Mục lục
[Dịch] Đại Tống Chi Phong Lưu Tài Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Việc này đánh thức nhận thức tất cả mọi người. Mấy năm trước một Hán nhân đi ra Khánh Dương phủ buôn bán. Nhưng Tống triều về sau cấm giao thương, y bị nhốt lại Khánh Dương phủ. Vì nhàn cư, y ban đầu tán gẫu, sau tham gia đánh bạc. Đánh bạc ở Tống triều vô cùng thịnh hành, như Khấu Chuẩn ở Thiền Châu, dưới tình huống nguy hiểm như vậy, mà còn cùng Dương Uất Cao ca hát, uống rượu, đánh bạc. Thạch Kiên dâng tấu lên thánh thượng về việc Dương Uất Cao và Lý Tông Ngạc đánh bạc một đêm thua ba trăm ngàn, nhưng thánh thượng không thèm quan tâm. Sau đó do nhận thấy các tầng lớp đánh bạc ở Tống triều trở thành mối nguy hại lớn cho xã hội, Tống triều mới ban bố cấm các quan viên đánh bạc, các quan viên tham dự đánh bạc đều bị trừng phạt. Mở ra một tiền lệ mới trong lịch sử, các quân sĩ tham gia đánh bạc cũng bị trừng phạt nặng, điều này nhằm chỉnh đốn quân kỷ và nâng cao sức chiến đấu của quân nhân.

Nếp sống này cũng đã lan tràn đến Tây Hạ rồi. Chỉ có điều vì quan hệ tới sự giàu có, Tống triều không có sòng bạc lớn. Thành ra Phủ Khánh Dương thủ phủ Tây Hạ đã sinh rất nhiều sòng bạc.

Đương nhiên mười đánh chín thua, câu này cũng ứng với các thương nhân tại đây. Không hề có khái niệm về thời gian, vì ham mê cờ bạc bên trong, những gia sản mà thương nhân đem theo cũng dần thua hết. Trên người gã hiện chỉ còn 20 lạng bạc là tài sản cuối cùng, gã cũng đem toàn bộ đặt vào bài thượng ( Tống triều gọi là Tuyên Hòa bài, là từ xúc xắc đếm thành). Lần này gã khó mà quơ được một bộ bài tốt “ Thiên Địa phân”, điều này làm cho khán giả vây quanh xem cho rằng gã có thể xoay chuyển tình hình. Nhưng nhà cái đảo bài xong rồi đặt xuống bàn thì lại là “Đại tứ đối” vô cùng hiếm gặp.

Mọi người thở dài nhìn gã, gã cũng thẫn thờ đứng lên, trên trán toát ra từng giọt mồ hôi lownsn hư hạt đậu.

Hiện tại gã không phải là một thương nhân có tiền nữa rồi, mà là một kẻ nghèo hàn đích thực, gã sẽ phải lưu lạc đầu đường xó chợ.

Thương nhân này họ Ngô, bình thường tính tình cũng tốt, mối quan hệ giữa hắn và cái nhà khách đó cũng không tồi, nhưng những người đánh bạc bị khuynh gia bại sản thì nhiều lắm, bọn họ tuy rằng cảm thấy thương nhân họ Ngô kia đáng thương, nhưng tuyệt không ai giúp đỡ gã.

Thương nhân họ Ngô vì không tiền, lưu lạc bên ngoài được hai ngày. Chịu đói khát, bỗng dưng gã đi tới một bảng cáo thị.

Bảng cáo thị thông cáo rằng Tây Hạ đang tuyển mộ thái giám trong cung. Mấy năm nay Lý Đức Minh hoạt động ở Khánh Dương phủ đã cho xây một số cung điện. Đương nhiên cũng có thái giám nhưng tố chất rất kém cỏi. Người Tây Hạ vốn ít đọc sách, nên ai có biết chữ cũng được Tây Hạ xem như bửu bối. Hiện tại vì Hưng Bình Công Chúa gả đến cho Tây Hạ, nên Lý Đức Minh ra cáo thị tuyển mộ một số người có chút kiến thức tiến cung làm thái giám. Chỉ có điều bảng cáo thị dán xong, gần như không có ai quan tâm đến.

Thương nhân họ Ngô này thấy bàng thông báo dán đã lâu, gã biết gã chỉ cần lấy nó xuống lập tức cơm áo không phải lo nữa. Nhưng nếu xé nó, gã hiểu hậu quả của nó, sau này gã vĩnh viễn sẽ phải ở lại Hoàng Cung Tây Hạ. Gã và người nhà gã giống như âm dương cách biệt, không còn cơ hội gặp nữa.

Gã xoay người một cái, cuối cùng rời khỏi. Nhưng buổi chiều tới, cái bụng đói của gã lại kêu vang, không còn cách nào, gã lại đi vào kéo bảng cáo thị xuống.

Biểu hiện kỳ quái của gã khiến cho đám lính canh chú ý. Hiện tại vì khó có thể hoàn thành nhiệm vụ, nên bọn họ đang sầu não, vì thế liền hỏi gã có đọc qua cáo thị chưa. Gã nói có đọc qua một ít. Đám lính này lập tức tinh thần tỉnh táo, đem gã tiến cung ngay, thật là giống như được thần linh phù hộ.

Cuối cùng thương nhân họ Ngô này cũng đã xé bảng cáo thị, đoạn tuyệt quá khứ. Lúc này trong ánh mắt của gã có chút ảm đạm cũng có chút cương nghị. Gã biết chỉ cần gã xé nó, hoặc là bị xử tử, hoặc là sẽ vĩnh viễn không có khả năng hưởng thụ khoái lạc nhân sinh nữa.

Nguyên Hạo nghe Trương Nguyên nói xong, nói:

- Ta sẽ làm theo ý ngươi nói.

Nói đến đây, trong ánh mắt y hiện lên tia hung ác. Lúc này y làm cho người khác có cảm giác như một sói lang.

Lúc này Ngô Hạo nói:

- Tương lai Thái tử còn có hai việc cần phải làm.

Nguyên Hạo hỏi:

- Hai việc ư.

Ngô Hạo nói:

Một là phải phá vỡ quan hệ Tống Liêu.

Nguyên Hạo biết hắn này đang nói đến việc Tào Lợi Dụng - đại thần Tống triều đi sứ Liêu quốc. Ngay từ đầu Liêu quốc nói muốn tiến công Tống triều, khiến y rất phấn khởi, vì ý tưởng tọa sươn quan hổ đấu. Sau lại nhìn thấy tại biên cương, Liêu quốc chỉ đóng quân tại chỗ, đương nhiên cũng có đánh, nhưng tuyệt không tiến thêm một bước. Y biết Liêu quốc cũng không có thật tâm muốn tấn công Tống triều, điều này làm cho y rất thất vọng. Chuyện Tào Lợi Dụng đi sứ Liêu quốc, y sớm đã biết tin tức này. Nhưng ngay ở quốc gia mình y còn không thể giải quyết, càng không thể thao túng quyết định của Liêu quốc được. Đúng là Hoàng đế Liêu quốc có nói qua, hai nước Tây, Liêu gắn bó như môi với răng, hiện tại nếu không khiến Tống triều suy yếu, về sau cả hai nước đều sẽ gặp nguy hiểm. Nếu Liêu quốc tin tưởng lời y nói, cũng sẽ sớm tin tưởng tương lai xa Liêu quốc cũng như lời y nói.

Hơn nữa từ sau khi Liêu Thánh Tông qua đời, trưởng tử của Liêu Thánh Tông là Da Luật Tông kế vị, thân mẫu Da Luật Tông là Thuận Thánh Nguyên Phi là Tiêu Nậu Cân tự lập làm Hoàng Thái Hậu nhiếp chính, đổi niên hiệu là Cảnh Phúc. Vì tranh giành quyền lực nên Tiêu Nậu Cân đã bức tử dưỡng mẫu của Thánh Tông là Tiêu Bồ Tát Ca. Các quan đại thần thòi Thánh Tông đều bị bãi chức hoặc kết tội tham ô, chỉ còn lại người của Tiêu Nậu Cân. Hưng Tông không có quyền lực nên không cứu được ai vì vậy hai mẹ con sinh ra oán hận. Tiêu Nậu Cân cũng không vừa long với Hưng Tông nên đang tính cách phế bỏ Hưng Tông lập con của Da Luật Tông làm hoàng đế. Hiện tại Nguyên Hạo biết rằng nước Liêu đang chia rẽ, đảng của các đại thần cũ và đảng của thái hậu đang đấu nhau ác liệt.

Dưới tình huống như vậy, Liêu Hưng Tông không dám mạo hiểm mà đi tiến công Tống triều. Ngược lại y hiện tại có khả năng sẽ theo Tống triều vì đây là một chỗ dựa tốt, sẽ giúp y gia tăng rất nhiều ảnh hưởng. Chỉ là mẫu tử bọn họ đều làm việc rất khéo léo, người ngoài căn bản không thể nhìn ra. Tin tức này là do một gián điệp cao cấp, nhanh nhẹn linh hoạt vô tình biết được. Cho nên Nguyên Hạo đối với Liêu quốc lại càng không hy vọng gì.

Nghe Ngô Hạo nói vậy, Nguyên Hạo sửng sốt hỏi:

- Điều này có thể có chút khó khăn.

Theo cách nghĩ của Nguyên Hạo, còn tưởng rằng Ngô Hạo muốn ám sát Tào Lợi Dụng trên đường. Nhưng lần này Tào Lợi Dụng đi sứ Liêu quốc đem theo rất nhiều binh lính, muốn hoàn thành nhiệm vụ e rằng không phải hơi khó mà còn khó hơn lên trời. Muốn giết Tào Lợi Dụng nhất định phải có nhiều thích khách. Còn muốn động thủ tại Liêu quốc, nhiều thích khách như vậy tiến vào Liêu quốc. Vừa phải hoàn thành nhiệm vụ, vừa phải khiến Liêu Hưng Tông không phát sinh nghi ngờ, cũng không phải là chuyện đơn giản.

Ngô Hạo nói:

- Là có chút khó khăn, nhưng chỉ cần bố trí khéo léo là có thể khiến Tống Liêu bất hòa ngay.

- Vậy, ngươi nói xem.

Nguyên Hạo giờ mới nghĩ ra lão già này không phải muốn ám sát Tào Lợi Dụng.

Ngô Hạo nói:

- Kỳ thật, chúng ta có thể ám chỉ các trọng thần trong triều Liêu quốc. Làm cho bọn họ dâng tấu Liêu đế phải cưới công chúa Tống triều là được.

- Vậy không tốt sao?

Nguyên Hạo bắt đầu có phản ứng lại, y nghĩ thầm rằng. Cứ như vậy quan hệ hai nước chẳng phải là rất tốt sao?

Ngô Hạo cười to:

- Việc này đối với Liêu quốc mà nói, nếu Tống triều không đáp ứng, Liêu quốc sẽ rất mất mặt. Như vậy hai nước sẽ bất hòa. Hơn nữa hiện tại Liêu đế tuổi cũng không nhỏ. Tống triều khó có lý do cự tuyệt, nhưng Tống triều cũng rất khó đáp ứng. Nhất là cho đến bây giờ chưa có tiền lệ nào cho đến bây giờ công chúa Tống triều xuất giá đến ngoại quốc. Hai là Tống triều còn có một nàng công chúa nhưng lại có hôn ước với Thạch Kiên. Nếu đáp ứng Liêu quốc, e rằng Thạch Kiên trong lòng không còn trung thành với triều đình. Đến lúc đó triều đình Tống triều ắt sẽ loạn.

Nguyên Hạo lúc này mới phản ứng lại, y cười vẻ khoái trá:

- Diệu kế. Ta cho ngươi mười ngàn lạng bạc. Ngươi an bài người đi làm việc này. Thế việc thứ hai đâu?

Ngô Hạo nói:

- Hiện tại Duyên Châu ngoại trừ Thạch Kiên, còn có Phạm Ung, Tào Vĩ, Hạ Tủng, Dương Sùng Huân cùng với Phạm Trọng Yêm là các nhận vật trọng yếu. Không biết thái tử xem những người này thế nào?

Hiện tại Tây Bắc Tống triều đều tập trung các quan viên chủ chốt, Tây Hạ đương nhiên cũng có chút tư liệu về những người này. Nguyên Hạo suy nghĩ một chút, nói:

- Sùng Huân tính cách tham lam thô bỉ, thích nói bốc phét, hơn nữa lại hay hãm hại người. Người này tuy ở lâu trong quân đội nhưng cũng không có thành tựu gì. Theo ta thấy hắn còn không bằng cái uy của Chu Lịch kia. Về phần Tào Vĩ, trị quân không bằng phụ thân hắn, nhưng hay có nhiều kế lạ, xuất nhập thần tốc không lường trước được nhưng lại là người hám danh. Về phần Hạ Tủng, chỉ là tên trộm cỏn con, không cần suy xét người này. Chỉ đáng tiếc có Phạm Ung là một con mọt sách, lần này nếu không có thiếu niên kia nhắc nhở, lại thêm cha con Chu Lịch khổ chiến, ta không cần một ngày đã đi đến Duyên Châu thành. Người này cũng không cần phải lo.

Nói đến đây, Nguyên Hạo nghiến răng căm hận, lần này chỉ vì Duyên Châu thành mà hắn tổn thất quá lớn vượt qua cả những tổng số thiệt hại của các cuộc chiến tranh trước kia, và còn không hạ được thành nữa. Tuy nhiên cuối cùng khi nghĩ đến một người, sắc mặt hắn bắt đầu thận trọng, qua một hồi lâu mới nói:

- Phạm Trọng Yêm này tuy rằng ta chưa giao tiếp qua nên chưa thể đánh giá, nhưng không thể coi khinh, tuy rằng cũng là một thư sinh, cũng không phải là con mọt sách. Người này rất có bản lĩnh, bằng không người còn chưa tới Tây Bắc đã lập tức cấp lệnh viện binh cứu viện Duyên Châu, khiến ta công thành Duyên Châu thất bại. Sau đó hắn còn quyết đoán không giao Sơn NGộ Duy Sáng cho chúng ta. Hơn nữa thiếu niên kia rất kính trọng người này, nếu không có bản lĩnh thiếu niên kia sẽ không để mắt tới hắn như vậy.

- Thái tử phân tích có lý. Người này chẳng những không thể coi khinh, hơn nữa còn phải đối đãi thận trọng. Kỳ thật thái tử hiện tại chỉ cần thường ở trước mặt người khác nghị luận, nói Phạm Trọng Yêm không hiểu quân sự, không ngờ đã không biết tình huống đem viện binh điều đi Duyên Châu. Lần này nếu không phải là Hạ Tủng mang theo mấy vạn kỵ binh quyết đoán theo Kính Châu lao tới Duyên Châu gấp rút tiếp viện, chẳng những viện binh bị uy hiếp mà chính là Khánh thành, Thanh Bình quân đi tiếp viện cũng sẽ bị người tiêu diệt luôn.

Nguyên Hạo lại tán thành diệu kế, chiêu này giống như kế sách của Điền Đan ly gián Nhạc Nghị, Bạch Khởi ly gián Liêm Pha khi xưa. Tuy rằng rất cũ nhưng vẫn hiệu quả. Y cũng biết rằng trong thành Khánh Dương cũng có không ít gián điệp Tống triều trà trộn vào, hơn nữa bọn họ đều lợi dụng thân phận thương nhân buôn lậu, đối với thương nhân buôn lậu này, hiện tại Tây Hạ rất cần, nên cho dù có hoài nghi, cũng không dám kiểm tra bọn họ. Nguyên Hạo chỉ cần đem những lời khi nãy truyền ra bên ngoài, tin tức giả này sẽ nhanh chóng đến Tống triều. Nếu triều đình nhà Tống có thể triệu hồi Phạm Trọng Yêm, lại điều Hạ Tủng đến Tây Bắc thì đúng là diệu kế thành công. Hạ Tủng chẳng những không có năng lực, hơn nữa còn bất hòa với Thạch Kiên, như vậy đối với việc sắp xếp của Thạch Kiên sẽ gây ra phiền toái cực lớn. Cho dù không thể thành công, cũng khiến mấy ngàn binh sĩ Uy Đức quân củaPhạm Trọng Yêm cũng giảm được mấy phần vì sai lầm của lão ta. Làm cho lão cảm thấy gánh nặng, về sau khi điều động quân đội, lão sẽ trở nên không quyết đoán, như vậy cũng sẽ do dự trì hoãn.

Cùng lúc đó trọng thần Tây Hạ là Sơn Ngộ Duy Vĩnh cũng gặp phải một người khách kỳ quái. Nhìn cách ăn mặc thì có lẽ là một thương nhân. Tuy nhiên Sơn Ngộ Duy Vĩnh ở Tây Hạ địa vị rất cao, lão không thể tiếp đãi một người không rõ lai lịch. Người nhà Sơn Ngộ Duy Vĩnh thấy vậy đã không bẩm báo, mà trực tiếp cự tuyệt môn khách kia.

Thương nhân kia cũng không tức giận, anh ta lấy từ trong ngực áo ra một đồ vật, nói:

- Ngươi hãy mau đi bẩm báo đại nhân ngươi, nói ta là người Tống triều. Đây là việc mà Thạch đại nhân ủy thác ta tới.

Sơn Ngộ Duy Vĩnh nghe người hầu nói xong sửng sốt, nghĩ thầm rằng sao lại có người như thế. Trực tiếp nói người khác biết mình là gián điệp ư. Tuy nhiên anh ta cũng biết rõ rằng Đại lão gia nương tựa Tống triều. Đến bây giờ còn không có tin tức chuẩn xác, Chỉ có điều nghe được lão gia trong chốc lát nói người Tống triều sợ chết, đem Đại lão gia giao quay về Nguyên Hạo xử trí. Trong chốc lát lại nói Tống triều thay đổi quyết định, Đại lão gia được cứu rồi. Nhưng trong chốc lát lại mắng người Tống, không biết người Tống có chủ ý gì. Về phần Thạch đại nhân, không cần phải nói cũng biết đó là Thạch Kiên.

Tên hầu vội vàng bẩm báo. Trong chốc lát Sơn Ngộ Duy Vĩnh tiếp kiến thương nhân kia trong phủ. Cho dù là người của anh Duy Vĩnh hay không nếu người này đứng ở cửa lâu quá, khiến Nguyên Hạo biết được tên này là gián điệp Tống triều, chắc chắn sẽ tìm mình. Theo tính cách Nguyên Hạo mà nói, đối với lão chắc chắn sẽ sinh nghi.

Từ sau khi Sơn Ngộ Duy Lượng chạy trốn, Nguyên Hạo đã đoán ra là chính lão ta đã thông báo. Hiện tại đối với lão có mối nghi ngờ rất lớn, cho nên trong khoảng thời gian này, lão làm việc đều đặc biệt cẩn thận. Vì sợ rằng Nguyên Hạo sẽ bắt được nhược điểm.

Sau khi thương nhân nọ tiến vào, lão xem bức thư của thương nhân kia đưa cho. Đây là Thạch Kiên viết cho Sơn Ngộ Duy Vĩnh, trong thư có nói: hiện tại Sơn Ngộ Duy Quang đã bình an tới Tống triều, hơn nữa Tống triều còn cần ông ta làm ít việc. Chỉ cần ông ấy có năng lực, về sau tất được trọng dụng. Xin lão cứ yên tâm. Mặc khác Thạch Kiên còn muốn lão hãy cẩn thận. Nguyên Hạo trời sinh tính đa nghi, hay giết người. Nếu lão không theo sách lược, lão cùng với em họ lão là Duy Tự tất sẽ có kết cục không tốt.

Nhưng mà thư viết ở đây vốn không có nói Sơn Ngộ Duy Vĩnh phải làm như thế nào, càng không có lấy một câu chiêu hàng.

Thương nhân kia chờ lão xem thư xong, lúc này mới thi lễ, nói:

- Thảo dân Mai Đạo Gia, tham kiến Sơn Ngộ đại nhân.

Sơn Ngộ Duy Vĩnh đã sớm cho người hầu lui ra ngoài. Lão hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi thật to gan, ngươi không sợ ta đem ngươi đi xử tử sao.

Đối với gián điệp, cả ba quốc gia đều rất nghiêm khắc, nếu bị phát hiện lập tức xử tử, đương nhiên Da Luật Đảo Dung đó là một ngoại lệ, thân phận của nàng, khiến Tống triều không dám đắc tội.

Mai Đạo Gia nghe xong không hề sợ hãi, nói:

- Thảo dân không ngại xa xôi ngàn dặm, đi vào Tây bắc vì cứu tính mạng Sơn Ngộ đại nhân, chẳng lẽ ngươi không mời ta ngồi một chút ư?

- Bản quan hiện đang sống rất tốt, có gì là nguy hiểm tính mạng chứ? Sơn Ngộ Duy Vĩnh ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng tay vẫn còn bám chặt vào ghế dựa.

Mai Đạo Gia phất tay áo một cái, nói tiếng tạ ơn rồi ngồi xuống. Tên này tuy thân ở chổ nguy hiểm nhưng thái độ bình thản khiến Sơn Ngộ Duy Vĩnh trong lòng không khỏi thán phục. Lão nghĩ tên gián điệp này chắc chắn không phải người mới, người này thật không đơn giản. Lão lại hừ lạnh một tiếng:

- Chẳng lẽ ngươi thật sự không sợ chết sao?

Mai Đạo Gia lại cười nói:

- Nếu ta đến chỗ này, cũng thật không nghĩ có thể còn sống trở về. Đương nhiên, Sơn Ngộ đại nhân nếu không sợ Lý gia đối với ngươi ngờ vực vô căn cứ, ngươi cứ đem ta giao cho bọn hắn là được.

Nói xong anh ta đưa tay mở tờ giấy ra, còn nói thêm:

- Đại nhân nói chính mình đang sống rất tốt, chỉ sợ là ngoài mạnh trong yếu. Hơn nữa thảo dân chỉ là một gián điệp nhỏ nhoi, cũng không biết nhiều việc lắm, ngươi đem ta giao cho cha con Lý Thị e rằng mất nhiều hơn được, ngươi cần gì phải làm như vậy.

- Vậy ngươi hãy xem phong thư này.

Nói xong Sơn Ngộ Duy Vĩnh đem thư mà Thạch Kiên viết cho lão đưa cho Mai Đạo Gia xem.

Mai Đạo Gia vừa thấy bức thư, cười to.

Sơn Ngộ Duy Vĩnh hỏi:

- Ngươi cười cái gì?

Mai Đạo Gia nói:

- Ngươi xem phong thư này của Thạch đại nhân mà không biết ư?

Biết cái gì? Thành thật mà nói, phong thư này chỉ có thể xem như một nửa thư. Vì chỉ có đầu mà không có đuôi.

Mai Đạo Gia nói:

- Thạch đại nhân đã nói rõ ràng như vậy rồi. Hiện nay ngài muốn giữ mạng sống mình, chỉ có như anh trai ngài, đến nương tựa Tống triều. Nếu Thạch đại nhân mà viết rõ ra chẳng những làm nhục trí thông minh của ngài, cũng làm nhục trí thông minh của Thạch đại nhân.

- Như thế nào là làm nhục trí thông minh của Thạch đại nhân nhà các ngươi?

- Không thể nào, thật sự ngươi không nhìn ra sao. Thạch đại nhân không ngại xa xôi ngàn dặm phái thảo dân di giải cứu người, là xem người là một nhân tài, nếu ý tứ phong thư này người đều xem không rõ, người còn đáng giá cho Thạch đại nhân phải suy nghĩ ư. Phải biết rằng Thạch đại nhân chúng ta lúc này vì triều đình mà kiếm bao nhiêu tiền. Người như vậy chẳng phải làm nhục Thạch đại nhân sao?

- Hừ, ngươi đừng nghĩ bản quan không biết, Tống triều các ngươi cũng không mấy người tốt, đã mấy lần muốn đuổi đuổi anh trai ta về.

- Nhưng ngài đừng quên, hiện giờ Thạch đại nhân hiếu kỳ đã mãn. Thạch đại nhân có khả năng lại khiến các hôn quan trong triều đình không dám làm ra chuyện như vậy nữa. Nay chỉ có điều duy nhất, Thạch đại nhân không lâu nữa sẽ đến Duyên Châu thành, nhà Lý thị còn có thể ở được bao lâu nữa?

- Ngươi cũng quá coi thường chúng ta rồi, nói diệt là diệt sao? Chúng ta cũng không sợ gió lớn đâu.

- Có phải gió lớn hay không, không bao lâu nữa Sơn Ngộ đại nhân sẽ rõ. Về phần bản lĩnh Thạch đại nhân, người ngàn vạn lần không cần hoài nghi, hoặc là ngươi cũng nghe nói ngái ở trong cung bày kế ra sao.

- Nhưng ngươi cũng đừng quên, người Đảng Hạng chúng ta cũng không phải là những kẻ ngu ngốc không bằng mấy tên thái giám, cũng không phải là những kẻ không anh dũngchiến đấu. Hơn nữa ca ca ta cũng bị ép mới về với Tống triều các ngươi. Về phần bản quan đây không cần, trong mắt người Tống các ngươi đều vô cùng xem thường người Đảng Hạng chúng ta. Bản quan thà chết vinh, cùng còn hơn sống nhục. Tiễn khách.

Mai Đạo Gia đứng lên, lại cười to, chỉ có điều gã cười đến vô cùng láo xược.

Mai Đạo Gia tuy ngoài miệng cười nói ngang ngược, nhưng thực lòng hắn rất khâm phục Thạch Kiên.

Ba năm trước hắn được Thạch Kiên chiêu làm thủ hạ, lúc ấy vợ hắn bị con trai một nhà quyền quý ở kinh thành để ý, trêu ghẹo. Vợ hắn không cam chịu nhục nên đã treo cổ tự vẫn. Hắn đi kiện, nhưng con nhà quyền quý có tiền mời một thầy cãi rất giỏi biện hộ cho họ. Thầy cãi này nói tên công tử này chỉ nói miệng vài câu, động chạm “sơ sơ”, chứ không thực sự cưỡng hiếp vợ hắn. Do vợ hắn tính tình nhỏ nhen, chỉ vì chút việc nhỏ đó mà tự tử. Cùng lắm thì chỉ bồi thường chút tiền cho hắn mà thôi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK