đều rất từ bi. Lưu Nga tuy rằng tâm cơ có thâm trầm một chút, nhưng đối với bá tánh rất tốt. Điều này khiến Thạch Kiên muốn giận muốn giận cũng không có nguyên nhân. Chỉ có điều Thạch Kiên thấy ấm ức mà thôi.

Hiện tại thương vong to lớn như vậy bày ra ở trước mắt. Nàng cũng đau lòng. Ngay cả Triệu Trinh cũng thể hiện thái độ rõ ràng cho các đại thần thấy. Ngay cả bà cũng dính dáng vào thất bại này nên bà cũng không tức giận.

Vì thế bà phái công công đỡ Mã Như Long đến Thiên điện nghỉ ngơi. Nhưng Mã Như Long được hai công công đỡ lên thì giống như một người chết. Một chút phản ứng cũng không có. Lưu Nga còn lo lắng hỏi thái y. Mã Như Long có việc gì hay không.

Thái y đáp;

- Khởi bẩm Thái hậu. Hiện tại người bệnh không có gì đáng ngại. Vết thương trên người anh ta về cơ bản toàn bộ đã khỏi. Chỉ có điều anh ta rất mệt mỏi. Hiện tại chỉ là mê man. Chờ anh ta tỉnh dậy sẽ không có việc gì nữa.

Lưu Nga thương xót nhỏ lệ từ Linh Châu chạy tới kinh thành. Đó là một quãng đường rất xa. Cho dù hiện tại đường cái đã tu sửa đến Tây Bắc. Nhưng anh ta còn ở trong nước Tây Hạ mà trốn thoát sự truy giết của người Tây Hạ. Lưu Nga đoán rằng anh ta mười ngày nay chưa chợp mắt. Nàng đoán không sai chút nào. Mã Như Long thật đúng là không chợp mắt. Thời gian hiện tại chính là sinh mạng. Tới kinh thành sớm một ngày. Thì có thể cứu mười vạn chiến hữu ra sớm một ngày.

Lưu Nga chỉ bảo vào thái giám cẩn thận một chút. Không cần đánh thức anh ta. Sau đó nói:

- Ai gia sai lầm rồi.

Các đại thần một người cũng không dám lên tiếng. Ngoại trừ một số ít đại thần tức giận. Trước đây người cùng Nguyên Hạo nghị hòa chiếm đại đa số. Những đại thần này đều là vì phụ họa theo tâm ý của Lưu Nga mà thôi.

Lưu Nga còn nói thêm:

- Ai gia cũng không trách các ngươi, những các ngươi cũng phải giúp ai gia nghĩ ra một biện pháp.

Nghĩ nghĩ ra một biện pháp ư? Hiện tại chỉ có phái đại quân, đưa tới cứu mười vạn người này ra. Không kể tới những nguy hiểm sẽ gặp phải nhưng làm đâu tìm ra đại quân này. Từ nơi khác tới là không kịp, đợi cho tụ tập đầy đủ thì quan quân thành Linh Châu sớm đói còn da bọc xương. Thiểm Tây còn hơn mười vạn quân đội, tới là kịp được, nhưng dám điều động sao? Điều thứ nhất, chính Thiểm Tây không có một binh sĩ, Nguyên Hạo còn không thừa cơ hội này một ngày chiếm lấy Duyên Châu, hai ngày chiếm Hoàn Châu, ba ngày thì chiếm lấy phần dưới phủ Kinh Triệu. Thời gian nửa tháng, thực tốt, đại quân chưa chắc cứu được ra, Thiểm Tây đã không còn rồi.

Kết quả là từ buổi sang đến tối mịt cũng không tìm ra được cách nào khả thi cả.

Lúc này, Mã Như Long cũng vừa tỉnh lại, anh ta nói với công công là muốn gặp Thái hậu. Lưu Nga đưa anh ta triệu kiến vào trong cung, vừa rồi Mã Như Long nói quá gấp gáp, rất nhiều tình tiết nàng còn chưa rõ lắm, cũng đang muốn hỏi lại anh ta.

Mã Như Long một lần nữa đem mọi chuyện từ đầu tới cuối kể lại. cũng nói:

- Lần này là Hạ đại nhân đã hại đại quân Đại Tống chúng ta. Khi ở Vi Châu, Chủng đại nhân đã nói không cần tiến gấp, để tránh xâm nhập quá saau, bị người Tây Hạ chặt đứt đường lui và đường lương thảo. Tiểu tướng quân Đinh Mão đã nói lúc ở Linh Châu, lập tức rút khỏi Linh Châu, nhưng Hạ Tủng chẳng những không nghe, ngược lại còn khiến tình hình thêm bất lợi bằng cách cho quân tiến lên. Quả nhiên khi tới sông Hoàng Hà, thì bị đốt trên cầu nổi, mầy vạn binh lính đổ bộ ở bên kia sông, bị giết không còn đường thoát, biết rõ không thể bơi, cũng phải nhảy xuống sông Hoàng Hà. Thi thể trôi đầy theo dòng Hoàng Hà . Còn nữa, lần này vì để triều đình biết được tin tức, Tào đại nhân phái một ngàn binh lính, những binh lính này đều là những lính lâu năm đã trải qua những trận đại chiến, nhưng phá vòng vây đến bây giờ, chỉ còn lại có mười mấy người.

Đến nơi đây, anh ta nhớ tới vì để bảo vệ cho anh ta chạy trốn, những chiến hữu của anh ta người trước ngã xuống, người sau tiến lên, lấy hết sức mình ngăn chặn sự truy đuổi của quân địch đông gấp trăm lần. Mạng này của anh ta có thể nói là dùng mấy chục mạng của chiến hữu mà đổi lấy, bọn họ trước kia cùng một chỗ uống rượu, thậm chí cùng nhau tán gái, nhưng mà rốt cuộc này đã không nhìn thấy bọn họ nữa rồi.

Mã Như Long bỗng nhiên khóc lớn.

Tiếng khóc này giống như là một nhát tiểu đao, khiến trong lòng Lưu Nga và các đại thần cảm thấy hổ thẹn. Bọn họ đều xấu hổ mà cúi gằm đầu xuống.

Sau khi Mã Như Long khóc xong, nói:

- Tiểu nhân trước khi tới, Tào đại nhân năm lần bảy lượt dặn dò, lúc này là lúc nguy cấp, phải tìm Thạch đại nhân mới có thể giải quyết được.

Thực ra Lưu Nga đã nghĩ tới Thạch Kiên, nhưng hiện tại và trước kia bất đồng, hiện giờ phải xâm nhập vào trong đất Tây Hạ, việc lần này không phải là Thiểm Tây, nếu Thạch Kiên xảy ra sự tình, bà cũng không biết có phải là mất nhiều hơn được không. Mặc dù bà nghi ngờ vô căn cứ khi Thạch Kiên lập được công lao to lớn , bản lĩnh quá lớn, bà vẫn còn biết tầm quan trọng của Thạch Kiên đối với quốc gia.

Bà ngẫm nghĩ một chút, rồi nói:

- Tan triều.

Bà muốn tới phủ Nguyên Nghiễm, lần trước Dung nha đầu kia, đã nói qua rằng Thạch Kiên nhìn thấy nguy hiểm, mới trở lại Hòa Châu, nhưng nàng ta nói không được rõ ràng, đương nhiên bản thân mình cũng đang cao hứng phấn chấn, cũng không có chú ý. Bà muốn tới hỏi xem có chuyện gì xảy ra.

Triệu Dung thở dài một hơi, nói;

- Thái hậu, người thực sự nghĩ rằng hắn đang đi du ngoạn sơn thủy, không ngó ngàng gì tới chính sự sao?

Nghe được điều này mặt Lưu Nga đỏ lên, với tính tình của thiếu niên kia, sao có thể không quản việc triều chính.

Triệu Dung còn nói thêm:

- Kỳ thực hắn lúc đó quay về Hòa Châu là đợi người sai người tới hỏi ý kiến hắn, khi đó hắn nhất định còn có biện pháp sắp xếp một con đường lui quân. Nhưng hiện giờ thời gian đã qua một tháng, đã trở nên bế tắc rồi, hắn làm thế nào để giải quyết?

Lưu Nga nói:

- Chẳng lẽ thật sự không còn cách nào sao?

Triệu Dung nhìn bản đồ, nàng đoán ra dụng ý của Thạch Kiên, nhưng cục diện hiện giờ thế này thực gay go, không chừng Nguyên Hạo bày ra cạm bẫy, đang chờ Thạch Kiên tiến vàođể bắt lấy Thạch Kiên. Nàng bỗng nhiên hiểu ra, Thạch Kiễn vốn dĩ đã có thể vài tháng nữa mới trở về. Khi đó bốn đạo đại quân này triều Tống cũng xong rồi, tuy rằng đối với triều Tống ảnh hưởng rất nhiều, cũng càng khiến cho Lưu Nga và các đại thần này một bài học sâu sắc hơn nữa.

Dạy ư .Nhưng tình hình hiện tại giống một khu vườn, nếu như đã phá nát, thì muốn xây dựng lại thế nào thì xây, nếu vẫn ở trên những cơ sở vốn có,muốn sửa chữa, còn muốn không bị ảnh hưởng tới phong cách ban đầu, thì cực kỳ khó khăn.

Nhưng Thạch Kiên đã trở lại, đây là do tâm hắn không đành vậy.

Đương nhiên, lời này cũng không thể nói với Lưu Nga, vì tình lang, nàng lắc đầu.

Lưu Nga cảm thấy thực thất vọng, nhưng bà biết cô cháu gái này, có lẽ nàng vì Thạch Kiên, hay là còn cất dấu điều gì.

Kinh nghiệm đọc được tâm tư lộ ra ánh mắt, Lưu Nga cũng không tồi, nàng ngẫm nghĩ một chút, đưa Mã Như Long đến phủ Bát Vương, yêu cầu Mã Như Long trình bày cho Triệu Dung tình hình. Và nhỏ giọng nói với anh ta, việc này thành hay bại, thì còn xem anh ta có thể khiến cho Triệu Dung động lòng hay không.

Tuy rằng Mã Như Long là một kẻ võ biền, nhưng cũng không dốt nát, nếu không làm sao hắn có thể làm Thiêu Thân, còn thấy rằng nhiệm vụ hắn đã hoàn thành rất tốt, anh ta nghĩ tới quan hệ giữa Triệu Dung và Thạch Kiên, lại nghĩ tới những chuyện không hay mà trước kia Lưu Nga đối sử với Thạch Kiên, nghĩ tới việc Thạch Kiên không chịu ra tay, cần anh ta nhờ Triệu Dung khuyên bảo Thạch Kiên. Tuy rằng cũng là đoán sai, nhưng anh ta hiểu mình phải làm gì.

Hắn đi vào trước mặt Triệu Dung, lập tức quỳ lạy ba cái, quỳ đến độ mà âm hưởng tiếng vang của tảng đã còn ngân mãi.

Triệu Dung lấy một tay nâng anh ta dậy, nàng biết người này, vì trúng mai phục ở Giáp sơn, chịu muôn vàn khó khăn, nhưng là một hắn tử đầu đội trời chân đạp đất, trong thư qua lại Thạch Kiên và nàng vẫn khen người này. Nàng dịu dàng nói:

- Có chuyện gì cứ từ từ nói.

Mã Như Long đem toàn bộ sự tình đã trải qua kể lại một lần, đặc biệt là cảnh tượng thê thảm của quân Tống, những cảnh mà anh ta đã tận mắt trông thấy, so với lời của Lưu Nga thực sự càng có sức cuốn hút hơn, đặc biệt là nói đến phần bằng hữu yểm trợ cho anh ta, những chiến hữu ấy khi đó thực dũng cảm, anh ta lại càng ca ngợi họ hơn.

Triệu Dung nghe xong nước mắt rơi như mưa.

Một hồi lâu sau, nàng nói với Lưu Nga:

- Kỳ thực bây giờ trời đã rất khuya. Thần vừa rồi xem qua bản đồ, hiện tại có thể nói Nguyên Hạo có thể lợi dụng lúc ý chí chiến đấu của binh lính Đại Tống chúng ta xuống thấp, đem quân tấn công thành Linh Châu. Nhưng y không tấn công, chỉ e cũng là đang chờ sự xuất hiện của Thạch Bất Di.

Mã Như Long ngạc nhiên. Nguyên Hạo thực là có điểm khả nghi. Anh ta nhất thời xúc động tới ngơ ngẩn cả người.

Triệu Dung nói:

- Thật ra Thạch đại nhân có lẽ sớm đoán được kết quả này, cho dù ở tận nước ngoài, nhưng lòng không đành nên đã trở về. Nguyên Hạo đã muốn tìm tới cái chết. Vậy thì để hắn tặng cái chết cho y.

Nói đến chỗ này, tiếng của nàng càng ngày càng nhỏ lại, nước mắt lại chảy xuống, nói:

- Thái hậu, Thạch đại nhân thường xuyên ở trước mặt thần thiếp nhắc tới Thái hậu tuy rằng là nữ lưu, nhưng cũng là một vị nữ trung hào kiệt, vả lại cũng không giống với Võ Tắc Thiên , Thái hậu là người nhân ái. Có lẽ lần này Thái hậu làm được quá mức rồi.

Lưu Nga thoáng xúc động.

Triệu Dung nói:

- Kỳ thực tất cả những việc làm của Thạch đại nhân, đã không thua gì Gia Cát Võ Hầu, lần này Thạch đại nhân vì chịu chết, đã trở lại Hòa Châu, xin lấy lễ tiết tiên chủ đối với Gia Cát Võ Hầu để đối đãi với hắn. Hắn từng nói cả đời hắn kính nể nhất hai người, Gia Cát Võ Hấu là một người trong đó.

Đến đây, nàng lại khóc nấc lên. Hiện giờ nàng cũng không còn giận Thạch Kiên nữa, chỉ thương cảm thiếu niên này, còn nhỏ đã mất đi song thân, thế mà trong khi những đứa nhỏ khác còn đang chơi đùa, hắn lại gánh vác vô số trọng trách, ngay cả Khấu Chuẩncũng không so với hắn được, huống hồ Khấu Chuẩn thời trẻ hiển nhách như thế nào mà cuối cùng còn khiến Lưu Nga đối đãi như vậy.

Lời nói của Triệu Dung khiến Lưu Nga lại lần nữa thêm phần hổ thẹn.

Mà Mã Như Long thì cảm thấy bất an, anh ta không biết lần này Tào đại nhân mời Thạch Kiên nghĩ cách cứu viện là chuyện xấu hay chuyện tốt nữa.

Lúc này ở trên chiếc giường lớn, Thạch Kiên đang cùng với bốn tấm thân trắng nõn nà giằng co, hắn lần lượt đưa các nàng lên đỉnh cao cuộc mây mưa, mồ hôi từ sau lưng hắn chảy xuống ướt cả đệm.

Cũng gần một năm rồi, bốn thiếu nữ vẫn chưa có tin vui, Hồng Diên sốt ruột còn phải mời thầy thuốc tới khám. Cuối cùng vẫn là xem cho Lý Tuệ nhiều nhất, thầy thuốc nói cho nàng đây là Thạch Kiên cố ý giở trò quỷ. Hắn không chọn đúng thời kỳ an toàn của các nàng để giao hoan, hiển nhiên cơ hội mang thai là rất thấp.

Nàng liền nũng nịu với Thạch Kiên, hiện giờ Hồng Diên càng to gan hơn, cái gọi là gia pháp của Thạch Kiên, nàng đã thường thử, cũng không hề sợ hãi.

Cùng lắm thì cũng chỉ như gãi ngứa thôi.

Thạch Kiên nghiêm mặt nói:

- Chờ một thời gian đi, còn có khoảng nửa năm nữa. Bằng không có thể các đại thần có thể nói này nói kia.

Chỉ còn nửa năm nữa, Thạch Kiên sẽ cùng Triệu Dung, Triệu Cận thành hôn, hiện tại các nàng và Thạch Kiên đều đã có những quan hệ thân mật, Thạch Kiên vốn dĩ đã cưới một cô Công chúa, còn một quận chúa, đồng thời nhận về Lý Tuệ, và còn có ba tiểu thiếp xinh đẹp. Nên tránh những việc tạo cớ cho người ta dèm pha.

Hơn nữa hiện tại Thạch Kiên còn rất trẻ, hắn cũng không muốn sớm làm phụ thân như vậy.

Nhưng mà tất cả những điều này từ cuối tháng sáu bắt đầu thay đổi. Thạch Kiên mặc kệ các nàng có ở nhà hay không ở trong thời kỳ an toàn, đều liều mạng ở trên cơ thể các nàng cầy cấy. Giai đoạn đầu Hoognf Diên còn hào hứng, nhưng càng ngày càng trở nên sợ hãi. Nàng mơ hồ cảm thấy có chuyện gì phải xảy ra.

Đặc biệt ngày hôm qua Thạch Kiên trông thấy giấy báo triều đình chiến bại, lại ở trên người các nàng điên cuồng mà trút hết ra.

Mặt trời đã lên cao, Thạch Kiên cuối cùng đã bắn một mầm mống của hắn vào người Lý Tuệ, sau đó mềm nhũn người đứng lên mặc quần áo.

Ăn xong bữa cơm sáng, Thạch Kiên lại làm một chuyện khiến các nàng không thể không hỏi rõ sự tình, hắn gọi Đinh Phố đến, đem tất cả tài sản trong nhà chia làm bốn phần, các nàng mỗi người một phần.

Đột nhiên Hạ Viện ôm lấy Thạch Kiên, nức nở nói:

- Nô tì không cho người đi.

Thạch Kiên xoa đầu nàng một chút, cười nói:

- Ta không nghĩ tới cô gái nhỏ này, bình thường ngươi kín đáo, không ngờ lại đoán được lòng ta trước vậy.

Hạ Viện nhìn Thạch Kiên đang cười, nàng lại khóc lớn lên, vừa khóc vừa nói:

- Nô tì ngày hôm qua cũng xem qua báo chí, thực nguy hiểm.

Hiện giờ nàng đi theo Thạch Kiên, cũng đọc được rất nhiều chữ.

Thạch Kiên dịu dàng nhìn nàng, trong khoảng thời gian này cuộc sống quá được an nhàn thuận lợi, trên mặt hắn cũng trắng trẻo nhẵn mịn hẳn lên, càng nhìn càng thấy phong độ.

Hắn cười cười, nói;

- Yên tâm, bản đại nhân cũng có bản lĩnh, hô mưa gọi gió, tản đậu thành binh, khẳng định sẽ bình yên vô sự.

- Đó là người bên ngoài nói bừa, người căn bản không có bản lĩnh này.

Hạ Viện đưa tay ôm hắn thật chặt, dường như sợ nhất buông tay, hắn liền sẽ rời đi mãi mãi.

Lúc này. Ba người con gái kia cũng đã hiểu ra, hắn muốn đi Tây Bắc, hắn muốn đi cứu hơn mười vạn đại quân đang bị bao vây! Khó trách hắn gần đây có những biểu hiện quái dị như vậy.

Mấy người con gái này toàn bộ đều khóc òa lên.

Thạch Kiên bị các nàng làm cho dở khóc dở cười, hắn nói:

- Ta đây không phải còn chưa rời khỏi Hòa Châu sao, hơn nữa triều đình cũng chưa có chỉ xuống đây.

Hồng Diên vừa khóc vừa thở hổn hển nói;

- Bọn họ nhất định sẽ hạ chỉ. Bọn họ có việc liền nghĩ tới tướng công, không có chuyện liền đem tướng công đá đi thật xa.

Vừa mới nói xong, Thân Nghĩa Bân cũng vào tới, hắn vừa thấy mặt bọn họ, ngay lập tức quỳ xuống, nói:

- Thạch đại nhân nhanh chóng rời khỏi Hòa Châu đi, càng xa càng tốt.

Ông ta muốn bảo Thạch Kiên rời khỏi Hòa Châu, khiến cho triều đình tìm không thấy hắn. Cũng vì hôm qua ông ta xem báo, vốn triều đình còn muốn giấu diếm, nhưng chuyện này truyền ra, cũng không dấu giếm nổi, đành phải đăng ra. Ông ta thấy được tình hình Linh Châu bây giờ quả thựckhông thể cứu vãn được và càng nhận ra Nguyên Hạo làm như vậy chính là câu dẫn cho Thạch Kiên tới, cho nên trời còn chưa có sáng, liền từ nhà chạy tám mươi dặm đường, đi tới Hòa Châu.

Nhưng Thạch Kiên còn chưa kịp trả lời, bên ngoài lại truyền tới một trận cười:

- Ái chà, Thạch đại nhân, có chuyện gì mà mọi người trong nhà đều tập trung đông đủ thế?

Thạch đại nhân quỳ xuống, nói:

- Thảo dân tham kiến bệ hạ.

Thân Nghĩa Bân và Hồng Diên bọn họ ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, cũng biết là ai, nhưng sắc mặt bọn họ trở nên khó coi, lúc này khuyên Thạch Kiên cũng không được nữa rồi.

Hoàng đế Triệu Trinh đích thân đến Hòa Châu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK