Chuyện này rất nhanh đã theo gió thổi về, tất cả hàng xóm đã nhìn Thạch Kiên với con mắt khác, kia rất có thể là Tể tướng tương lai, chính mồm Thánh Thượng đã nói, tương lai hắn sẽ không thua kém Khấu tể tướng. Khó trách mới vừa rồi Thánh Thượng đã ban chỉ phong hắn trực tiếp thành quan lục phẩm, chỉ là hắn cự tuyệt không nhận. Lý Hằng lúc này vô cùng hối hận, hắn cũng chẳng màng tới hoàng thượng thưởng hắn cái gì. Hắn biết, hiện tại Thạch gia rất phản cảm với họ, nếu không vì thiếu niên kia có chút cảm tình với Lý Tuệ thì sợ rằng hai nhà đã sớm đoạn tuyệt quan hệ. Xui xẻo nhất hiện tại chính là mẫu thân của Lý Tuệ, nàng động chút là bị Lý Hằng chửi mắng, thậm chí đánh đập. Ở trước mặt Lý Hằng, hiện tại nàng ngay cả nói chuyện lớn tiếng một chút cũng không dám.
Lý Tuệ từng hỏi Thạch Kiên:
- Kiên đệ đệ, mẫu thân ta nói trước kia đối với ngươi không tốt, cảm thấy rất có lỗi với ngươi. Kiên đệ đệ, có phải sau này ngươi sẽ làm quan lớn phải không ? Cha mẹ ta hình như rất sợ ngươi ?
Thạch Kiên biết câu nói của nàng là do Lý Tuệ xui khiến, nghe động tĩnh. Câu sau là do chính nàng nói, hắn vuốt vuốt tóc nàng, hắn, sao có thể có hứng thú với một tiểu cô nương, thế nhưng trước đây nàng rất tốt với Thạch Kiên, nên hắn cũng không muốn nàng thương tâm.
Hắn trả lời:
- Chuyện sau này không ai biết được, con người có họa có phúc, trăng có khi tròn khi khuyết, không chừng sau này ta sẽ làm quan, nhưng cũng có thể không phải như vậy.
Không lâu sau, Thạch Kiên chợt nhận được một phong thư của Khấu Chuẩn. Đầu thư đặc biệt khen ngợi thư pháp của hắn trong bản “Nhạc Dương Lầu Ký”, nhưng phần sau khuyên hắn phải giữ đạo làm người, đặc biệt dặn dò Thạch Kiên, mặc dù hắn còn nhỏ, nhưng danh tiếng chấn động thiên hạ, là hy vọng của Đại Tống sau này, ngàn vạn lần không nên vì một tên hoạn quan mà viết thêm vài chữ, cũng không được a dua xu nịnh hoàng thượng.
Xem ra, trải qua việc vừa rồi, Khấu Chuẩn cũng vì Thạch Kiên mà canh cánh trong lòng.
Thạch Kiên thầm nhớ lại, Khấu Chuẩn quả thực là một danh thần thời Tống, nhưng hắn chỉ viết có hai bài thơ, hơn nữa mới tám tuổi, sao có thể khiến Khấu đại nhân quan tâm nhắc nhở như vậy ?
Hắn cũng viết một phong thư trả lời, trong thư có kể một câu chuyện của người thợ kim hoàn, ban đầu tìm được viên ngọc thô, hắn ra sức mài ngọc, cho tới lúc sáng bóng không tì vết, nhưng vì nóng vội lại dụng đao cắt gọt lung tung, khiến cho viên mỹ ngọc ngược lại tan thành mảnh vụn. Cũng như vậy, đạo trị thủy phải dùng đất mà trị, đạo học hành nếu không khổ học mười năm vị tất thành chính quả. Lão tử có nói, trước duy trì thiện tâm, sau mới có chiến công hiển hách, người không thiện danh hư muôn đời.
Lửa dù có thể thiêu đốt vạn vật, nhưng trong biển lửa một cọng cỏ vẫn sinh tồn, dựa vào đất mà duy trì nòi giống. Công cao không thiết, danh tiết bất ly thân, triều đình nếu trụ cột không tốt đến cuối cũng sẽ chỉ còn gian thần, tiểu nhân rồi từ từ mà suy bại.
Thạch Kiên biết Khấu Chuẩn là một danh quan, một thời huy hoàng, nhưng sau khi Tống Chân Tông đăng cơ không lâu, Khấu Chuẩn sẽ bị hãm hại.
Có điều hiện tại, mọi việc không ngờ lại biến đổi, Khấu Chuẩn vẫn là tể tưởng trong triều, Lý Địch, Vương Sáng vẫn còn đó, Đại Tống quốc thái, dân an. Chỉ là hắn biết, dù có chút thay đổi, nhưng hắn thầm đoán hiện tại Khấu Chuẩn tất đang bị gian thần châm biếm, sau khi Lý Địch bị bãi quan, Vương Sang chết bệnh, thì triều đình quả thực đúng như những gì Thạch Kiên viết trong thư, trong triều chỉ còn lại gian thần, tặc tử.
Phong thư này của hắn ý muốn khuyên Khấu Chuẩn làm việc không nên nóng nảy, xử thế không được kiêu căng, phải biết học cách xử trí mọi việc. Chỉ cần vì quốc gia, dân chúng thì dù làm việc gì cũng vậy, khi cần nhịn phải nhịn, cũng như cỏ dại vậy, học cách mà sinh tồn trong biển lửa, nếu không, ngày nào đó đắc tội với hoàng thượng lại bị tiểu nhân gièm pha tất sẽ gặp nạn, triều đình sẽ mất đi một danh thần chính trực.
Trong khoảng thời gian này, Thạch Kiên cũng liên tục viết “Tự Trị Thông Giám” không ngừng, do hắn nhớ phần lớn nội dung, nhưng không nhớ được cụ thể toàn bộ nên vừa viết vừa phải sáng tác bổ xung, văn hắn vốn có cơ sở vững vàng, hơn nữa lại không ngừng học tập, đọc sách, nên trình độ tiến rất xa.
Mặc dùng không thể so sánh được với Nhạc Dương Lầu Ký, nhưng văn phong của hắn lại vô cùng mềm mại, biến đổi bất ngờ, hơn nữa với độ tuổi của hắn hiện tại, nhất định cuốn Tự Trị Thông Giám khi lưu hành sẽ gây tiếng vang không nhỏ.
Khấu Chuẩn thấy hắn khuyên bảo Thạch Kiên không có kết quả, ngược lại lại bị tiểu hài tử này khuyên bảo, ban đầu hắn rất ngạc nhiên rồi cười to. Hắn chạy thẳng tới nhà Vương Sáng uống rượu rồi mang phong thư của Thạch Kiên cho Vương Sáng xem
- Mười năm nay, mới có một người dám khuyên bảo ta.
Vương Sáng xem phong thư xong, cười nói:
- Ngươi xem lại ngươi xem, còn không bằng một hài tử tám tuổi, hắn khuyên ngươi làm việc không được nóng ngày, càng phải biết kiên nhẫn.
Khấu Chuẩn cười khổ:
- Hắn là một thần đồng tám tuổi sao ? Ta thật nghi ngờ hắn có phải là yêu tinh hay như mọi người nói là Văn Khúc Tinh giáng trần hay không nữa.
Khấu Chuẩn từ bức thư nhìn ra thanh niên này tầm nhìn rất xa, bản thân hắn cũng đã đánh giá quá thâm người này. Hắn cũng hiểu đạo lý trong câu nói của Thạch Kiên, chỉ là hắn vẫn không thay đổi tính cách, hắn nói với Vương Sáng:
- Nếu ta thay đổi như thiếu niên này khuyên, vậy còn gọi là Khấu Chuẩn hay sao ?
Chỉ bằng lời nói như vậy, đã có thể hiểu hắn như thế nào.
Thạch Kiên cũng biết bên ngoài rất nhiều chuyện đã phát sinh, hắn lẩm bẩm:
- Củ chuối thật, xem ra đạo văn…cũng là chuyện tốt, khó trách kiếp trước học sinh mặc dù thành tích tốt vẫn muốn đạo văn để thành tích thêm hoàn mỹ.
Lúc trước hắn ấp ủ đủ loại kế hoạch để hắn và bà nội có cuộc sống tốt hơn, nhưng hiện tại nguyện vọng này của hắn thực quá đơn giản.
Trải qua nhiều chuyện, ông trời cho hắn tái sinh, trí nhớ kiếp trước cũng theo hắn, nhờ đó mà hắn vượt qua khó khăn, tạo dựng thành công danh tiếng.
Ở thế giới này không có gì để giải trí, các văn nhân hay tụ tập đi trêu gái, các cô nương cũng không coi đây là sỉ nhục, thậm chí là vinh quang.
Nhưng đó chỉ dành cho lũ văn nhân thấp kém, may mắn kiếp trước hắn đã có thói quen đọc sách, vì thế mỗi ngày ngoài việc đọc truyện cho bà nội, luyện tập thân thể thì hắn chỉ đọc sách, viết chữ.
Việc này khiến trong mắt người khác hắn càng thêm vĩ đại.
Đảo mắt đã tới Trung thu, từ giữa trưa, bầu không khí đã bắt đầu mát mẻ. Lúc này, do Thạch Kiên mỗi ngày đều viết rất nhiều nên hồ nước trước cửa thực sự đã thành một hắc trì, Thạch Kiên vì việc này cảm thấy rất áy náy, hắn gọi Hồng Diên lấy tiền, đem phát cho mỗi nhà xung quanh một ít. Nhưng có điều, nhân dân thời này rất cổ hủ, phong kiến, họ nhìn hồ nước biến thành hắc trì, chẳng những không tức giận mà ngược lại còn vì thế mà hãnh diện.
Có đôi khi, Thạch Kiên chạy tới học đường nghe tú tài giảng, cùng bọn họ bình luận văn chương. Nhưng càng lúc, các vị tú tài càng kính sợ Thạch Kiên, tiểu hài tử này thực đúng là Văn Khúc Tinh hạ phàm, không thầy mà vẫn có thể học, mỗi câu mỗi chữ lại vô cùng cao thâm. Hiện tại hắn mới tám tuổi đã được Hoàng đế ban danh tiến sĩ, hỡn nữa Hoàng đế thậm chí còn nói tương lai hắn là Tế tướng, vậy mà hiện tại thỉnh thoảng hắn lại chạy tới nghe họ giảng bài, bảo họ sao không khẩn trương ? Mỗi lần hắn tới họ lại bắt đầu lắp bắc, sợ đến mức nói cũng không rõ. Chỉ là Thạch Kiên trước sau vẫn mỉm cười, kiên trì ngồi nghe họ giảng, thậm chí còn ghi chép rất tỉ mỉ. Vì vậy, tất cả đều cảm mến thiếu niên khiêm tốn này.
Hôm nay, cổng nhà Thạch Kiên lại một lần nữa vô cùng náo nhiệt. Hóa ra Hoàng Thượng lại hạ một đạo thánh chỉ, lần này thánh chỉ không có ép Thạch Kiên nhận chức quan, chỉ là khích lệ, ban thưởng cho hắn. Thạch Kiên sau khi tạ chủ long ân, định đứng lên thì chợt nghe thái giám nói, chuẩn bị tiếp nhận ý chỉ của Hoàng hậu.
Ở cửa lúc này rất nhiều người tụ tập, chỉ trong hai tháng không ngờ hoàng thượng hai lần hạ thánh chỉ, thậm chí hoàng hậu cũng có ý chỉ, có thể thấy rằng bên ngoài đồn đại rất chính xác. Hoàng hậu ban cho hắn rất nhiều thứ, đám thư sinh ở bên ngoài cũng nghe cái được cái mất, nhưng khi thái giám đọc đên câu cuối cùng, Hoàng hậu ban thưởng nha hoàn hầu cận cho hắn…
Hắn biết đôi khi hoàng đế vẫn thưởng những tú nữ cho các đại thần làm thiếp, nhưng hắn mới bao nhiều tuổi ?
Hắn ngạc nhiên, sửng sốt một hồi lâu.
Thái giám đọc xong, cỗ kiệu bên ngoài được vén lên, một tiểu cô nương có gương mặt trái xoan yêu kiều mỉm cười bước ra.
Nàng cung kính thi lễ cùng ba người Thạch gia rồi nói:
- Nô tì Lục Ngạc, ra mắt lão phu nhân, thiếu gia, Hồng Diên tỷ tỷ.
Một lễ này của nàng khiến cả ba người ngẩn ngơ, không biết đáp lễ thế nào, nếu đối đãi với nàng như một tiểu nha hoàn thì không thể, hơn nữa Thạch Kiên còn biết sau này Lưu hoàng hậu sẽ chấp chính một thời gian dài, vì thế coi nàng là một nha hoàn là việc không thể…..