Mục lục
[Dịch] Đại Tống Chi Phong Lưu Tài Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong ngày này, Thạch Kiên để cho binh lính nghỉ ngơi, không đi tuần tra, để cho bọn họ tận tình ăn uống, dù sao cũng là năm mới, bọn họ lại đang phải ở nơi thần không biết quỷ không hay này.

Nhưng bọn họ không biết rằng, xa xa trên một đình núi, có vài người đang từ phía cửa cốc nhìn về phía này vừa cười thầm binh Tống.

Một người đàn ông vạm vỡ, diện mạo khôi ngô nói:

- Bản quan quyết định, không thể chờ người khác, chúng ta trước tới tiếp bọn họ.

Đây là Cam Túc quân ti giám quân Tác Mặc Đồ. Lần này Trương Nguyên tự mình chỉ huy ba vạn đại quân, theo năm hướng vây quanh Nhã Bố Lại Sơn, nhưng đồng dạng bọn họ cũng vô cùng vất vả, thậm trí so với lúc Thạch Kiên đến đây còn vất vả hơn nhiều, bởi vì khi bọn họ xuất phát là lúc thời tiết lạnh nhất. Tuy nhiên năm mới đã đến, thời tiết cũng bắt đầu ấm áp hơn, đương nhiên loại ấm áp này cũng chỉ tương đối mà thôi, hiện tại nước vẫn đóng thành băng.

Nhưng Trương Nguyên cũng không có cách nào khác, hiện tại phải bắt được cả đội Thạch Kiên, nếu không thời tiết còn chưa ấm áp, trời mà biết bọn họ lại chạy tới nơi nào nữa? Một khi để cho họ chạy đến chỗ dân tộc Hồi Hột, như vậy chính là vĩnh viễn mất đi cơ hội bắt được Thạch Kiên.

Tác Mặc Đồ đầu tiên đi vào Nhã Bố Lại Sơn. Thấy đội quân của mình ở bên ngoài núi chịu khổ, hắn liền tức giận, hơn nữa nếu chính mình bắt được Thạch Kiên, như thế sẽ giành được đại công lao. Hắn rất tham lập công.

Hiện tại thấy quân Tống đang ăn mừng, hắn càng thêm yên tâm. Tuy nhiên hắn còn cẩn thận, vẫn đợi đến khi trời tối, thấy quân Tống đại khái đã vui chơi một ngày, tình trạng cũng kiệt sức, toàn bộ doanh trại đã nghỉ ngơi, hắn mới mang theo đại quân cận thận tiến vào thung lũng.

Hắn còn thấy trong một vài doanh trại còn sáng đèn, có vài bóng người chớp động, đại khái đây là những thủ lãnh binh Tống còn chưa ngủ được, đang thảo luận gì đó.

Hắn chậm rãi mang theo đội quân đi vào doanh trại trước, quả nhiên quân Tống náo loạn một ngày, đại khái cho rằng ở đây không bị ai phát hiện, toàn bộ đều đang ngủ, không ngờ ngay cả một người canh gác cũng không có.

Hắn hét lớn một tiếng, vọt vào trong. Hắn đi thẳng đến đại doanh đang sáng đèn kia, bởi vì rất có khả năng sẽ bắt được Thạch Kiên trong doanh trại này.

Nhưng khi hắn đẩy cửa đại doanh ra, lại trợn mắt há hốc mồm, bên trong căn bản không có người, chỉ có vài cái hình nôm người cỏ đang ngồi trên ghế. Vì có gió thổi qua thung lũng, làm cho ngọn đèn lay động, nhìn từ xa, quả thật giống như có vài người đang chụm lại với nhau.

Lúc này các binh lính khác cũng hô lên tất cả các doanh trại đều trống không.

Hắn biết là đã trúng kế, liền hô:

- Rút lui, rút lui

Nhưng làm sao kịp nữa, một trận tiếng vó ngựa từ trong rừng cây phụ cận vang lên, càng ngày càng gần, sau đó là vô số cung tên bắn tới.

Trận chiến đầu tiên của năm mới cực kỳ tráng lệ bắt đầu diễn ra.

Rất nhiều binh lính bị tên bắn trúng, ngã xuống.

Tác Mặc Đồ vừa thấy tình thế không ổn, vội vàng mệnh lệnh cho binh lính trốn vào đại doanh. Dù sao đại doanh còn có hàng rào yểm hộ, chỉ cần qua tối nay, ngày mai có đội quân khác tới rồi.

Hắn có ý tốt, nhưng quyết định này lại khiến thủ hạ của hắn toàn quân đi vào con đường chết.

Thạch Kiên vung tay lên, binh Tống lại một lần nữa thay đổi tên bắn, lần này là hoả tiễn. Trước khi Thạch Kiên đi vào thế giới này đã có hoả tiễn, có điều loại hoả tiễn này được chế tạo thô sơ. Sau này Thạch Kiên cũng làm một ít cải tiến, dù sao cũng là dùng cung để bắn ra, làm cải tiến thế nào hắn cũng không vừa ý.

Nhưng loại phát minh mới này khiến cho triều đình hứng thú, về sau cũng sản xuất thêm một lượng. Lần này Thạch Kiên cũng mang theo một ít, nhưng không nhiều lắm. Tuy nhiên hôm nay vừa lúc nó phát huy công dụng.

Vì sưởi ấm, Thạch Kiên lót rất nhiều cỏ khô trên mặt đất. Hắn cũng không muốn các binh sỹ không chiến đấu mà lại bị thương vong.

Nghe mệnh lệnh của Thạch Kiên, những hoả tiễn phóng ra như sao băng, bắn vào đại doanh. Vốn dĩ đại doanh dùng da lông bao quanh, hơn nữa lại phủ ngầm rất nhiều cỏ khô, vì vậy ngọn lửa ngút trời, nhanh chóng trở thành biển lửa.

Tác Mặc Đồ đành phải mang người xông ra bên ngoài. Lúc này đã muộn, khi hắn phát hiện bên ngoài là khoảng không, nếu lại lui về phía cửa cốc, một lần nữa tổ chức lại đội hình, có lẽ sẽ có rất nhiều thương vong, nhưng so với hiện tại còn tốt hơn.

Quân Tống sớm đã bày sẵn đội hình, cung nỏ trong tay liên tục bắn về phía binh lính Tây Hạ đang muốn phá vây

Trong hai tháng này, binh lính tránh ở trong cốc, Thạch Kiên sợ bọn họ buồn chán vì thế lệnh cho bọn họ rèn luyện, tự bản thân hắn cũng giống Địch Thanh, Chủng, Cổ tập luyện. Không ngờ chỉ trong vòng hai tháng thân thủ lại tốt lên nhiều.

Trên thực tế, thể chất của hắn từ nhỏ tuy rằng suy yếu, nhưng do hàng năm luyện tập Thái Cực, không thể nói là không có chút tác dụng nào, đặc biệt hắn tự cảm nhận thân thể tương đối tốt. Tuy rằng sau đó vào kinh làm lụng vất vả, vì vụ đại án Thiên Lý giáo kia suýt chút nữa làm hắn mệt mỏi đến hộc máu. Cũng may, Lưu Nga thường xuyên cho phép hắn giao quyền cho cấp dưới, để cho thân thể hắn được nghỉ ngơi.

Trước kia hắn bận rộn nhiều việc, vẫn là không có cơ hội, hiện tại dù sao chỉ ở trong cốc này, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, rảnh rỗi không có việc gì, cũng lâu không có thời gian luyện võ, thật không ngờ lại có tiến bộ rất lớn.

Điều này làm cho Tô Sĩ Quốc vô cùng khó hiểu, chẳng lẽ Thạch Kiên không muốn làm văn thần mà muốn chuyển sang làm võ tướng.

Tuy nhiên thời gian hắn luyện võ hơi muộn một chút, chính là để sau này có chỗ hữu dụng, tuy rằng không thể được như Địch Thanh, nhưng Thạch Kiên hiểu sau khi Nguyên Hạo bị tiêu diệt, sau này có thể còn có chiến tranh, nếu không có một chút võ nghệ trong tay, ngay cả bình thường nếu không có chiến tranh thì cũng có thể phòng ngừa phát sinh ngoài ý muốn.

Trong hai tháng này, binh lính không thể nói là không có tiến bộ, đặc biệt hơn hai tháng qua, vì vấn đề lương thực, bọn họ phải lấy thịt ngựa làm thức ăn chính, cuối cùng chính là khi bọn họ nhìn thấy thịt cũng là muốn nôn mửa, còn những tấm da ngựa cũng có trợ giúp lớn đối với thân thể bọn họ.

Cưỡi ngựa bắn cung là kỹ nghệ hàng đầu, nếu không có sức khỏe nhất định sẽ không kéo căng cung được, hoặc là không kéo cung nhiều lần được, hoặc là lực kéo cung không đủ, tên bắn không xa. Hơn nữa muốn bắn tên tầm nhìn phải tốt, tay và bả vai cùng với phần eo nhất định phải vững. Nếu là bắn tên trên lưng ngựa yêu cầu còn nghiêm khắc hơn.

Tuy rằng đây đều là những binh lính tinh nhuệ của Đại Tống, nhưng đại đa số binh lính bởi vì đang ở Hà Đông, chưa từng tham gia cuộc chiến đại quy mô, mấy trận chiến đẫm máu tuy rằng do Kiên mưu lược của Thạch, nhưng cũng nhờ có bọn họ anh dũng thiện chiến mới giành được thắng lợi. Trải qua những trận chiến đẫm máu như vậy, những binh lính này càng biết mình phải có bản lĩnh tốt mới có thể bảo đảm tính mạng cho chính mình, vì thế cho dù tập luyện vất vả, nhưng hai tháng này đối với bọn họ mà nói đều rất có lợi.

Điều này khiến cho bọn họ tăng nhanh khả năng bắn cung

Hơn nữa trong đêm tối này, bọn họ là đứng ở chỗ tối, mà đại quân của Tác Mặc Đồ bởi vì có ánh lửa của doanh trại chiếu vào nên đang ở chỗ sáng, vừa vặn là trở thành mục tiêu lý tưởng của bọn họ.

Khi đội quân của Tác Mặc Đồ xông tới trước mặt quân Tống, năm nghìn người chỉ còn lại không đến một nửa.

Thạch Kiên thu hồi cung nỏ, rút kiếm ra hô to:

- Giết

Quân Tống toàn bộ học theo khí thế của hắn, chạy xông lên.

Hiện tại vì đã trải qua vài lần huyết chiến, còn chịu nhiều cực khổ như vậy, những binh Tống này sớm đã không phải là những binh Tống ngày đó Thạch Kiên mang theo. Bọn họ bị gió sa mạc thổi làm đen mặt còn hơn cả binh lính Tây Hạ, thậm chí còn thô ráp hơn. Đối mặt với trận huyết chiến sắp tới, trong mắt bọn họ loé lên cuồng dại, giống như một đám dã thú bị đói cùng đường đang thấy được đồ ăn tươi ngon trước mắt.

Trong ánh mắt của họ, không có một chút sợ hãi hay thấp thỏm lo âu, chỉ có hưng phấn, lạnh lùng và khinh thường.

Còn chưa tới gần, những binh lính Tây Hạ đã cảm thấy trên người những binh Tống này đang tản ra một luồng sát khí ngút trời.

Vốn dĩ bọn họ bởi vì trúng mai phục đã có rất nhiều chiến hữu ngã xuống, họ đang cảm thấy thấp thỏm lo âu, hiện tại thấy biểu hiện của quân Tống, bọn họ lại càng thêm sợ hãi.

Trong nháy mắt đã đến gần, tốc độ tiến công của quân Tống còn nhanh hơn bọn họ, giống như một tia chớp điện vọt qua.

Thạch Kiên hô to:

- Giết

Câu thứ nhất vừa hô xong, giơ tay chém xuống, một binh lính Tây Hạ bị hắn chém ngã ngựa ngay lập tức.

Nhìn thấy Thạch Kiên một quan văn không ngờ lại có khí thế anh dũng như vậy đã khơi dậy dũng khí của tất cả binh lính. Bọn họ tất cả đều gầm nhẹ một tiếng:

- Giết

Một tiếng này giống như tiếng thuỷ triều trên sông Hoàng Hà.

Chỉ có khổ cho Chu Lạp, Phạm Hộ Nhạc ở bên hộ vệ, bọn họ phải đi theo sau Thạch Kiên để ngăn trở mọi công kích từ hai bên.

Đã không có nguy hiểm bên cạnh nữa, Thạch Kiên lại kêu một tiếng:

- Giết

Sau đó tiến lên giao thủ với binh lính thứ hai của Tây Hạ, những binh lính Tây Hạ này có bộ dạng hơi giống Tần Hiên, thân hình cao lớn, trong tay đều cầm một cây gậy. Khi thấy Thạch Kiên chủ động đánh người to lớn như vậy, những binh lính Tống đều cảm thấy hơi lo lắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK