Mục lục
[Dịch] Đại Tống Chi Phong Lưu Tài Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy nhiên mức độ căm thù của hai dân tộc Hồi Hột này với người Tây Hạ cũng không giống nhau, quan hệ của Tây Hạ với Khách Nhĩ Hãn vương triều cũng rất mờ ám. Trong lịch sử, mấy chục năm sau bọn họ bắt tay liên kết với người Tây Hạ, tiêu diệt dân tộc Hồi Hột Quy Tư. Sau đó họ tiếp tục liên kết với Tống triều, còn khiến cho người Tây Hạ theo phật giáo sự họ xâm lược nên đã đóng cửa hang động Đôn Hoàng, đến thời cận đại mới được mở cửa. Tuy nhiên sau này lại bị Tây Liêu tiêu diệt, một bộ phận người Tây Hạ đã đầu hàng vương triều Tắc Nhĩ Trụ. (đoạn lịch sử này hơi rắc rối, những văn tự này được trích từ tư liệu hơn một trăm ngàn chữ nên được coi là đáng tin nhất)

Đối với vương triều Khách Nhĩ Hãn, Nguyên Hạo chẳng những lo lắng Thạch Kiên có thể trốn ở đâu đó, trên thực tế bản thân Thạch Kiên cũng không xác định thái độ của bọn họ cuối cùng là thế nào. Tuy rằng bọn họ cũng đã xưng thần với Tống triều, cũng không ngừng phái sứ giả mang lễ vật đến Tống triều tiến công. Tuy nhiên bọn họ cũng không có địch ý với Tây Hạ, đồng thời cũng xưng thần với Liêu quốc. Về mặt nào đó, quan hệ của họ với Liêu quốc còn tốt hơn so với Tống triều. Ngay cả khi Thạch Kiên chạy tới vùng có dân tộc Hồi Hột cũng dám tiến vào địa bàn của họ.

Đồng thời, Liêu quốc cũng đang quan tâm, không đúng, phải nói là vô cùng quan tâm. Bọn họ khác với người Hồi Cốt, người Thổ Phiên họ hy vọng Nguyên Hạo giết được Thạch Kiên. Hiện tại Tống triều và Tây Hạ đang giao chiến, chính là nguyện vọng của bọn họ. Lúc này hai nước tham chiến, song phương đều có thương vong cực kỳ thê thảm nghiêm trọng. Nhưng so với Nguyên Hạo, vai trò của Thạch Kiên trong cuộc chiến tranh này có thể nói là một tai hoạ ngầm đáng quan tâm hơn là Nguyên Hạo.

Nếu Nguyên Hạo đồng ý, Liêu Hưng Tống nguyện ý đem một trăm ngàn đại quân tới giúp hắn tiêu diệt Thạch Kiên.

Nhưng hiện tại đã không có khả năng, bởi vì Liêu Hưng Tông đã tập hợp đại quân, chờ khi xuân về hoa nở sẽ tiến công Tây Hạ.

Lúc này Da Luật Đảo Dung đến tìm Liêu Hưng Tông, nói:

- Bệ hạ, nghe nói người sẽ xuất binh Tây Hạ?

- Đúng vậy

Liêu Hưng Tông đáp. Việc này cũng không phải việc gì bí mật, Đảo Dung nếu biết cũng không có gì lạ. Liêu Hưng Tông khá thích cô em họ này. Lần này có thể tiêu diệt thành công đảng của Thái hậu phải cảm tạ trí tuệ hơn người của cô em họ. Hắn đã từng nói nhiều lần rằng, đáng tiếc Da Luật Đảo Dung không phải là nam nhân, bằng không trẫm có thể phong cho nàng làm Tể tướng.

Da Luật Đảo Dung nói:

- Bệ hạ, có thể tạm hoãn xuất binh không? Trước tiên hãy nghe ngóng tin tức từ Tây Hạ, nếu Thạch Kiên đã chết, bệ hạ có thể lập tức xuất binh, nếu Thạch Kiên đã chạy thoát, bệ hạ không thể xuất binh.

- Cái gì?

Liêu Hưng Tông híp mi, kỳ quái hỏi.

Dựa theo lẽ thường, nếu Thạch Kiên đã chết, Tây Hạ sẽ bớt đi một địch thủ lớn nhất, sẽ trở nên càng hùng mạnh, tại sao lại để ngược lại mới xuất binh. Về phần nếu Thạch Kiên chạy thoát được, đây là sẽ là đả kích rất lớn với Tây Hạ, vì sao lại không thể xuất binh?

Da Luật Đảo Dung nói:

- Bệ hạ, hiện tại Tây Hạ đang giống như một người bệnh nguy kịch, nhưng vẫn còn chưa có ngã xuống. Hiện tại bởi vì Thạch Kiên còn đang uy hiếp Tây Hạ, cũng tương đương với việc Tây Hạ đang giữ lấy một hơi thở cuối cùng.

Ý của nàng là Tây Hạ hiện đang giống như một người bệnh sắp chết, nhưng bởi vì có tâm sự chưa giải quyết nên vẫn đang cố chống đỡ, chưa thể nhắm mắt được.

Cho nên bọn họ còn có thể hồi quang phản chiếu, một kích cuối cùng, bệ hạ, nếu lúc này xuất binh, nói không chừng vừa lúc đánh vào kích này. Nếu Đại Liêu chúng ta thắng lợi thì tốt, nếu thất bại, ngược lại có thể làm giảm bớt mâu thuẫn trong nước Tây Hạ, làm phấn chấn dân tâm, cũng khiến cho bọn họ có thể đi lên từ vũng bùn.

Liêu Hưng Tông có chút không hài lòng. Thất bại? Hiện tại Tây Hạ bị Thạch Kiên đánh cho chỉ còn lại một nửa quân đội.

Lúc này Liêu quốc nếu lại thất bại, hắn thật không có mặt mũi gặp tổ tông.

Hắn hỏi ngược lại:

- Nếu Thạch Kiên còn sống, chúng ta sẽ không xuất quân, chẳng lẽ đành phải nhìn Thạch Kiên thu phục Tây Hạ, giữ Ngân, Xuyên và bình nguyên Hà Sáo hay sao?

Da Luật Đảo Dung cau mày, nếu như vậy, Tống triều vốn dĩ đã vô cùng thịnh vượng, nếu chiếm được bình nguyên Hà Sáo này, sẽ càng trở nên hùng mạnh. Điều này cũng tương đương với việc chỉ cần Thạch Kiên còn sống trở về, cho dù Liêu quốc lựa chọn thế nào cũng đều là một vấn đề nan giải.

Liêu Hưng Tông còn nói thêm:

- Hơn nữa, như ngươi nói, Thạch Kiên trong tình huống này liệu có thể trốn thoát không?

Nói xong, hắn đem bản đồ vùng núi Bán Đao ra, bên trên còn bày rõ phân bố của hai đạo quân.

Da Luật Đảo Dung nhìn bản đồ, trên mặt xuất hiện một tia phiền muộn. Tuy rằng hơn nửa năm nay, Thạch Kiên đã tác chiến rất thần kỳ, khiến mọi người cảm thấy ngạc nhiên. Nhưng dù sao binh lực của bọn họ cũng quá ít, cho nên mỗi lần Thạch Kiên hành động đều là đang đi nước cờ hiểm. Tuy nhiên để thực hiện tác chiến vương đạo thì phải lấy chính vi chủ, lấy kỳ vi phụ. Nếu muốn lấy kỳ thì phải là thời điểm thuận lợi. Giống như tục ngữ có câu nói: đi dưới bờ sông, luôn phải thấp chân.

Liêu Hưng Tông biết đường muội này chưa đồng ý lấy chồng là bởi vì vẫn còn một phần tình ý với Thạch Kiên. Hắn cười ha ha, nói:

- Không nói những vấn đề này, dù sao hiện tại băng tuyết chưa tan hết, đợi đên lúc đó nói sau. Nào, đến đây đánh cờ với trẫm.

Bất kể là Liêu quốc hay Tống triều, khi nghe được tin tức Thạch Kiên tạo ra kỳ tích trốn thoát khỏi Bán Đao sơn thì đã là tháng ba rồi.

Lúc này mặt trời đã xuống dần, phía dưới Kỳ Liên sơn là sông Bắc Đại.

Trong một vùng núi hẻo lánh, gần sáu ngàn binh lính chui từ túi ngủ ra. Bởi vì túi ngủ có hạn, hơn nữa lại phải sưởi ấm, nên bọn họ đều là hai người ngủ trong một túi ngủ. Bọn họ vội vàng rửa mặt qua, chính là dùng tuyết đọng mà lau mặt, mấy ngày nay hành quân, gian khổ không kém gì khi chạy trốn ở sa mạc Ba Đan Cát Lâm.

Sau đó bọn họ cầm lấy thịt ngựa nướng trong túi hành lý. Trong thời tiết lạnh như băng này, thịt nướng đã bị đông lại cứng như đá. Nhưng vì thể lực, những binh lính này không thể không nuốt vào.

Lúc này, một thanh niên đứng lên, đầu tóc hắn tán loạn, môi nứt nẻ giống đám binh lính còn lại, nhìn thoáng qua như một dã nhân. Tuy nhiên nếu nhìn kỹ thì không khó nhìn ra người này trước kia hẳn là có bộ dáng anh tuấn.

Hắn chính là Thạch Kiên, nếu không nói đến cách ăn mặc, nếu đem hắn đặt trước mặt Nguyên Hạo nói hắn là Thạch Kiên, Nguyên Hạo cũng không thể tin.

Hắn nói:

- Các huynh đệ

Nghe thấy hắn nói, mọi người lập tức ngừng động tác nhìn hắn. Hắn không giống với các quan trên khác, hắn không xưng hô cấp bậc với quân lính, mà xưng hô các huynh đệ, điều này làm cho binh lính cảm giác rất ấm áp.

Thạch Kiên nói:

- Mọi người đi theo ta chịu nhiều khổ cực, đồng thời cũng có rất nhiều chiến sĩ Đại Tống đã dũng cảm hy sinh.

Nói tới đây, đôi mắt của hắn liền đỏ lên. Hiện tại trốn được đến đây, bọn họ chỉ còn lại có năm nghìn người, đã hao tổn mất hơn một nửa binh lính.

- Nhưng ta thông báo với các ngươi, chúng ta sẽ nhanh chóng thoát khỏi Tây Hạ.

Đối với các binh lính, bọn họ phần lớn đều không biết Túc Châu và Qua Châu ở đâu, nhưng họ biết nếu có thể trốn thoát khỏi Tây Hạ, như vậy bọn họ sẽ an toàn. Vì thế bọn họ đồng loạt hô to:

- Vạn tuế.

Thạch Kiên còn nói thêm:

- Có lẽ chúng ta còn phải chiến đấu thêm một lần hoặc hai lần nữa, nhưng chỉ với quy mô nhỏ thôi.

Nghe xong câu nói của Thạch Kiên, không có binh lính nào cảm thấy sợ hãi nữa. Mấy tháng qua bọn họ đã chiến đấu vô số lần, hơn nữa phần lớn trong đó đều là những trận ác chiến, nếu chỉ còn vài trận chiến quy mô nhỏ, như vậy cũng không thể làm khó họ được.

Thạch Kiên nói:

- Chúng ta sẽ về nhà

- Về nhà

Tất cả binh lính toàn bộ giơ tay lên, đây cũng là tiếng lòng của bọn họ

Thạch Kiên dẫn bọn họ đi về phía Tây theo hướng mặt trời lặn. Theo hướng đó cách khoảng một trăm dặm chính là thành Túc Châu đang nằm sừng sững nơi đó.

Dưới chân họ là hai tấm ván gỗ khá dài.

Loại ván gỗ này đùng để trượt tuyết, cũng là một trong những công cụ đi lại mà Thạch Kiên chuẩn bị ở núi Bán Đao.

Trên núi Bán Đao có rất nhiều thông đá, chất gỗ của những thông đá này đều vô cùng chắc chắn. Đây là một loại ván trượt tuyết không bánh xe cực kỳ thô sơ đơn giản. Có nghĩa là như thế này, khi mà không có các dụng cụ chuyên dụng của thợ mộc, việc chế tạo cũng không hề dễ dàng. Nhưng cũng tốt, lúc ấy trong lòng Nguyên Hạo chỉ nghĩ có một điều làm cho bọn họ sống vô vị đến chết, cũng không phát động tiến công bọn họ, để cho bọn họ có dư thời gian.

Làm những ván trượt tuyết này tốt, còn phải để cho binh lính học được cách sử dụng nó. Cho dù là kiếp trước Thạch Kiên đã từng trượt tuyết, nhưng động tác bây giờ cũng không quen thuộc lắm. Và ban ngày còn không có thể trượt, nếu không sẽ làm người Tây Hạ phát hiện. Phải đợi đến buổi tối lén lút mà luyện tập một chút.

Làm xong những việc này, Thạch Kiên bắt đầu làm một thứ khác rất quan trọng. Thứ này cũng là công cụ để bọn họ trốn ra khỏi núi Bán Đao, đó chính là những chiếc dù đơn giản. Lần này bọn họ vì cần sưởi ấm, cũng đem theo rất nhiều lông da, và cũng may mắn như thế, bọn họ ở trên núi Bán Đao, chính là hướng đón gió tây bắc. Nếu không có những lông da này, như vậy bọn họ không bị chết đói ở trên núi, cũng bị chết cóng. Đương nhiên, vì mang mấy thứ này, cũng khiến cho tốc độ của bọn họ trở nên rất chậm, cuối cùng bị tắc ở núi Bán Đao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK